Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1634
BẠI LỘ
Nhiếp Nhiên cong khóe miệng, cô quay người lại, đi về phía trước.
Bởi vì nơi này thông ra cửa lớn, cho nên ở mỗi lối rẽ đều sẽ có người canh giữ.
Hai tên kia chỉ là một cửa ải nhỏ trong lối đi lớn này mà thôi.
Bọn họ muốn ra khỏi địa lao này vẫn cần một khoảng thời gian nữa.
Nhiếp Nhiên và một nhóm người khác đều tầng dưới cùng này, gặp nhau ở lối rẽ là chuyện quá bình thường.
Nhưng không phải hai người này đi cùng với những người khác ở lối rẽ khác sao?
Tại sao chỉ có hai người bọn họ đi ra, mà không thấy những người khác đâu?
Đoạn đường bọn họ đi không có bất cứ phạm nhân nào bị nhốt cả.
“Xem ra lần này đám cướp biển kia muốn dồn sức lại liều một lần rồi.” Nam binh
Quân khu 9 đó cảm thán một câu. 2
Rõ ràng là anh ta cũng nghe được đoạn đối thoại của hai tên cướp biển vừa rồi.
“Sớm biết sẽ như vậy, chúng tôi cũng không tới đây.”
Cô dừng bước lại, sau đó nghiêng đầu hỏi:
“Các anh chủ động tới đây à?”
Anh ta gật đầu, nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, chúng tôi thấy bên kia không có ai, sợ tất cả phạm nhân đều ở chỗ cô, một mình cô sẽ xảy ra vấn đề nên chúng tôi được phái qua để kiểm tra tình hình bên này.”
Lúc này Nhiếp Nhiên mới hiểu tại sao chỉ có hai người bọn họ xuất hiện ở đây.
“Sao hả, có phải đột nhiên cảm thấy chúng tôi rất tốt không?” Anh ta cười gian xảo dịch đến gần.
“Không, tôi cảm thấy anh đang xen vào việc của người khác.” Nhiếp Nhiên dửng dưng nói một câu rồi lại tiếp tục đi về phía trước.
Trên đường đi bọn họ gặp ba bốn tên cướp biển canh gác, hai người Quân khu 9 đều nhanh chóng tiến lên chủ động giải quyết.
Nhiếp Nhiên rất vui khi không cần tự ra tay.
Lúc sắp đến cửa ra, cô đột nhiên dừng bước lại.
“Sao thế?” Hai người kia không nghe thấy tiếng bước chân bèn quay đầu lại nhìn
Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên nhìn sang bên phải, thấy có một cái bóng đen đang ngồi ở trong góc một phòng giam.
Không biết hắn đã bị giam bao lâu rồi, trông người đó rất bẩn, sau khi nhìn chằm chằm mấy người họ thì liền toét miệng cười.
Ba người đồng loạt giơ súng lên.
Nhưng khi nhìn thấy đối phương không có hành động nguy hiểm gì, bọn họ chuẩn bị để súng xuống.
Đúng lúc này một ánh sáng lướt qua khóe mắt.
Gã đàn ông bẩn thỉu trong địa lao vẫn duy trì nụ cười ở khóe miệng, ngã xuống đất.
Hai người kia thấy một con dao quân dụng cắm trên ngực gã đàn ông đó thì ngẩn ra mấy giây, khi hoàn hồn lại liền lập tức nói:
“Tốc độ diệt khẩu của cô đúng là nhanh quá rồi đấy?! Ngộ nhỡ tên đó chỉ là một phạm nhân vô tội thì không phải cô đã giết lầm rồi à?!”
Nhiếp Nhiên nói rất chắc chắn: “Bọn chúng không phải là phạm nhân vô tội, bọn chúng đều là cướp biển phạm lỗi.”
Nơi này là căn cứ bí mật, ban đầu Phó lão đại từng thương lượng với Hoắc
Hoành là chỉ nhận hàng, tuyệt đối sẽ không đưa người lên.
Cho nên nơi này không thể xuất hiện phạm nhân vô tội.
“Sao cô có thể chắc chắn như vậy?” iếp
Anh ta buột miệng nói xong, bị
Nhiên liếc một cái, “Anh nói xem?”
Anh ta lập tức nhớ ra.
Không sai, Nhiếp Nhiên từng nằm vùng đây nên đương nhiên biết rõ tất cả mọi thứ.
“Nhưng cô cũng không thể giết hắn nhanh như vậy chứ?”
Không biết tại sao, mặc dù chưa nhìn thấy rốt cuộc cô mạnh mẽ ra sao, nhưng anh ta cứ mơ hồ cảm thấy hình như năng lực của cô không kém hơn người Quân khu 9 bọn họ.
“Nếu không giết hắn, hắn sẽ khiến những tên cướp biển khác tới đây, đến lúc đó càng phiền toái hơn.” Nhiếp Nhiên nắm con dao quân dụng, nói với anh ta.
“Không phải chứ, nếu như chúng ta nói rõ là tới cứu bọn họ…”
Anh ta chưa nói xong đã bị Nhiếp Nhiên ngắt lời: “Thế thì bọn chúng sẽ càng lớn tiếng cầu cứu hơn.”
Lớn tiếng cầu cứu?
Không đến nỗi thế chứ?
Anh ta còn chưa kịp nói ra câu này, đột nhiên nghe thấy từ nơi rất xa truyền đến mấy tiếng hô, “Có ai không, có người ngoài xông vào!”
“Mau lên, có binh lính xông vào rồi!”
“Người đâu, mau lên đi!”
Tiếng cầu cứu vang dội gần như vang khắp toàn bộ lối đi.
Hình như Nhiếp Nhiên đã sớm biết sẽ như vậy, cô bình tĩnh chỉ phía trên, nói với hai người trước mặt: “Giống thế này này.”