Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1633
NỮ BINH NÀY KHÔNG ĐÁNG YÊU CHÚT NÀO!
Không thể nào.
Lúc ấy cô thấy đám “cướp biển” kia đi lại ở bên ngoài, không giống như muốn xông vào đảo chính chém giết đám cướp biển thật.
Hơn nữa bây giờ đám cướp biển đều đang chiến đấu kịch liệt với quân đội, bọn chúng hoàn toàn có thể ngồi làm ngư ông đắc lợi mới đúng, tại sao phải lao vào?
Rốt cuộc mục đích của bọn chúng là gì?
Chẳng lẽ là vũ khí đạn dược?
Hoặc là… muốn giết đám cướp biển này để diệt khẩu?
Như vậy mới có thể đề phòng bọn chúng tiết lộ tin tức cho quân đội?
Càng ngày càng nhiều câu đố nhảy ra khỏi đầu cô.
Những câu nào cũng khiến Nhiếp Nhiên bế tắc.
Cô cảm thấy mình biết càng nhiều thì càng rơi vào trong sương mù.
Hoắc Hoành, Hoắc Khải Lãng, kẻ đứng phía sau… đủ loại khả năng thi nhau xuất hiện làm cho cô rối tung.
Nhiếp Nhiên nhìn địa lao trống rỗng, cuối cùng quyết định đi ra ngoài trước rồi tính sau.
Lần này cô đại diện cho lợi ích của quân đội, tất cả phải lấy quân đội làm đầu, dù đám người kia có phải là người của Hoắc
Khải Lãng hay không, tóm lại cũng phải coi
như cướp biển mà giết hết.
Nhiếp Nhiên quyết định xong liền bước nhanh ra ngoài địa lao lạnh lẽo.
Không lâu sau có tiếng gió truyền tới.
Cô biết mình sắp đến cửa rồi.
Càng đi, gió lạnh càng lớn hơn, gió thổi lên quần áo còn chưa khô của cô làm cô lạnh đến nổi da gà.
Cuối cùng, trước mắt xuất hiện từng tia sáng yếu ớt, đột nhiên trong tiếng gió mang theo tiếng nói chuyện mơ hồ từ bên ngoài.
“Mày nói xem lần này chúng ta có thể vượt qua cửa ải này không?” Một tên cướp biển canh ở cửa lo lắng hỏi.
“Chắc chắn được, đám binh lính kia tấn công bao nhiêu lần rồi mà không thành công, lần này chắc chắn cũng như vậy thôi.” Tên cướp biển còn lại trả lời vô cùng tự tin.
Nhiếp Nhiên dừng bước lại.
Bên ngoài có người?!
Có cướp biển canh gác ở đây… vậy nghĩa là đám “cướp biển” kia chưa hề xuất hiện ở nơi này?
Lạ thật, nếu như chưa xuất hiện, vậy tại sao phạm nhân ở đây lại biến mất hết?
“Nhưng sao tao lại cảm thấy thấp thỏm thế nhỉ, người của chúng ta đều lên hết rồi, ngay cả đám phạm lỗi này cũng được lão đại thả ra đi đánh nhau, tạo cứ cảm thấy không ổn lắm.”
Hóa ra đám phạm nhân này là được thả ra ngoài chiến đấu.
Lúc cô định tiến lên giải quyết hai tên kia thì nghe thấy một tên cướp biển khác tiếp tục nói: “Tao thấy lão đại lo lắng quá thôi, mày cũng không nghĩ xem hoàn cảnh chỗ chúng ta thế nào, cộng thêm có cô Diệc bố trí bên trong đảo của chúng ta, làm sao có thể!”
“Cũng đúng, đó là cô Diệp đích thân bố trí.”
Rõ ràng hai tên này vô cùng tin tưởng năng lực của “cô Diệp”.
“Nhưng đáng tiếc cô ấy đã chết rồi.”
“Đúng vậy, thật sự quá đáng tiếc.”
Nhiếp Nhiên nghe đến câu này lập tức nhướng mày lên.
Ha, nếu như bọn chúng biết lúc này cô
Diệp đã trở lại, hơn nữa dùng thân phận quân nhân xuất hiện ở trước mặt bọn chúng, không biết sẽ nghĩ thế nào nhỉ?
Sau khi im lặng chờ đợi mấy phút, cuối cùng bọn chúng cũng nói chuyện xong, hơn nữa lúc này vừa vặn một tên trong đó muốn đi vệ sinh, khiến Nhiếp Nhiên có một thời cơ hoàn mỹ.
Nhiếp Nhiên đợi tên kia rời đi, lập tức nghiêng mình đi ra khỏi chỗ nấp, tiến lên bịt kín miệng hắn, sau đó dùng dao quân dụng lưu loát rạch một cái lên cổ hắn.
Tên kia lập tức rên lên một tiếng, sau đó ngã xuống đất.
Máu theo vết thương chảy xuống, nhanh chóng tạo thành một vũng máu.
Sau đó Nhiếp Nhiên định để giải quyết tên còn lại.
Nhưng vừa mới đến cửa một lối rẽ khác, cô phát hiện tên kia lại ngã thẳng xuống ngay trước mặt mình.
Nhiếp Nhiên theo bản năng nắm chặt con dao quân dụng trong tay, lúc đang định tấn công thì thấy một bóng đen nấp ở bên trong đi ra.
“Cô nghe thấy chưa, bọn chúng đều đang thương tiếc cho cô đấy.” Giọng nói quen thuộc kia vang lên, dây thần kinh của
Nhiếp Nhiên mới thả lỏng ra.
Người đàn ông đó đi vào, nụ cười cợt nhả hiện ra ở trước mặt Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên thấy là cái tên kia thì lạnh lùng nói: “Nếu anh còn không im miệng, tôi sẽ bảo đội trưởng Vu cũng thương tiếc cho anh đấy.”
Nụ cười trên mặt anh ta cứng lại một chút:
“Tiểu đoàn trưởng Lý có biết cô ác như vậy không?”
“Không biết, có điều tôi không ngại thông qua anh để ông ta biết đâu.” Nhiếp Nhiên lau con dao quân dụng lên thi thể rồi nói với anh ta.
Anh ta lẩm bẩm: “Cô nhóc, cô như vậy không đáng yêu đâu.”
“Tôi còn có thể không đáng yêu hơn, anh có muốn thử không?” Lần này Nhiếp
Nhiên lắc con dao quân dụng đã lau sạch trước mặt anh ta.
Anh ta thấy lưỡi dao lóe ánh sáng lạnh như băng thì lui về phía sau một bước: “Được rồi, nhiệm vụ quan trọng hơn. Lão Phùng, chúng ta đi thôi.”