Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1632
TẬP KÍCH
Nhiếp Nhiên tiếp tục dẫn nhóm người đi về phía trước.
Càng đi về phía trước, Diệp Tuệ Văn ở phía sau càng thấy tốc độ của Nhiếp Nhiên chậm hơn.
Cô ta bước nhanh lên sánh vai với cô, hỏi:
“Phía trước rất khó đi à?”
Nhiếp Nhiên dừng bước một lát, sau đó ừ một tiếng.
Người phía sau nghe thấy thế, lập tức lên tinh thần, “Mọi người cẩn thận, con đường phía trước khó đi hơn.”
Dương Thụ lập tức đi lên thấp giọng nói với cô: “Vậy cô đi chậm một chút.”
Rõ ràng là anh ta vẫn canh cánh chuyện hai binh lính vừa rơi xuống.
“Ừ.” Nhiếp Nhiên đáp một tiếng, nhưng tầm mắt lại vô ý nhìn lướt ra sau lưng.
Mà trùng hợp lại bị đội trưởng Vu ở phía sau nhìn thấy.
Nhiếp Nhiên hơi ngẩn ra, sau đó thu hồi ánh mắt lại.
Đội trưởng Vụ biết thật ra con đường trước mặt không khó đi như cô nói, sở dĩ cô đi chậm lại là vì đợi đội trưởng Lưu ở phía sau.
Vào giây phút này, đội trưởng Vụ cảm thấy thật ra Nhiếp Nhiên không phải là người không biết lý lẽ hay là lạnh lùng vô tình gì cả, mà là so với sống chết của số ít, cô coi trọng tình cảnh của tất cả mọi người hơn.
Sự quyết đoán của cô khiến người ta lầm tưởng là tuyệt tình và lạnh lùng.
Theo lý mà nói, bây giờ chắc là hai người kia không còn hy vọng sống sót nữa, đội trưởng Lưu thấy bọn họ chết, chắc sẽ lập tức đuổi theo đơn vị mới đúng.
Sao đến bây giờ vẫn chưa đuổi kịp?
Người này nói mình không có tinh thần tập thể, nói thật, anh ta mới không có tinh thần tập thể ấy!
Vì anh ta mà quá trình của cả đơn vị đều chậm lại.
Chẳng lẽ anh ta không biết khu vực này rất nguy hiểm sao?
Không có người quen dẫn đường, rất dễ giẫm vào vết xe đổ của hai binh lính kia.
Nhiếp Nhiên giảm tốc độ khoảng nửa tiếng, cuối cùng sau lưng cũng truyền đến từng tiếng bước chân.
Lúc này vẻ mặt Nhiếp Nhiên mới giãn ra.
Sau đó nghe thấy có người của đội thủy quân lục chiến hô khẽ một tiếng, “Đội trưởng?”
Cả đội ngũ đều dừng lại.
Khi đám người của đội thủy quân lục chiến nhìn thấy đội trưởng Lưu vội vàng chạy từ phía sau tới, mắt lập tức sáng lên.
Bọn họ tưởng là đội trưởng Lưu dẫn người cùng trở về.
“Đội trưởng, bọn họ…”
Còn chưa nói ra chữ “đấu”, đã thấy đội trưởng Lưu mắt đỏ ngầu đi từ xa đến, thế là lập tức hiểu ra.
Nhất thời, tâm trạng của tất cả mọi người đều nặng nề.
So với ba binh lính hy sinh kia, cái chết của hai người này thê thảm và đau thương hơn.
Đội trưởng Lưu thấy bọn họ như vậy, là người dẫn đầu đội ngũ, anh ta lập tức điều chỉnh tâm trạng của mình, đi tới bên cạnh đội trưởng Vu, hỏi: “Tình hình bây giờ thế nào rồi?”
“Chắc là sắp đến nơi rồi.” Đội trưởng Vụ nhìn về phía Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên quay lại, tiếp tục đi về phía trước.
Lần này, bước chân của cô nhanh hơn rất nhiều.
Chẳng mấy đã qua thêm nửa tiếng nữa, cuối cùng bọn họ cũng đến bên ngoài lối đi.
Bởi vì khu vực đầm lầy này là một lá chắn tự nhiên nên đám cướp biển sẽ không phái người đứng ở đây.
Vì thế, đám người bọn họ đứng ở ngay bên ngoài lối đi.
Trước khi tiến vào, Nhiếp Nhiên dặn dò bọn họ: “Lối đi này thông với một địa lao, tiếng vọng ở đó rất lớn, cho nên mọi người nhất định phải đi thật nhẹ.”
“Còn nữa, địa lao có tổng cộng ba tầng, tầng nào cũng có người canh gác, hơn nữa địa hình rất phức tạp. Chúng ta sẽ chia ra hành động, tranh thủ giải quyết trong một lần duy nhất.”
Đội trưởng Vụ gật đầu, “Được.”
“Ở cửa cũng sẽ có một nhóm cướp biển canh gác, ai tới cửa trước thì giải quyết trước.”
“Không thành vấn đề.”
Đến khi Nhiếp Nhiện dặn dò xong, đội trưởng Lưu và đội trưởng Vụ quyết định chia ra người ra thành từng nhóm nhỏ.
“Phương Lượng, Uông Tư Minh, hai cậu quen thuộc với mấy người ở đơn vị dự bị hơn, cho nên hành động cùng bọn họ.”
Đội trưởng Lưu vừa mới dứt lời, Nhiếp
Nhiên đã từ chối: “Không cần, tôi quen hành động một mình.”
Cô đi theo bọn họ không chỉ để dẫn đường, mà còn để đề phòng đám cướp biển” kia lại xuất hiện, gây ra rắc rối.
Bây giờ chắc là không có vấn đề gì nữa, đương nhiên cô cũng không cần tiếp tục đi chung nữa.
“Nhưng nơi này có tổng cộng ba tầng, chúng ta đã chia người xong rồi, cô đi đến tầng nào cũng thế thôi.” Đội trưởng Lưu nhắc nhở cô.
“Ở tầng dưới cùng có hai lối rẽ, tôi đi một lối trong đó là được rồi.”
Cô nắm rõ tình hình ở đây hơn đám người này nhiều, cho nên cũng biết cách sắp xếp hướng đi cho mình.
Nhưng đội trưởng Lưu lại tức giận mắng: “Nhiếp Nhiên, rốt cuộc cô có ý thức tập thể không hả?”
Nghĩ đến phong cách hai lần trước của cô, đúng là anh ta thấy khá bất mãn.
Không phục tùng mệnh lệnh, còn tự ý bắn chết nhân chứng sống, lúc chiến hữu rơi vào nguy hiểm lại lạnh lùng bỏ đi.
Anh ta cũng biết Nhiếp Nhiên làm như vậy là vì suy nghĩ cho đại cuộc. Nhưng… anh ta cứ cảm thấy cô làm như vậy là quá quyết đoán.
“Chúng ta là một đội, cô không thể tự tiện rời đi.”
Nhưng Nhiếp Nhiên không hề bị dao động bởi lời nói của đội trưởng Lưu, cô bình tĩnh nói: “Tôi có ý thức tập thể mới không đi
cùng các anh, tôi không quen hành động chung với người khác, nếu như đến lúc đó gây ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy đó không còn là ý thức tập thể nữa, mà là các anh sẽ thành người chôn cùng với tôi.”
Cô nói xong liền bước vào trong.
“Đúng rồi!” Cô đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, quay người lại nói với đội trưởng Vụ và đội trưởng Lưu: “Các anh phải chú ý, trong những địa lao này có thể sẽ có tù nhân, phải cố gắng không để bọn chúng lên tiếng, nếu không đánh động đến đám cướp biển kia là xong đời!”
Dứt lời, cô đi vào trong, hoàn toàn biến mất trong bóng tối.
“Bởi vì có ý thức tập thể mới không hành động theo kế hoạch tập thể? Câu này sao lại kỳ cục thế hả?” Đội trưởng Lưu cau mày lại, vẻ mặt vô cùng khó hiểu.
“Không có gì kỳ cục cả, ý thức tập thể của cô ấy chính là vừa không để mình làm trở
ngại đến chúng ta, cũng không để cho chúng ta gây trở ngại cho cô ấy.” Lúc này, đội trưởng Vu ở bên cạnh giải thích một câu.
Quyết định của Nhiếp Nhiên thật ra giống như chiếm núi làm vua, phân chia khu vực.
Trong khu vực của cô do cô toàn quyền phụ trách, không cần những người khác nhúng tay vào.
Đội trưởng Vụ nhìn theo hướng cô đã biến mất, khẽ cau mày lại.
Nữ binh này không chịu bỏ ra sự tín nhiệm, nhưng lại yêu cầu người khác tin cô có thể một mình lo liệu được mọi chuyện, đúng là bá đạo.
Đến khi Nhiếp Nhiên rời đi, đội trưởng Vu cũng lập tức lên tiếng: “Mọi người theo tổ đã chia, lập tức hành động.”
“Rõ!”
Mọi người nhẹ giọng đáp, sau đó tiến vào lối đi, dựa theo hướng Nhiếp Nhiên nói, nhanh chóng đi về phía mình được chỉ định.
Ở trong bóng tối, Nhiếp Nhiên qua lại nhanh nhẹn như một con cáo.
Thật ra cô không quen thuộc con đường này, chỉ từng nghe Phó lão đại nói cách của rất gần, nhưng đường lại khó đi.
Hơn nữa, nơi này còn nhốt rất nhiều cướp biển phạm lỗi, cho nên cũng không phải là một lựa chọn tốt để đi lại.
Nhiếp Nhiên sợ nửa đường đám người kia lại xảy ra vấn đề gì nên tự cô đi giải quyết thì hơn.
Trên đường đi, tốc độ của cô luôn rất nhanh.
Có điều càng đi, cô lại càng cảm thấy bất thường.
Tại sao bên trong lại yên tĩnh như vậy?
Không hề có chút hơi thở nào?
Hồi đầu rõ ràng Phó lão đại đã nói với cô là nơi này nhốt rất nhiều cướp biển.
Tại sao vào lúc này lại không có một tên nào cả?
Trong nháy mắt đó, cô đột nhiên có một cảm giác rất quen thuộc.
Giống như lúc lên đảo trước đó, rõ ràng chắc chắn là có rất nhiều người canh gác, nhưng đám người kia lại chết một cách khó hiểu dưới tay đám cướp biển” kia.
Mà nơi này phải nhốt rất nhiều phạm nhân mới đúng, nhưng lại cũng biến mất không còn ai cả. )
Chẳng lẽ… đám “cướp biển” kia đã từng vào nơi này rồi à?