Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1629
CÒN SỐNG TRỞ VỀ
Mọi người lập tức nhìn về phía phát ra tiếng cười đó.
Lúc thấy là người mặt dày đó, cô khẽ híp mắt lại, trong mắt tràn đầy ý cảnh cáo.
Đối phương nhận được tín hiệu sắp trở mặt của Nhiếp Nhiên bèn giải thích: “Tôi thấy Tiểu đoàn trưởng Lý đúng là già rồi, làm sao mà chẳng nhớ cái gì thế?”
Lý Tông Dũng bị nói là già lúc này đang đứng ở phòng điều khiển bên trong khoang thuyền, phát động một đợt tấn công mới về phía đảo chính, vẫn không biết đám người trên hòn đảo phía sau đang nói xấu ông.
Nhiếp Nhiên nghe thấy lời trêu chọc của anh ta, sắc mặt lạnh lùng, lập tức nói:
“Không còn sớm nữa, chúng ta tranh thủ thời gian đi.”
Nói rồi cô đi về phía mục tiêu.
Còn chưa đợi cô đi được mấy bước, đội trưởng Lưu đã nói với cô, “Cô đi phía sau đi.”
Nhiếp Nhiên khẽ cau mày lại.
Sau đó lại nghe thấy đội trưởng Lưu nói tiếp: “Không biết bên trong lối đi này có cái gì, để chúng tôi dẫn đầu thì hơn.”
Nhiếp Nhiên khẽ giãn mày ra, lắc đầu nói:
“Không cần, lần này mọi người đi theo tôi.
Tiểu đoàn trưởng Lý đã từng nói với tôi nơi này có mấy chỗ nguy hiểm, mọi người không biết đâu.”
Đội trưởng Vụ và đội trưởng Lưu thấy cô đi vào bên trong cũng lập tức dẫn đội ngũ đi theo.
Tốc độ của Nhiếp Nhiên rất nhanh, cô đã sớm quen thuộc địa hình nơi này rồi.
Đáy mắt đội trưởng Vụ và đội trưởng Lưu hiện lên vẻ nghi ngờ.
Nếu cô chỉ nghe Tiểu đoàn trưởng Lý nói mà lại có thể nhanh chóng tìm đúng vị trí, giẫm vào khu vực an toàn thế này thì đúng là không thể tin được.
Cho dù Tiểu đoàn trưởng Lý có nói cặn kẽ thế nào thì cũng không thể nói với cô ở vị trí nào sẽ xuất hiện cái gì, nên sải chân tránh cái gì đúng không?
“A!” Sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng hô khẽ.
Cả đơn vị lập tức dừng lại.
Hóa ra người trong đội thủy quân lục chiến của Phương Lượng và Uông Tư Minh không thể nhìn rõ mặt đất trong cảnh tối tăm thế này nên trượt chân một cái, rơi thẳng vào trong đầm lầy.
Nhiếp Nhiên phát hiện ra các chiến hữu muốn đi cứu người, lập tức quát một tiếng,
“Không được cứu!”
Nhưng cô vừa dứt lời thì binh lính đi cứu đó đã ngã xuống rồi.
Đầm lầy ở đây không giống bình thường, có thể di chuyển đồ vật và nuốt nó nhanh chóng.
Cho dù hai người dùng sức thế nào, lực hút phía dưới vẫn cứ kéo chặt lấy bọn họ.
Thậm chí, bọn họ càng dùng sức thì lại càng chìm xuống hơn.
“Mau, dùng giây thừng!” Đội trưởng Lưu ra lệnh, tất cả mọi người hoàn hồn lại, lấy dây thừng ra ném vào trong đầm lầy.
Nhưng sau khi gặp phải lực bên ngoài, sức hút của đầm lầy kia lại càng lớn hơn.
Giống như hơn mười người ở đây đang kéo lên, đồng thời cái đầm lầy cũng đang dùng sức của hơn mười người kéo bọn họ xuống.
“Phải làm thế nào bây giờ?” Đội trưởng Lưu đau đầu nói.
“Tất cả cùng tới đi.” Đội trưởng Vụ quay đầu lại ra lệnh cho mấy binh lính Quân khu 9.
Tất cả mọi người lập tức rối rít tiến lên hỗ tro.
Nhưng kết quả vẫn như vậy.
“ Vô dụng thôi, từ bỏ đi.” Nhiếp Nhiên lên tiếng.
Bọn họ càng dùng sức, lực hút phía dưới cũng càng lớn, đến lúc đó đầm lầy nuốt người cũng càng nhanh.
Chuyện này là Phó lão đại nói với cô.
Nơi này là một cánh cửa sinh tử, vì thế chúng không hề sợ và đề phòng lối đi này.
Cái đầm lầy sinh tử này nguy hiểm hơn những chỗ khác nhiều.
“Mọi người như vậy sẽ chỉ khiến bọn họ chết nhanh hơn mà thôi.”
“Nhưng cũng không thể từ bỏ được.”
Phương Lượng cau mày nói.
Nhiếp Nhiên nhắc nhở: “Bây giờ chúng ta đã lãng phí rất nhiều thời gian vào việc cứu viện rồi, còn nán lại nữa sẽ rất dễ bị phát hiện.”
Khu vực bọn họ đang đứng bây giờ là đất bằng, không có bất cứ vật che chắn gì lại cộng thêm đầm lầy, nếu như có cướp biển qua lại thì đó chính là tự sát.
“Nếu như mọi người không vứt bỏ hai người bọn họ, có thể chúng ta cũng sẽ vì thế mà bỏ mạng, chôn cùng bọn họ.”
Đội trưởng Lưu cau mày suy nghĩ rồi hạ lệnh: “Thế này đi, mọi người đi trước, tôi ở lại đây.”
“Đội trưởng?”
“Đội trưởng Lưu?”
“Như vậy sao được!”
Rõ ràng mọi người đều không đồng ý với đề nghị của anh ta.
Nhưng bây giờ đang là giờ phút nguy cấp, đội trưởng Lưu nghiêm giọng giục: “Đây là mệnh lệnh! Mau đi đi!”
“Đội trưởng, mọi người đi đi, cứ mặc kệ chúng tôi.” Hai binh lính chìm sâu dưới đầm lầy thấy anh ta chống đỡ một mình bèn khuyên nhủ.
“Mẹ kiếp, ba người kia chết tôi đã không được gì rồi, hai người vẫn còn một tia hy vọng, sao tôi lại mặc kệ được! Nếu tôi đã dẫn mọi người ra ngoài, thì phải có trách nhiệm đưa mọi người còn sống trở về!”
Nhiếp Nhiên hơi khựng lại.