Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1630
NGHĨ CHO ĐẠI CUỘC
Cô chưa quay lại, đã nghe thấy Dương Thụ nói trước, “Ngoại trừ bơi lội ra thì kỹ thuật bắn của tôi không bằng mọi người, để tôi ở lại đây đi.”
Sau đó anh ta quay lại.
Đội trưởng Lưu rất kinh ngạc khi anh ta chủ động tới giúp, bởi vì dù sao họ không quen biết gì cả.
Vị trí địa lý của nơi này thật sự quá tệ,
Dương Thụ đứng ở đây rất dễ bị thành bia bắn, rất nguy hiểm.
Vì hai binh lính mình không quen biết mà lại đẩy mình vào hiểm cảnh như vậy khiến đội trưởng Lưu phải nhìn Dương Thụ thêm mấy lần.
Thật ra lúc nhảy xuống biển, anh ta cũng đã chú ý tới nam binh này rồi, bởi vì khả năng bơi lội của Dương Thụ đúng là rất giỏi, có thể lên đảo cùng lúc với người của đội thủy quân lục chiến bọn họ mà không bị bỏ lại.
Bây giờ thấy anh ta có hành động thế này, đội trưởng Lưu cũng phải thay đổi cái nhìn về anh ta.
Nhiếp Nhiên quay đầu lại, thấy đội trưởng Lưu đang nhìn chằm chằm Dương Thụ, biết Dương Thụ đã để lại ấn tượng cho đội trưởng Lưu rồi.
Cô biết, đội trưởng Lưu tán thưởng Dương
Thụ vì anh ta không để ý đến an nguy của mình mà đi cứu chiến hữu.
Trên thực tế, sở dĩ Dương Thụ chủ động làm như vậy, chắc là vừa rồi cảm động khi nghe thấy câu nói kia của đội trưởng Lưu.
Đám người kia vốn không muốn rời đi, lúc này nghe thấy Dương Thụ nói thế, tất cả lập tức dừng bước lại.
“Tôi ở lại đi, sức tôi lớn, có thể kéo bọn họ lên.”
“Tôi cũng ở lại đây, thêm một người thêm một phần sức.”
“Vậy tôi cũng tham gia.”
“Nói linh tinh cái gì thế hả! Tôi bảo các cậu đi thì các cậu đi cho tôi! Đây là mệnh lệnh!” Đội trưởng Lưu thấy đám người kia bởi vì một câu nói của Dương Thụ mà quay trở lại, lập tức tức giận khiển trách.
“Nhưng mà…”
“Không có những nhị gì hết, mau đi đi!
Đừng có làm chậm trễ thời gian nữa!”
Mọi người cau mày lại, thấy đội trưởng nhà mình khổ sở chống đỡ như vậy thì thật sự không muốn rời đi.
Nhưng mệnh lệnh đã ban ra, bọn họ lại không thể không nghe.
Dưới tình thế khó xử này, đội trưởng Vụ nói: “Để hai người ở lại canh chừng, những người khác đi theo tôi, sau khi khống chế được sẽ lập tức phái máy bay trực thăng tới cứu viện.”
Chỉ cần vào đảo chính, trong mười phút là người Quân khu 9 bọn họ có thể hoàn toàn khống chế được, đến lúc đó sẽ có thể tiến hành cứu viện.
Nhưng anh ta vừa dứt lời, Nhiếp Nhiên ở sau lưng lại nói một câu phá vỡ suy nghĩ của anh ta, “Không cần ở lại canh chừng nữa, cho dù tốc độ của anh nhanh thế nào cũng sẽ không nhanh hơn tốc độ của đầm lầy đâu, bọn họ chết chắc rồi.”
Ban đầu lúc Dương Thụ còn chưa nói gì, cô cũng muốn tạm thời cứ làm như vậy, nhưng lúc bọn họ nói chuyện với nhau, cô phát hiện hai nam binh kia đang chìm xuống với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
Mặc dù tốc độ rất chậm, nhưng không quá mười phút, hai người kia sẽ hoàn toàn chìm xuống.
Phương Lượng nghe thấy cô nói như định đóng cột thì thấp giọng kéo ống tay cô, nhắc nhở một tiếng, “Nhiếp Nhiên.”
Dưới tình hình này mà Nhiếp Nhiên nói thể sẽ rất dễ đắc tội đám người của đội thủy quân lục chiến.
Cho dù bọn họ cũng biết 99% không cứu được hai người này rồi, nhưng mà…
Nói như vậy sẽ khiến người ta tức giận.
Quả nhiên, người của đội thủy quân lục chiến đều căm hận nhìn về phía cô.
Nhiếp Nhiên thấy ánh mắt của đám người kia nên ngậm miệng lại.
Cô biết không thể nói lời tàn nhẫn, nhưng bây giờ tất cả mọi người đều đắm chìm trong trạng thái “giả vờ ngủ”, nhất định phải có người đánh thức” bọn họ mới được.
Nếu không, bọn họ không chỉ không thể hoàn thành nhiệm vụ, mà còn kéo mình vào trong nguy hiểm lớn hơn.
Nếu đã như vậy thì cô sẽ làm người xấu.
Dù sao giữa cô và họ không có cảm tình đáng nói nào.
Nhiếp Nhiên nói xong, rồi lại nhìn đường chân trời phía xa một lần nữa.
Không thể trì hoãn nữa rồi.
Cô nói: “Tôi không muốn lãng phí thời gian nữa, nếu như mọi người không đi thì tôi đi đây.”
Đám người này biết rất rõ chuyện phải làm bây giờ chính là tranh thủ giải quyết đám cướp biển trên đảo chính, để tránh xuất hiện nhiều thương vong hơn.
Nhưng làm thế nào cũng “không đánh thức” được bọn họ.
Sau khi đi mấy bước, Nhiếp Nhiên dừng lại rồi nói: “Có chuyện này tôi phải nói với mọi người, đầm lầy ở nơi này không giống với cái mọi người vừa gặp, khu đầm lầy này có sức hút rất lớn, đừng để đến lúc đó không kéo được bọn họ lên, còn lôi cả mình vào.”
Dương Thụ thấy Nhiếp Nhiên rời đi thì do dự mấy giây, cuối cùng vẫn đi theo cô.
Sau đó Diệp Tuệ Văn cũng đi theo.
Người Quân khu 9 thấy Nhiếp Nhiên dẫn hai người nhóm mình đi, lập tức chuyển tầm mắt lên trên người đội trưởng Vu.
Nam binh bên cạnh Lão Phùng thấy Nhiếp
Nhiên làm việc quả quyết như vậy, ý cười ở khóe miệng càng thêm sâu.
Cô gái này đúng là “lạnh lùng vô tình”.
Họ biết Nhiếp Nhiên làm như vậy là vì nghĩ cho đại cuộc.
Nhưng sợ là trong mắt đội thủy quân lục chiến sẽ thành tuyệt tình.
Lúc anh ta đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình thì đội trưởng của Quân khu 9 lên tiếng, “Người Quân khu 9 đi theo.”
Người của đội thủy quân lục chiến nghe thấy thế liền ngẩn ra.
Không phải là đội trưởng Vụ thấy chết mà không cứu chứ?
Trong sự kinh ngạc của bọn họ, đội trưởng
Vu dẫn mười mấy người Quân khu 9 rời khỏi nơi đó đi theo Nhiếp Nhiên.
Trên thực tế, không phải là bọn họ thấy chết mà không cứu, mà là…
Thứ nhất, Nhiếp Nhiên nói không sai, xác suất cứu người thành công không cao.
Thứ hai, Nhiếp Nhiên vô cùng hiểu tình hình ở nơi này, một khi cô rời đi, tốc độ của bọn họ nhất định sẽ chậm lại, bây giờ rõ ràng đã sắp không kịp nữa rồi.
Thứ ba, bọn họ phải nhanh chóng khống chế đảo chính, mới có thể gọi người đến đây tiếp viện.
Cho nên, trơ mắt nhìn hai người kia chìm xuống cái đầm lầy này, còn không bằng nhanh chóng giải quyết đám cướp biển, giành được nhiều thời gian cứu viện hơn.
Hai binh lính chìm trong đầm lầy thấy Nhiếp Nhiên đi, người Quân khu 9 cũng đi, chỉ để lại đội ngũ của bọn họ, lại nghĩ đến
lời Nhiếp Nhiên vừa nói.
Vì vậy bọn họ rất lo lắng nói với đội trưởng
Lưu: “Đội trưởng, mọi người đi đi.”
“Đúng vậy đội trưởng, đi đi! Mặc kệ chúng tôi! Chúng tôi đã không thể cứu được nữa rồi, đừng làm chậm trễ những anh em khác nữa.”
Đội trưởng Lưu nghe thấy bọn họ nói thế, vừa đau đớn vừa thương tâm, khẽ quát:
“Im miệng!”
“Đúng thế, mọi người đừng nói lời xúi quẩy nữa, chúng ta làm một lần nữa đi! Nói không chừng sẽ được!”
“Đúng đúng đúng, không sai không sai! Lại một lần nữa đi, nói không chừng sẽ được!”
Người của đội thủy quân lục chiến rối rít tiến lên, ai cũng dùng hết sức bình sinh bắt đầu kéo hai người kia lên.
Hai người họ thấy vậy thì mũi cũng cay cay.
Đọc truyện tại Web Truyen Online . com
Nhưng đứng trước thiên nhiên, sức mạnh của con người luôn nhỏ bé yếu ớt.
Cho dù bọn họ dùng sức thế nào, vẫn không thể kéo người lên.
Đội trưởng Lưu dùng sức quá mạnh, ngã phịch xuống đất, anh ta nhìn bộ đàm trước ngực mình, trời mới biết anh ta muốn phát tín hiệu cầu cứu, để bọn họ phái một chiếc máy bay trực thăng tới cứu viện thế nào.
Nhưng không thể.
Bởi vì nếu muốn máy bay trực thăng tới cứu viện, bọn họ nhất định phải phát ra tín hiệu trước, nếu không sương mù ở nơi này dày đặc như vậy, máy bay trực thăng căn bản không tìm được vị trí của bọn họ.
Nhưng một khi phát tín hiệu ra, tất cả sẽ bị bại lộ.
Không chỉ đội thủy quân lục chiến bọn họ, mà người Quân khu 9 cũng sẽ rơi vào nguy hiểm cực lớn.
Đội trưởng Lưu nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng trầm giọng nói với bọn họ: “Làm theo kế hoạch cũ, mọi người đi trước đi.”
Không thể để cho bọn họ nán lại nữa, đám người Nhiếp Nhiên đã đi được một đoạn rồi.
Nếu còn trì hoãn nữa, nói không chừng trong những người này lại có người sẽ giẫm lên vết xe đổ.
Anh ta không muốn đến cuối cùng phải cô độc trở về.