Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1628
CÔ ĐANG BỊ NGHI NGỜ À?
Cô quay đầu lại nhìn Dương Thụ đứng ở cách đó không xa.
Trong đêm tối, dáng vẻ anh ta rất âm trầm.
Mặc dù không thấy rõ, nhưng Nhiếp Nhiên vẫn có thể tưởng tượng được vẻ mặt anh ta lúc này.
Chỉ sợ lúc này Dương Thụ cũng đang nhớ về người đàn ông đã dùng cái chết để đổi lấy cuộc đời mình.
Hình như là phát hiện ra tầm mắt Nhiếp
Nhiên, Dương Thụ ngẩng đầu lên nhìn vào mắt cô.
Nhiếp Nhiên đột nhiên phát hiện ra trong một năm ngắn ngủi này, cậu con trai luôn mang nụ cười trong lần đầu tiên gặp đó đã trở nên kiên nghị hơn rồi, đường nét khuôn mặt cũng rõ ràng hơn.
Nhưng sự lột xác này lại được xây dựng trên cái chết của một người khác, cái giá này thật sự là quá nặng nề.
Mặc dù Nhiếp Nhiên là người đưa anh ta vào đơn vị dự bị, nhưng cô gần như chưa bao giờ quan tâm đến anh ta.
Sau đó cô lại ra ngoài làm nhiệm vụ, bỏ lại anh ta ở đó một mình, không dòm ngó tới.
Từ lúc đầu dựa vào cô rồi giờ đây có thể tự mình gánh vác, không cần nghĩ cũng biết anh ta đã phải trả giá nhiều thế nào.
Hai người im lặng nhìn nhau, sau đó Nhiếp
Nhiên quay đầu đi.
Thật ra thì cô đã làm đủ nhiều rồi.
Đưa anh ta vào đơn vị dự bị, để anh ta xuất hiện trước đội thủy quân lục chiến, về phần có tư cách và năng lực vào đó hay không, đó là chuyện của anh ta.
Cô chỉ có thể giúp một lúc, nhưng không giúp được cả đời.
Có những con đường chỉ có thể để tự anh ta chọn.
“Được rồi, đến giờ rồi, chúng ta mau đi về phía trước thôi, trước khi trời sáng nhất định phải đến nơi.” Đội trưởng Lưu nhìn sắc trời, sau đó giục đám người kia.
Lúc quét mắt về phía Nhiếp Nhiên, rõ ràng vẻ mặt đội trưởng Lưu đã thoáng thay đổi.
Ban đầu anh ta muốn bắt sống một tên để thăm dò tình hình đảo chính xem bên trong có cạm bẫy và cơ quan gì.
Nhưng bị Nhiếp Nhiên chen vào, kết quả chẳng còn gì nữa.
Tất nhiên Nhiếp Nhiên đã phát hiện ra ánh mắt bất mãn của đội trưởng Lưu, nhưng cô lại không thể nói rõ, chỉ có thể giả vờ như không thấy, nhìn về phía xa.
Đúng lúc này cô vô tình liếc thấy thi thể nằm ở cách đó không xa, mày khẽ cau lại.
Lúc cô chuẩn bị tiến lên thì nghe thấy tiếng đội trưởng Lưu ở phía xa, “Cô còn đứng ở đó làm gì, không mau đi nhanh lên!”
Nhiếp Nhiên nghe thấy tiếng liền dừng lại.
Diệp Tuệ Văn ở khá gần cô vội vàng tiến lên kéo cô đi về phía trước, “Đi mau lên, đội trưởng Lưu vốn đang khó chịu rồi, đừng để anh ta bắt được thóp lại giáo huấn cô một bài nữa.”
Diệp Tuệ Văn vừa nói vừa giục cô.
Nhiếp Nhiên vốn đang đặt sự chú ý lên thi thể kia nên bị Diệp Tuệ Văn đẩy đi.
Cô nhìn qua loa một cái, sau đó cùng ba người Uông Tư Minh, Phương Lượng và Diệp Tuệ Văn đi theo đội ngũ.
Đội trưởng Lưu bực mình nhìn Nhiếp Nhiên một cái, sau đó nhanh chóng đi về phía mục tiêu.
Tuy có tiếng súng bên đảo chính yểm trợ, nhưng bọn họ cũng không thể hoàn toàn chắc chắn vừa rồi bắn nhau liệu có thu hút sự chú ý của đối phương không, vì thế lúc tăng tốc càng phải cẩn thận hơn.
Lần này, đám người Uông Tư Minh đều nhìn chằm chằm Nhiếp Nhiên, sợ Nhiếp Nhiên lại hành động một mình lần nữa.
Còn Dương Thụ thì dứt khoát đi sau lưng Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên phát hiện một năm trở lại đây, Dương Thụ đã khác hẳn trước kia.
Trước kia anh ta luôn lải nhải bên tai mình, nhưng bây giờ anh ta đã thông minh hơn rất nhiều, không nói câu nào mà cứ đi
phía sau cô, dùng hành động để biểu thị.
Giống như lần trước cô trở lại, rõ ràng anh ta lo lắng cho cô nhưng không nói gì, chỉ đứng ở xa vừa huấn luyện vừa nhìn chằm chằm cô.
“Anh thông minh hơn rất nhiều rồi.” Nhiếp Nhiên quay đầu lại, nói với Dương Thụ ở phía sau.
Dương Thụ dửng dưng nói: “Chịu thiệt nhiều rồi, tự nhiên sẽ thông minh lên thôi.”
Nhiếp Nhiên nhướng mày lên.
Lời tên này… khiến cô á khẩu không trả lời được.
Cô chỉ có thể bất đắc dĩ bị mấy người bọn họ canh chừng đi về phía trước.
Càng đi vào trung tâm thì diện tích vũng bùn, đầm lầy cũng càng lớn, ngay cả sương mù cũng dày đặc hơn hằn.
Có điều hoàn cảnh này đối với người Quân khu 9 mà nói chẳng đáng nhắc tới.
Có người Quân khu 9 xung phong đi đầu rồi, người phía sau chỉ cần bám theo là được.
Người của đội thủy quân lục chiến thì không sao, nhưng Diệp Tuệ Văn và Dương Thụ thì khá trầy trật.
Thể lực của bọn họ kém hơn người của hai đơn vị này, nhưng hai người nghiến răng kiên trì thì cũng không quá đáng ngại.
Thỉnh thoảng Diệp Tuệ Văn đạp phải mép đầm lầy, may mà Phương Lượng và Uông Tư Minh đều kịp thời kéo lấy cô ta.
Dương Thụ vào đơn vị dự bị muộn hơn Diệp Tuệ Văn những biểu hiện rất tốt, không biết có phải anh ta trời sinh đã nên vào đội thủy quân lục chiến không, hay là trong đơn vị dự bị đã luyện tập khắc khổ.
Ngược lại thì Nhiếp Nhiên bởi vì thể lực không đủ, thỉnh thoảng phải dựa vào anh ta.
Dù sao cô cũng mới khỏi bệnh, lại thức mấy đêm liền không nghỉ ngơi để nghĩ phương án, cộng thêm vừa rồi lúc phát hiện ra vấn đề cô nhanh chóng vòng trở lại nên tiêu hao trí lực và thể lực, khiến hành động của cô chậm đi một chút.
Sau khi phát hiện ra sự khác thường của cô, Dương Thụ bước chậm hơn rất nhiều.
“Sao tôi lại có cảm giác anh là con trai của tôi thế nhỉ?” Nhiếp Nhiên thấy anh ta đi sau mình, giơ tay ra đỡ hờ ở phía sau, cảm
thấy hơi buồn cười.
Thật ra cô chỉ hơi mệt, chứ đâu phải là ngã xuống.
Hồi đó cô giằng co với Nhiếp Thành Thắng khu vực này, nhân khoảng thời gian đó cô đã biết rõ ràng rồi, cho dù không có bản đồ, cô cũng có thể phân biệt được.
Dương Thụ hơi khựng lại, “Cô không sinh được con trai lớn như tôi.”
Nhiếp Nhiên lập tức nói: “Một ngày làm thầy cả đời là cha, hiểu không hả?”
Dương Thụ bình tĩnh nhắc nhở, “Cô là phụ nữ.”
… Bây giờ anh không thú vị như hồi trước nữa rồi.” Một lúc sau, Nhiếp Nhiên mới lên tiếng.
Đây không phải là thứ cô hy vọng sao?
Yết hầu Dương Thụ lăn nhẹ, muốn nói câu này ra khỏi miệng, nhưng cuối cùng anh ta chỉ nhẹ giọng nói một câu, “Con người đều sẽ thay đổi.”
Nhiếp Nhiên không biết suy nghĩ trong lòng Dương Thụ nên gật đầu, “Cũng đúng.”
Dương Thụ trầm mặc nhìn Nhiếp Nhiên sóng vai đi với mình với ánh mắt phức tạp.
Đoàn người đi thêm hai tiếng, cuối cùng cũng đến điểm trên bản đồ.
Có điều, đoạn đường nối này là do Nhiếp Nhiên vẽ nên bọn họ chỉ có thể đi tới khu vực này, chứ không biết cửa vào của lối đi đó rốt cuộc nằm ở chỗ nào.
Đội trưởng Vụ đang định phải người đi tìm kiếm, lại nghe thấy tiếng Nhiếp Nhiên truyền từ tới, “Ở chỗ này.”
Nhiếp Nhiên đi từ phía sau tới, chỉ một điểm phía xa, nói với bọn họ.
Đội trưởng Lưu khó hiểu hỏi: “Sao cô có thể chắc chắn như vậy? Cô từng đến đây rồi à?”
Lúc này Nhiếp Nhiên cũng phát hiện ra hành động của mình quá tự nhiên.
Cô vốn thấy không còn sớm nữa, trời đã sắp sáng rồi, nếu như bỏ lỡ thời cơ này, đến khi trời sáng mới tập kích thì tỷ lệ thành công sẽ giảm đi, thế nên cô mới nhất thời phân tâm, theo bản năng buột miệng nói ra.
Cô dừng lại một lát rồi mới nói tiếp:
“Không phải, chỉ là Tiểu đoàn trưởng Lý đã từng nhắc đến với tôi mà thôi.”
Nhiếp Nhiên đẩy tất cả vấn đề cho Lý Tông Dũng, nhưng như vậy không có nghĩa là đội trưởng Vụ và đội trưởng Lưu có thể bị cô lừa.
Theo như Nhiếp Nhiên nói, nếu như Tiểu đoàn trưởng Lý hiểu rõ nơi này đến thế, điểm nối của hai hòn đảo ở đâu cũng biết, thế thì cần gì phải cầu cứu Quân khu 9?
Đột nhiên, một tiếng cười khẽ vang lên trong đám người.