Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1627
TẠI SAO LẠI GIẾT HẮN?
Nhiếp Nhiên thấy đám cướp biển” tản ra bốn phía như ong vỡ tổ, lập tức cau mày lại.
Ám sát tập trung còn có thể bảo đảm không lọt lưới con cá nào, nhưng chạy trốn khắp nơi như vậy thì rất dễ bỏ sót.
Một khi đám người đó chạy trốn, người của
Quân khu 9 và đội thủy quân lục chiến sẽ lập tức xông lên bao vây diệt trừ.
Hai người Lão Phùng cũng sẽ chặn đường lại.
Chỉ tiếc, đám người kia phân tán quá nhanh, giống như đã sớm có dự tính, hai người họ không ứng phó kịp.
Nhiếp Nhiên bắt đầu ám sát từng tên đang chạy trốn.
Cô đã học được từ Hoắc Hoành cách làm thế nào để ám sát người đang di chuyển, có kỹ thuật bắn chính xác cộng thêm cách này nên tốc độ của cô vô cùng nhanh.
Chỉ một lát, cô đã giải quyết sạch đám “cướp biển” bên trái.
Hai người Lão Phùng đương nhiên không cam tâm, cũng nhanh chóng giải quyết phía bên phải.
Những tên phía trước thì bị người của đội bám sát giải quyết sạch sẽ.
Sau một trận giao chiến kịch liệt, lúc Nhiếp Nhiên cảm thấy tất cả đã giải quyết tốt đẹp rồi, lại phát hiện bên chỗ Lão Phùng giữ lại một tên còn sống.
Đáng chết!
Thế này rõ ràng là muốn hỏi tình hình!
Cô chỉ sơ suất một chút đã bị họ tìm ra lỗ hổng!
Nhiếp Nhiên thấy binh lính Quân khu 9 và người của đội thủy quân lục chiến nhanh chóng bao vây qua đó, mấy người Lão Phùng cũng lập tức đi theo liền cau chặt mày lại.
Đây là người của Hoắc Khải Lãng…
Lúc này Lý Tông Dũng ở trên thuyền, không biết mọi chuyện xảy ra ở đây.
Làm thế nào đây?
Cô nên làm thế nào đây!
Nhiếp Nhiên do dự mấy giây, sau đó giơ súng bắn về phía tên còn sống duy nhất đó.
Trên hòn đảo yên tĩnh không một tiếng động vang lên một tiếng súng vang dội.
Gã còn sống đó ngã xuống ngay trước mặt mọi người.
Người đang nhanh chóng chạy về phía hắn lập tức ngẩn ra.
“Mẹ kiếp! Làm cái gì thế! Tên nào không có mắt nổ súng thế hả?!” Đội trưởng Lưu nhìn thấy tên còn sống duy nhất bị bắn chết, không nhịn được chửi bậy.
Người Quân khu 9 lập tức tức giận chất vấn hai người ở phía xa, “Lão Phùng, có phải là anh không hả?! Hay là chuyện tốt Lão Lý làm?”
Lão Lý vội vàng giơ hai tay minh oan lên,
“Ông trời làm chứng, tôi đã cố ý giữ lại một tên để dẫn đường cho chúng ta, làm sao tôi có thể giết hắn được!”
Đội trưởng Lưu tức giận hỏi: “Rốt cuộc là chuyện tốt ai làm!”
“Nhiếp Nhiên.” Lão Phùng nhìn lướt qua gã đàn ông mất mạng kia, lạnh lùng cất lời.
Đội trưởng Lưu ngẩn ra, “Nhiếp Nhiên? Cô ấy đầu?!”
“Vẫn ở phía trên.” Lão Lý chỉ bên trên.
“Vẫn ở phía trên?” Đội trưởng Lưu vội vàng ngẩng đầu lên, hô về phía sườn núi cách đó không xa: “Nhiếp Nhiên, cô xuống đây cho tôi!”
Nhiếp Nhiên đáp lại một tiếng, sau đó thầm thở dài.
Lần nào cô cũng phải làm quỷ xui xẻo vì nhiệm vụ của Hoắc Hoành!
Đợi đến khi anh trở về, cô nhất định phải đánh chết anh!
Nhiếp Nhiên đeo khẩu súng nhặt được chậm rãi đi từ trên sườn núi xuống, hỏi: “Sao thế?”
Đội trưởng Lưu chỉ thi thể dưới đất: “Tại sao cô lại bắn chết tên còn sống duy nhất?”
Nhiếp Nhiên trả lời một cách vô tội: “Tôi không biết hắn là tên còn sống duy nhất, tôi tưởng là các anh không phát hiện ra hắn, để hắn lọt lưới, cho nên mới bắn chết hắn.”
“Chém đi! Cứ tiếp tục chém đi! Nhiều người chạy về phía hắn như vậy, làm sao có thể là lọt lưới được! Trừ khi là cô bị mù!” Đội trưởng Lưu hy sinh ba chiến hữu, khó khăn lắm mới giữ được một tên như vậy, kết quả là trơ mắt nhìn hắn bị bắn
chết ngay trước mặt mình, trong lòng anh ta thật sự bất bình tới cực điểm.
Nhưng Nhiếp Nhiên vẫn giữ dáng vẻ kia, gật đầu trả lời: “Trời tối thế này, tôi không chú ý tới các anh cũng là chuyện rất bình thường.”
“Cô!” Lần này đội trưởng Lưu hoàn toàn nghẹn họng.
“Được rồi, nếu đã chết thì cãi nhau vô ích, cứ tiếp tục tiến về phía trước theo kế hoạch ban đầu đi.” Lúc này đội trưởng Vu nói.
Đội trưởng Lưu hậm hực rồi mới thỏa hiệp: “Mấy người sắp xếp cho ba người anh em kia, đợi chuyện ở đây kết thúc sẽ đưa bọn họ về!”
“Rõ!”
Mấy binh lính kia nhìn Nhiếp Nhiên một cái, sau đó đi lo liệu cho các anh em đã hy sinh.
Bọn họ nhìn mấy binh lính hy sinh nằm dưới đất, vẻ mặt trở nên nghiêm túc. Đây chính là chiến tranh, cái chết lúc nào cũng rình rập quanh mình.
Mặc dù Nhiếp Nhiên không biết mấy người này, cũng chưa từng kề vai chiến đấu cùng bọn họ, nhưng cái chết ở tuổi thanh xuân vẫn khiến cô cảm thấy tiếc nuối.
Bỗng dưng cô lại nghĩ đến Lâm Hoài vì cứu cô và Dương Thụ mà chết lúc trước.