Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1626
KỀ VAI CHIẾN ĐẤU
Vẻ mặt hai người lập tức thay đổi.
Nhiếp Nhiên đang gặp nguy hiểm!
Hai người quả quyết nổ súng.
Đoàng!
Đoàng!
Hai phát sáng cùng bắn ra, một viên bắn chết mục tiêu còn một viên bay về phía Nhiếp Nhiên.
Lúc này, Nhiếp Nhiên bắn thêm một phát về phía gã đàn ông phía xa, dường như không nghe thấy âm thanh nào khác.
Nhưng trên thực tế thì không phải như vậy.
Lúc cô nghe thấy tiếng đạn bay về phía mình thì đã chuẩn bị giơ tay lên phóng con dao quân dụng giấu ở cổ tay ra.
Có điều lúc cô vừa chuẩn bị hành động thì nghe thấy một tiếng súng vang lên ngay sau đó.
Nghe tiếng đàn xé gió, cô dừng tay lại.
Chẳng lẽ là tiếp viện tới à?
Nhiếp Nhiên khẽ cau mày lại, cô không thích những chuyện ngoài ý muốn. Bởi vì cô không thể nào nắm chắc được đối phương là địch hay bạn.
Nếu như là kẻ địch thì cô còn có thể giải quyết, nhưng nếu như là người mình, vậy thì hành động tiếp theo của cô rất có thể bởi vì sự cứu viện của đối phương mà làm mình hoặc là đối phương bị thương.
Đối với người không tin bất cứ ai như cô mà nói, tác chiến một mình là phương pháp thích hợp nhất.
Thế nhưng…
Nhiếp Nhiên nằm bò không nhúc nhích, nhìn viên đạn đang bay tới gần mình hơn.
Cuối cùng, cô vẫn làm việc dựa theo kế hoạch ban đầu.
Cho dù đám này mạnh cỡ nào thì cô cũng chỉ tin tưởng bản thân.
Ba mươi mét… hai mươi mét… mười mét…
Lúc viên đạn kia sắp xuyên qua đầu cô, cô ném con dao quân dụng ra ngoài.
Hai viên đạn, một con dao quân dụng đồng thời lao ra.
“Keng” một tiếng, ánh lửa lóe lên, rồi tất cả trở về yên lặng.
“Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người dùng dao quân dụng để đỡ đạn, con nhóc này cũng giỏi đấy.” Nam binh nấp ở chỗ cao sáng mắt lên.
“Ừm, mạnh hơn cậu.” Lão Phùng trả lời rất đúng trọng tâm.
“Đùa à, sao có thể! Chỉ là tôi chưa luyện chiêu này của cô ấy thôi, nếu như luyện rồi chắc chắn sẽ không kém cô ấy!” Nam binh kia không phục nói.
Lúc hai người bọn họ đang nói chuyện thì nghe thấy “đoàng…” một tiếng, đạn trong nháy mắt lao về phía bọn họ.
Hóa ra đám người dưới sườn núi phát hiện có một người trong đội ngũ của mình chết nên tập trung hỏa lực tấn công hai người bọn họ.
Nam binh kia may mắn tránh được một đòn trí mạng. Sau đó anh ta cũng tham gia vào cuộc chiến, sống mái với bọn chúng.
Nhiếp Nhiên nghe thấy tiếng súng kịch liệt của đám người dưới sườn núi, trong lòng đã nắm chắc bảy tám phần đó là người mình.
Tuy cô thích tác chiến một mình, nhưng chỉ cần không gây trở ngại đến cô, cô cũng không ngại có mấy người tới di chuyển sự chú ý của đối phương giúp mình.
Không còn vướng bận gì nữa, cô tập trung tinh thần nhắm vào gã đàn ông phía xa.
Lần này, cô không muốn bỏ qua cho hắn nữa.
Nhiếp Nhiên nhìn chằm chằm góc chết phía xa.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Mãi mà gã đàn ông kia mãi vẫn không xuất hiện.
Nhiếp Nhiên khẽ cau mày lại, bắn liền mấy phát.
“Đám cướp biển” đang chiến đấu ác liệt với những binh lính của đội thủy quân lục chiến và Quân khu 9 kia lần lượt ngã xuống.
Gã đàn ông nấp ở chỗ góc chết đó trơ mắt nhìn đám thuộc hạ của mình bỏ mạng.
Với tình hình bây giờ, mỗi một mạng người đều vô cùng quý báu.
Bởi vì điều đó đại diện cho hỏa lực chống lại các binh lính.
Gã siết chặt hai tay lại, nổi giận đùng đùng.
Kẻ đó cố ý bắn cho hắn xem để ép hắn ra mặt.
Hắn nhìn đám thuộc hạ trước mặt ngã xuống, cuối cùng chỉ có thể sầm mặt bước ra ngoài.
Nhiếp Nhiên khẽ cong khóe miệng lên,
“Cuối cùng cũng đợi được mày rồi.”
Cô lẩm bẩm một tiếng rồi lập tức bóp cò.
Đoàng! Viên đạn lao thẳng vào trán đối phương.
Đối phương không ngờ Nhiếp Nhiên phản ứng nhanh đến vậy, hắn vừa giơ súng lên thì cô đã nhắm và nổ súng rồi.
Viên đạn xé gió bắn xuyên qua trán hắn, khiến hắn trợn to mắt không thể tin được.
Đến chết hắn cũng không hiểu tại sao
Nhiếp Nhiên có thể nhắm chuẩn, đồng thời bắn trúng phát súng kia khi chưa xác định được vị trí của hắn như vậy.
Chiều này là Hoắc Hoành dạy cho cô.
Nhiếp Nhiên nhìn hắn ngã xuống đất, độ cong ở khóe miệng càng lớn hơn.
Chiều này của Hoắc Hoành đúng là không tệ.
Giải quyết xong gã cầm đầu, những tên còn lại sẽ dễ xử lý thôi.
Cô tự cho rằng đó là phương pháp giải quyết tốt nhất.
Không có thủ lĩnh, đám này sẽ nhanh chóng tan rã và rút lui.
Nhưng cô không ngờ là đám người kia nhìn thấy kẻ dẫn đầu chết, lại nhanh chóng có người tự động thay thế gã và tiếp tục tấn công.
Bọn chúng làm việc bài bản thế này khiến Nhiếp Nhiên cau mày lại.
Sao lại như vậy?!
Nếu như đám người này không rút lui, đến khi người Quân khu 9 bao vây tấn công bọn chúng, chỉ cần một tên nói hở ra cái gì đó, thế thì hậu quả…
Nhiếp Nhiên nhìn ra xa, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc lạnh lùng.
Không lâu sau, tiếng súng bên tại đã biến mất.
Cô nhìn xuống dưới sườn núi, thấy mấy người kia đã giải quyết toàn bộ rồi.
Tốc độ của những người này đúng là rất nhanh.
Lúc này, cách đó không xa đột nhiên vàng lên một tiếng huýt sáo.
Nhiếp Nhiên nhìn qua hướng đó, phát hiện có hai người nấp trong bụi cỏ, hơn nữa một người trong đó còn đang vẫy cô.
Ban đầu cô còn không biết đối phương là ai, song khi nhìn dáng vẻ nhiệt tình kia, cô liền biết là cái tên âm hồn không tan đó.
Nhiếp Nhiên không thèm đáp lại, giơ súng lên bắn về phía gã đàn ông vừa trở thành kẻ dẫn đầu đó một phát.
Nam binh thấy cô không đếm xỉa gì đến mình thì nở nụ cười, “Sao con nhỏ này luôn lạnh lùng với tôi thế nhỉ, tôi đối xử với cô ấy tốt thế cơ mà!”
Lão Phùng đâm một đao, “Nếu tôi là cô ấy, tôi cũng lạnh lùng với cậu.”
Lần này anh ta không bình tĩnh nổi nữa,
“Tại sao?!”
Nhưng Lão Phùng không muốn giải thích với anh ta, chỉ nói một câu, “Làm việc”, rồi bắt đầu cùng Nhiếp Nhiên giải quyết đám người kia.
Hai người Quân khu 9 cộng thêm Nhiếp
Nhiên đều có kỹ thuật bắn rất tốt, đối phó với đám người kia không thành vấn đề.
Đây cũng coi như là kề vai sát cánh.
Đám “cướp biển” kia sau khi xác định hai nhóm người đi không trở về, lại phát hiện tay súng bắn tỉa ở phía xa vẫn còn đang ám sát người của bọn chúng, vì thế lập tức quyết định thay đổi trận địa.
Ban đầu bọn chúng ở đầm lầy, là nơi dễ thủ khó công.
Nếu không vì lúc đó Nhiếp Nhiên tách khỏi hàng ngũ, đi vòng qua phía sau bọn chúng để trợ lực, có lẽ trận ác chiến này vẫn phải giằng co thêm một khoảng thời gian nữa.
Nhiếp Nhiên thấy bọn chúng chật vật đổi trận địa thì khẽ cười.
Khu vực này không có vật che chắn, nhóm họ còn đánh gọng kìm, đám người kia không thể trốn đâu được.
Hơn nữa…
Cách đó không xa vang lên tiếng loạt soạt, hai bóng đen kia cũng đổi trận địa cùng bọn chúng.
Lão Phùng và nam binh đó đi xuống sườn núi, mai phục ở phía sau đám “cướp biển”.
Có người Quân khu 9 tập kích, chỉ sợ đám người này sẽ không sống được bao lâu.
Nhiếp Nhiên thấy hai người Lão Phùng dần dần đến gần đám người rồi tìm một chỗ tốt nhất rồi bắt đầu bắn.
Không lâu sau, nhân lực của đám “cướp biển” giảm đi không ít.
Đám “cướp biển” thấy người mình giảm nhanh và cũng không thể chống đỡ tiếp được, nên chỉ có thể quyết định rút lui.