Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1624
ĐÁNH GỌNG KÌM
Viên đạn lạc nhanh về phía Nhiếp Nhiên.
Cô híp mắt lại, thân thể theo bản năng ngửa ra phía sau, viên đạn mang theo gió mạnh lướt qua chóp mũi cô.
Trong nháy mắt đó, cô còn ngửi thấy mùi khói thuốc súng thoang thoảng.
Đúng lúc này, “phụp” một tiếng, có tiếng thứ gì cắm vào da thịt vang lên.
Lúc Nhiếp Nhiên đứng dậy đã thấy gã đàn ông đối diện đang đứng ở đó, con dao quân dụng cắm thẳng vào cổ họng hắn.
Gã đàn ông kia đứng im, kinh ngạc trợn to hai mắt lên.
Trong tính toán của hắn, một khi viên đạn của mình bay ra ngoài, cô gái này nhất định sẽ chết!
Nhưng cô ta lại tránh được!
Không chỉ tránh được mà cô ta còn có thể giết mình!
Chuyện này thật sự là quá mức hoang đường!
Đến chết hắn cũng không dám tin sáng của mình lại không bằng một con dao quân dụng bình thường trong tay cô ta!
Gã đàn ông kia hoảng sợ nhìn Nhiếp
Nhiên, sau đó ngã xuống, hoàn toàn tắt thở.
Nhiếp Nhiên đứng nhìn lọn tóc bị đạn đốt cháy của mình. Vừa rồi nếu như chậm một chút, có lẽ người nằm ở đây sẽ là cô.
Nhiếp Nhiên tiến lên lấy đạn, dao găm và một số đồ trên người tên kia đi.
Cô quay lại điểm ban đầu, nằm bò trên sườn núi, giơ súng lên nhắm vào quân địch cách đó không xa.
Cô nhắm về phía một tên bên cạnh gã cầm đầu, sau đó nhanh chóng bóp cò.
Đoàng!
Tên đó im lặng ngã xuống.
Đám người thấy tên kia ngã xuống, hơn nữa cách anh Đông rất gần bên nhào tới, nói: “Mau, mau bảo vệ anh Đông!”
Bọn họ lập tức chạy tới, chắn sau lưng anh Đông.
Nhưng thế này lại càng hay hơn, bọn chúng đứng ở đó làm lá chắn thịt, quá tiện cho cô nổ súng.
Đoàng!
Đoàng!
Đoàng!
Ba phát sóng liên tục, mỗi phát súng đều trúng một tên.
Anh Đông thấy người phía sau mình lần lượt ngã xuống, đáy mắt càng thêm lạnh lẽo.
“Đáng chết!”
Người này không bắn chỗ khác, lại cứ bắn người phía sau hắn, rõ ràng chính là đang khiêu khích hắn!
“Làm thế nào đây, anh Đông, hình như tên kia cố ý!” Hình như mấy gã bên cạnh cũng nhìn ra.
“Có lẽ lão Nhị đã bị tiêu diệt rồi, chúng mày tìm chỗ nó rồi bắn chết cho tao!” Hắn lạnh lùng ra lệnh.
“Rõ!”
Mấy gã kia nhận được mệnh lệnh, đang định đi về trước thì lại nghe thấy hắn nói:
“Lão Tam, lúc đi đừng để bị hắn phát hiện.”
Gã đàn ông bị gọi lại gật đầu rồi nói: “Em biết rồi!”
Để đề phòng Nhiếp Nhiên phát hiện, tên kia không dẫn người bên cạnh anh Đông mà di chuyển sang một bên, dẫn mấy anh em ở vòng ngoài đi.
Sau đó bọn chúng cẩn thận cúi người rời khỏi trận địa, cẩn thận tiếp cận phía sau.
Nhưng chuyện này đối với Nhiếp Nhiên đang ở chỗ cao mà nói thì chỉ là tự lừa dối mình mà thôi.
Cô đứng ở chỗ cao, không bỏ sót một chút tình hình nào phía dưới, đừng nói là mấy người bọn chúng, cho dù một người cô cũng có thể nhìn rõ.
Cô lập tức rời mục tiêu, bắn về phía tên cầm đầu đó một phát.
Đoàng!
Tên kia vẫn đang duy trì tư thế cúi người đi về phía trước, nhưng viên đạn bắn xuyên qua huyệt thái dương của hắn, khiến hắn ngã thẳng xuống.
Ngay cả cơ hội kêu lên cũng không có.
Người phía sau thấy gã cầm đầu chết, lập tức dừng lại.
Sau đó tất cả bọn chúng đi lên phía trước kiểm tra thì thấy tên kia đã tắt thở rồi.
Một gã trong đó vội vàng quay lại muốn báo cáo, nhưng mới đi mấy bước đã nghe thấy bên trong trận chiến hỗn loạn kia lại vang lên một tiếng súng.
Tên kia ngã xuống đất.
Mấy tên tại chỗ thấy cảnh này, lập tức đứng thẳng tắp, không dám tùy ý nhúc nhích.
“Anh… anh Đông!” Tên đứng cuối cùng run rẩy hô to một tiếng.
Tiếng hắn rất to, làm đám người đang chiến đấu kịch liệt kia đều ngẩn ra, nhìn về phía họ.
“Chúng mày đang làm gì thế?” Cả đám thấy rất khó hiểu: “Ở đây đã không đủ người mà chúng mày còn đứng đó?”
Những tên kia thấy họ tiến lên định và vào mình thì hô to, “Đừng động vào tao! Đừng có động vào tao! Có người tập… tập kích bọn tao! Chỉ cần chúng tao nhúc nhích, kẻ kia sẽ… nổ súng…”
“Tập kích?” Những gã đó chỉ mải giao chiến với các binh lính đối diện, không chú ý tới tình hình vừa rồi nên không tin, “Đùa cái gì thế! Mày bảo tên đó bắn một phát súng thử xem, tạo không tin đâu!”
Xung quanh nơi này toàn là đầm lầy, không hề có chỗ cao, mà chỗ cao nhất cách bọn chúng rất xa, muốn bắn từ chỗ đó tới rõ là không thể.
Cộng thêm bây giờ là buổi tối, bắn trong bóng tối lại càng khó khăn hơn.
Họ vừa kéo đám người kia vừa nói: “Mấy đứa chúng mày nhanh lên, đừng có lề mề nữa, đang không đủ người kia.”
“Đừng… đừng…. đừng…” Tên kia ra sức lắc đầu, kết quả vẫn bị kéo đi.
Mới bước ra một bước, một tiếng súng lại vang lên. Tên đó vốn đang giãy giụa bỗng run lên rồi ngã xuống.
Gã đàn ông đang kéo lập tức há hốc mồm.
“Chuyện này…”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Tên kia vội vàng gọi, “Anh… anh Đông!”
Anh Đông đi từ phía xa đến, lúc nhìn thấy ba thi thể, đáy mắt hắn u ám, gân xanh trên huyệt thái dương cũng giật giật.
“Anh Đông, chúng ta phải làm thế nào đây?
Tên kia nấp trong bóng tối tập kích chúng ta!” Mấy gã đứng ở đó kêu cứu.
Anh Đông quay đầu lại, nhìn về phía sườn núi nhỏ phía xa.
Nhiếp Nhiên cảm nhận được ánh mắt kia, cô nhướng mày lên, nhưng không nổ súng ngay.
Nhất thời, hai người đều không nhúc nhích.
Các binh lính đối diện nhanh chóng cảm nhận được hỏa lực bên này giảm đi.
“Có phải bên kia xảy ra chuyện gì không?”
Đội trưởng Lưu tò mò hỏi.
“Người của tôi vẫn chưa ra tay.” Đội trưởng
Vụ vẫn luôn tính toán thời gian, khu vực này phần lớn đều là đất bằng, nếu muốn tìm một chỗ cao để đánh lén thì bọn họ cần phải tốn một chút thời gian mới được.
“Chắc là Nhiếp Nhiên.” Phương Lượng nói.
Đội trưởng Lưu hơi kinh ngạc: “Nhiếp Nhiên?”
“Vâng, chắc là cô ấy đi vòng qua phía sau đánh lén bọn chúng.” Phương Lượng bắn một phát súng về phía đối phương, sau đó tiếp tục nói: “Kỹ thuật bắn của cô ấy không tệ, có lẽ là không sai đâu.”
“Đúng, từ trước đến giờ cô ấy luôn thích làm việc tự do, rất có thể là cô ấy.” Uông Tư Minh cũng phụ họa.
“Nhưng cô ấy tác chiến một mình như vậy thật sự là quá nguy hiểm! Ngộ nhỡ đối phương tập trung hỏa lực đối phó với cô ấy thì làm thế nào?” Đội trưởng Lưu thấy mặc dù hỏa lực của đối phương tạm thời đã bị áp chế, nhưng rất rõ ràng không phải là vì bọn chúng thương vong, mà giống như tập trung người để đi giải quyết Nhiếp Nhiên.
“Vậy phải làm thế nào?!” Uông Tư Minh bắt đầu lo lắng.
“Không đâu, người của tôi sẽ lập tức tiếp viện cho cô ấy, phân tán sự chú ý của đám cướp biển này, chúng ta chỉ cần tăng thêm tốc độ là được.” Đội trưởng Vụ bình tĩnh nói.
“Vậy chúng ta phải nhanh lên mới được!”
Đội trưởng Lưu phân phó mấy binh lính bên cạnh.
Mấy binh lính đang tác chiến gật đầu rồi lập tức chiến đấu tiếp.
Mà ở bên kia, Nhiếp Nhiên và gã đàn ông được gọi là anh Đông vẫn nhìn đối phương một cách âm u.
Tất cả bọn chúng nhìn thấy anh Đông không nhúc nhích, đều cảm thấy hơi kỳ quái.
Lúc họ đang cho rằng anh Đông bị dọa thì thấy hắn đột nhiên lấy khẩu súng trên tay một người bên cạnh, bắn về phía Nhiếp Nhiên.
Đoàng!