Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1623
TẬP KÍCH! PHẢN KÍCH!
“Anh Đông, có gì đó là lạ!”
Sau khi các anh em bên cạnh liên tiếp ngã xuống một cách khó hiểu, cuối cùng tên trợ thủ cũng phát hiện ra vấn đề.
Đám người kia hình như bị tập kích. Rõ ràng không hề trúng đạn từ phía trước mà vẫn cứ ngã xuống.
Anh Đông tạm thời dừng bắn, nhìn những người bên cạnh mình.
Nếu như đạn bắn từ phía trước, thì người sẽ ngã về phía sau.
Tương tự như vậy, bắn từ phía sau, đương nhiên sẽ đổ về phía trước.
Anh Đông lập tức cau mày lại.
Không thể nào! Hắn nhớ rất rõ xung quanh nơi này được đầm lầy bao bọc, mà với vị trí của đám người kia thì căn bản không thể đánh tạt sườn.
Một là bọn họ bí mật lặn qua đầm lầy.
Nhưng nếu rơi xuống thì rất khó bơi lên, sao có thể qua được?
Hai, chính là mọc cánh bay tới.
Song đối phương là người, không thể có cánh được.
Chẳng lẽ… ngay từ đầu bọn họ đã chia binh thành hai đường rồi à?
“Phái mấy anh em đi ra phía sau xem xem.” Gã đàn ông nói với tên trợ thủ.
“Rõ!”
Tên trợ thủ kia nhận được mệnh lệnh, vội vàng dẫn hai người đi vòng qua bên kia.
Mà lúc này, trong bụi cây ở sườn núi phía xa, một cô gái xinh đẹp mặc đồ rằn ri nấp ở chỗ tối, cầm một khẩu súng vừa nhặt được dưới đất trong tay.
Thật ra Nhiếp Nhiên tới đây chưa được bao lâu. Lúc cô vòng trở lại, nghe thấy tiếng súng kia vang lên, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Bởi vì tiếng súng kia không truyền từ đảo chính tới, mà là ngay trên hòn đảo này. Khi đó cô đã chắc rằng hai bên gặp nhau rồi.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Tiếng súng càng lúc càng dày đặc khiến vẻ mặt Nhiếp Nhiên càng nghiêm túc hơn.
Tiếng súng mạnh mẽ như vậy chứng tỏ hỏa lực của đối phương không hề thấp.
Sau đó Nhiếp Nhiên cẩn thận lắng nghe, xác định vị trí của tiếng súng xong, cô bắt đầu đi về phía đó.
Cô phải giải quyết đám “cướp biển” kia mới được.
Chắc chắn Hoắc Hoành cũng đã có đối sách với đám cướp biển trên đảo chính nên mới lập ra kế hoạch như vậy, nhưng đám cướp biển” này thì lại là một chuyện ngoài ý muốn.
Một khi để binh lính bắt được một tên trong số này, có thể sẽ dính líu đến một loạt vấn đề phía sau.
Cô lập tức bước nhanh hơn.
Sau khi xuyên qua tầng tầng cây cối rậm rạp, tiếng súng càng ngày càng gần.
Cuối cùng, từ phía xa cô đã thấy hai bên đang giao chiến kịch liệt.
Kiểu giao chiến giằng co không dứt này đối với Quân khu 9 và đội thủy quân lục chiến mà nói chính là tổn thất.
Đạn của bọn họ dùng để tấn công đảo chính, mà bây giờ lại phải hao tốn vào đám
“cướp biển” này, tức là đồng nghĩa với việc sau khi tiến vào đảo chính, bọn họ sẽ không thể tập kích được nữa.
Quan trọng nhất chính là, một khi bọn họ không thành công ngay lần đầu tiên, để người trên đảo chính phát hiện ra sự xuất hiện của bọn họ, thế thì lần thứ hai vẫn muốn dùng cách này sẽ vô cùng khó khăn.
Cho nên lần tập kích này bọn họ chỉ có thể thành công, không thể thất bại!
Vì thế, cô quyết định tập kích đám cướp biển” kia từ phía sau. Vậy thì có lẽ có thể nhanh hơn một chút.
Nhưng không ngờ dưới tình hình hỗn loạn như vậy mà đám người kia lại phát hiện ra nhanh đến thế.
Nhưng không sao!
Cô nhìn mấy gã đang khom người đi về phía mình, cười lạnh.
Đang phiền muộn vì hết đạn, không ngờ lại có người đưa đạn tới nhanh như vậy.
Nhiếp Nhiên nổ ba phát súng về phía đám “cướp biển” phía xa.
Sau khi thành công bắn chết ba gã kia, thấy mấy tên này sắp đến gần chỗ mình rồi, cô để súng của mình xuống, giấu mình vào một chỗ, yên lặng chờ đợi.
Dưới bóng tối, tên trợ thủ kia dẫn hai tên anh em khác từ từ đến gần.
Khó khăn lắm mới trèo được lên sườn núi, sau khi thấy khẩu súng, hắn cau mày lại.
“Quái lạ, người đâu?”
Hai gã còn lại cũng rất nghi ngờ: “Đúng vậy, súng ở chỗ này, sao lại không thấy người đâu?”
“Chẳng lẽ là phát hiện ra chúng ta rồi à?”
“Không thể nào, nói không chừng là đánh lạc hướng, tìm xung quanh xem.” Tên trợ thủ kia nói xong liền đi về một phía.
Mà một tên khác nghe được mệnh lệnh, cũng lập tức tìm ở bên trái.
Tên thuộc hạ còn lại vẫn đứng tại chỗ, hắn cẩn thận kiểm tra khẩu súng kia.
Nòng súng vẫn nóng, chắc là chưa chạy được bao lâu.
Nhưng lúc hắn định đi về phía trước, đột nhiên một bóng đen lướt qua trước mắt hắn, hắn còn chưa có bất cứ phản ứng nào thì đã cảm thấy ngực mình lạnh buốt. Hắn cúi đầu nhìn, thấy một con dao quân dụng cắm xuyên qua thân thể.
Hắn hoảng sợ trợn to mắt, vừa há miệng, máu tanh ngọt đã phun ra.
“Chúc mừng, mày đã đoán đúng rồi.” Một giọng nữ u ám vang lên bên tai hắn, “Là bọn chúng quá ngu xuẩn khiến mày mất mạng, nếu muốn trách thì trách chúng đi.”
Cô vừa dứt lời liền dùng thêm sức, chờ tên kia co giật mấy cái, cô mới rút dao ra.
Con dao quân dụng nhuốm máu lóe lên ánh sáng màu đỏ trong bóng tối, khiến người ta nhìn mà sợ hãi.
Tên cướp biển kia trợn to mắt nhìn cô gái trước mặt, trong lòng vừa sợ hãi vừa kinh ngạc.
Dưới bóng tối, cô đứng ở đó giống như quỷ, bóng đêm sau lưng bao phủ lên người cô.
Đôi môi đỏ khẽ cong lên, cô đang nghịch con dao quân dụng còn đang nhỏ máu trong tay.
Hắn muốn nói cho đồng bọn của mình là người tập kích đang ở đây, nhưng lúc này ngay cả một tiếng hắn cũng không nói ra được, chỉ có thể trợn mắt nhìn, sau đó ngã xuống.
Nhiếp Nhiên thấy hắn hoàn toàn tắt thở, lúc này mới ngồi xổm xuống, tùy ý lau con dao quân dụng đầy máu lên người hắn, rồi lại lột hết toàn bộ vũ khí của hắn.
Sau đó cô bước nhanh về một hướng khác.
Dưới bóng đêm, động tác của cô nhanh nhẹn mà linh hoạt giống như một con thỏ.
Cô nhanh chóng phát hiện ra mục tiêu tiếp theo.
Tập kích là sở trường của cô.
Bắt đối phương lại nhân lúc hắn không có sự chuẩn bị, sau đó bắt chước thủ pháp của bọn chúng, bịt miệng lại rồi cắt cổ.
Tên kia ngay cả hình dáng Nhiếp Nhiên thế nào cũng không thấy rõ đã ngã xuống đất tắt thở.
Nhiếp Nhiên rất thuần thục vơ vét hết toàn bộ súng và đạn trên người hắn, sau đó quyết định đi giải quyết gã thứ ba.
Gã đàn ông đó hình như cảnh giác hơn hai tên thuộc hạ ngu xuẩn này.
Nhưng có cảnh giác thế nào, đối với người giỏi đánh úp như Nhiếp Nhiên mà nói, cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Lúc này cô giấu mình sau một thân cây, nghiêng người yên lặng chờ đợi gã kia đến gần.
Không lâu sau, tiếng bước chân ở xa dần dần đến đây.
Nhiếp Nhiên nắm chặt con dao quân dụng trong tay hơn, thân thể cứng lại, chuẩn bị đòn tấn công cuối cùng.
Một bước… hai bước… ba bước…
Cuối cùng, bóng người kia lướt qua trước mắt cô.
Trong nháy mắt đó, Nhiếp Nhiên tiến lên định cắt đứt cổ họng đối phương.
Nhưng tình cảnh giác của gã kia không hề thấp, hình như hắn cảm nhận được nguy hiểm sau lưng, nghiêng mình tránh đi khiến Nhiếp Nhiên vồ hụt.
Phản xạ thần kinh không tệ!
Xem ra là gặp phải đối thủ rồi!
Trong nháy mắt Nhiếp Nhiên vồ hụt, gã giơ tay lên bắn cô.
Đoàng!
Nhưng cùng lúc đó, một con dao quân dụng cũng lao ra với tốc độ cực nhanh.
Một viên đạn và một con dao quân dụng lao về phía nhau.