Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1622
KHAI CHIẾN
Anh Đông hình như cảm nhận được nguy hiểm, trong nháy mắt đó, hắn kéo phắt gã bên cạnh qua chắn trước mặt mình. 3
Phụp! Đạn găm vào tim khiến hắn còn chưa kịp rên lên thì đã tắt thở.
Anh Đông hừ lạnh một tiếng, sau đó bắn mấy phát súng về phía đội trưởng Vu.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Đội trưởng Vu không ngờ hắn sẽ dùng chính anh em của mình để làm lá chắn, hơn nữa còn tấn công anh ta.
Anh ta lập tức lăn sang bên cạnh, tránh được mấy phát súng kia một cách khó khăn.
Đám người sau lưng anh Đông ngẩn ra mấy giây rồi cũng giơ súng bắt đầu bắn về phía bụi cây.
Đoàng!
Đoàng! Đoàng!
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Đội trưởng Lưu không ngờ đối phương lại nổ súng, vì thế cũng không cần thiết phải tiếp tục ẩn nấp nữa.
“Đáng chết, bắn cho tôi!”
Các binh lính nghe được mệnh lệnh lập tức phản kích.
Quân khu 9 và đội thủy quân lục chiến đều là những đơn vị xuất sắc nhất, một khi giao chiến sẽ không rơi vào yếu thế.
Nhưng hình như hỏa lực của đối phương không yếu, kỹ thuật bắn cũng vô cùng chính xác.
Nhất thời hai bên cứ giằng co không ngừng như vậy.
“Quái lạ, sao đám cướp biển này lại mạnh thế?” Đội trưởng Lưu hỏi đội trưởng Vu ở bên cạnh.
Đội trưởng Vụ vừa mới giải quyết xong hai tên thuộc hạ của đối phương, nghiêm túc gật đầu.
Đúng thế, năng lực của đám cướp biển này mạnh hơn với tưởng tượng của bọn họ.
Theo lý mà nói, những tên cướp biển này quanh năm đều dựa vào việc cướp bóc thuyền buôn hoặc là du thuyền để sống, không thể có kỹ thuật bắn và năng lực cao thế này mới đúng.
Mặc dù tính sai, nhưng có sức mạnh của
Quân khu 9 nên đám người đó vẫn bị áp chế.
Gã đàn ông được gọi là anh Đông kia nhìn thấy hỏa lực bên mình bị suy yếu, lập tức lên tiếng: “Tìm một chỗ ẩn nấp!”
Lúc giao chiến, chúng đứng ở ngoài, mà đối phương nấp ở trong bụi cây, chuyện này rất bất lợi với chúng.
Năng lực của đám cướp biển này không kém hơn đội thủy quân lục chiến, cho dù không nhìn ra vị trí ẩn nấp chính xác của các binh lính kia, nhưng bọn chúng vẫn có thể bắn trúng.
“Năng lực của đám người này không thấp, nếu như không tốc chiến tốc thắng, chúng ta chỉ có thể rút lui trước! Nếu hết đạn thì chúng ta sẽ không thể đánh hạ đảo chính được.” Lúc này, đội trưởng Lưu nói với đội trưởng Vu.
Đương nhiên anh ta không sợ giao chiến với bọn chúng. Với năng lực của bọn họ, giải quyết những tên cướp biển này chỉ là vấn đề thời gian.
Nhưng nếu cứ mải đánh ở đây thì đảo chính phải làm sao?
Kế hoạch ban đầu của bọn họ là giải quyết nơi này, thuận tiện lấy đi vũ khí của bọn chúng, chuẩn bị cho cuộc tấn công bên đảo chính.
Ai ngờ cướp biển ở đây lại mạnh như vậy, phải hao tốn hết tất cả đạn dược.
Đây là chuyện vượt ra khỏi dự liệu của bọn họ.
“Không được, không thể rút lui, nếu không chúng ta sẽ bị đánh gọng kìm.” Đội trưởng Vu phản đối.
“Nhưng chúng ta tấn công ở đây, bên đảo chính nhất định sẽ chú ý.” Đội trưởng Lưu cau mày nói.
“Đánh tạt sườn từ phía sau đi.” Đội trưởng
Vụ nói xong liền bắn về phía đối phương.
“Anh Đông, hình như đám người kia muốn đánh tạt sườn.” Gã đối diện thấy thấp thoáng có bóng đen qua lại trong bụi cây, lập tức tiến lên báo cáo với gã đàn ông cầm đầu.
“Để chúng tới, nếu chúng không sợ đầm lầy.” Gã đàn ông nở nụ cười tự tin rồi bắn về phía trước.
Quả nhiên, chỉ một lúc sau, mấy người
Quân khu 9 đã phát hiện ra một đầm lầy lớn không thể vượt qua, cho nên chỉ có thể trở lại.
Bọn họ báo cáo với đội trưởng Vu: “Đội trưởng Vu, chỗ bọn chúng ẩn nấp toàn là đầm lầy, chúng tôi không có cách nào đánh tạt sườn được.”
Đội trưởng Vu dừng tay lại.
“Không thể đánh tạt sườn? Vậy làm thế nào bây giờ!” Lúc này đội trưởng Lưu cũng hơi sốt ruột.
Đội quân bọn họ không thể xâm nhập vào đầm lầy được, vì không cẩn thận sẽ rơi vào trong ngay.
“Nếu cứ thế này chúng ta sẽ hết đạn mất.”
Đội trưởng Lưu vô cùng sốt ruột.
Không có đạn, cho dù bọn họ vào được đảo chính thì cũng có ích gì!
Không có vũ khí trang bị, chạy vào đó chỉ là đâm đầu vào chỗ chết mà thôi!
Huống hồ bọn họ ở đây bắn nhau dữ dội như vậy, khó bảo đảm bên đảo chính sẽ không phát hiện ra, đồng thời phái người tới tiếp viện.
“Tìm chỗ cao, sau đó đánh úp bọn chúng.”
Một lúc sau, đội trưởng Lưu lại ra lệnh.
“Rõ!”
Đúng lúc này, một tiếng súng vang lên.
Nhưng trong cảnh hỗn loạn này, âm thanh nhỏ xíu đó gần như không đáng chú ý.