Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1620
CÔ ẤY KHÔNG PHẢI TRẺ CON, NÊN TIN TƯỞNG CÔ ẤY
Lúc cô đang nhanh chóng chạy trở về, đột nhiên một tiếng súng vang lên.
Đoàng!
Nhiếp Nhiên dừng bước lại.
Khai chiến rồi à!
Trước khi hành động, bọn họ đã nói rõ với đám người Lý Tông Dũng, chỉ cần bọn họ thành công leo lên đảo, đội trưởng Vu sẽ phát tin tức yêu cầu bọn họ bắt đầu tấn công, để cho bọn họ thuận lợi tập kích.
Cho nên lúc này chắc là tin tức đội trưởng Lưu phát ra.
Nhiếp Nhiên nghe thấy từng tiếng súng vang lên thì tốc độ càng nhanh hơn.
Mặt đường toàn bùn lầy trơn trượt khiến cô đi lại khó khăn, muốn nhanh chóng đuổi theo mọi người.
Nhưng vấn đề là, cô đã tách khỏi đơn vị quá lâu, bên kia đang không ngừng theo kế hoạch đã định đi về phía trước, mà cô lại đi vòng từ hướng khác trở về đường cũ, hơn nữa muốn đuổi kịp sẽ tốn gấp đôi thời gian.
Trong thời gian này, nếu như đám người đội trưởng Lưu gặp phải đám người kia, mà cô lại không kịp thông báo, vậy tiếp theo chỉ sợ tình hình sẽ rất không ổn.
Vì tiết kiệm thời gian, cô cố ý đi qua một con đường tắt, nhưng lúc này phát hiện trên đường đi rải rác toàn thị thể.
Ai cũng bị lột sạch quần áo, cổ họng bị rạch.
Nhiếp Nhiên càng nhìn trong lòng lại càng lo lắng.
Trên con đường này, cô đã thấy có ba mươi thi thể bị lột quần áo như vậy.
Tức là… đối phương có ít nhất ba mươi người.
Ba mươi người…
Trừ binh lính muốn tấn công nơi này ra, cũng chỉ có Hoắc Khải Lãng và Hoắc Hoành cùng với người phía sau biết hòn đảo này.
Mà Hoắc Hoành và người phía sau sẽ không thể nào tới hòn đảo này gây phiền toái cho mình, trừ khi là Hoắc Khải Lãng…
Chỉ có ông ta là hiểu hòn đảo này nhất, cũng có khả năng và phản kích mà làm ra chuyện như thế này.
Chỉ là không biết Hoắc Hoành có biết chuyện này không. Và liệu đây có trở thành một chuyện ngoài ý muốn trong kế hoạch lần này của anh không.
Nếu như người của Hoắc Khải Lãng xuất hiện vấn đề và bị bắt, vậy thì đến lúc đó ngọn lửa này sẽ cháy lên người anh.
Nghĩ tới đây, sự lo lắng trong lòng cô bắt đầu khuếch trương.
Trong nhiệm vụ này, thứ không thể chấp nhận được nhất chính là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Chỉ cần không cẩn thận sẽ chết không chỗ chôn.
Nhất định phải đi một bước nghĩ một bước, cân đo đong đếm, tính đến tất cả những gì có thể xảy ra.
Lúc cô đang nhanh chóng quay về, Diệp
Tuệ Văn trong hàng vô tình quay đầu lại, phát hiện không thấy Nhiếp Nhiên đâu cả.
“Nhiếp Nhiên đâu?” Cô ta hỏi.
Tất cả đều lập tức dừng bước.
“Nhiếp Nhiên? Không phải Nhiếp Nhiên ở phía sau à?” Đội trưởng Lưu lập tức nhảy lên, “Cô ấy đâu?”
“Tôi không biết.” Một binh lính của đội thủy quân lục chiến đi cuối cùng lắc đầu, vẻ mặt cũng hoang mang.
“Không phải là cô ấy rơi xuống chỗ nào rồi chứ?” Phương Lượng nhớ ra vừa rồi bọn họ đi qua mấy đầm lầy có phạm vi tương đối lớn, Nhiếp Nhiên nhỏ như vậy, rất có thể sẽ ngã xuống.
“Có cần quay lại xem không?” Uông Tư Minh quan tâm quá hóa loạn lập tức định quay lại cứu người.
Bọn họ đi nhanh như vậy, Nhiếp Nhiên lại quật cường, nói không chừng cô đã rơi xuống ngay từ đầu rồi.
Nếu thật sự như thế, vậy bọn họ nhất định phải quay lại mới được, nếu không Nhiếp Nhiên nhất định sẽ nguy hiểm đến tính mạng!
Lúc này Dương Thụ lập tức đi theo.
“Đợi đã.” Lúc này đội trưởng Vụ kịp thời gọi Uông Tư Minh và Dương Thụ lại, sau đó nói rất chắc chắn: “Cô ấy sẽ không có vấn đề gì đâu.”
“Anh dựa vào cái gì mà khẳng định như vậy?” Uông Tư Minh cau mày lại, chất vấn.
Bây giờ Uống Tự Minh nhìn đội trưởng Vụ và người Quân khu 9 cứ có cảm giác hữu danh vô thực.
Không phải người Quân khu 9 rất lợi hại à?
Tại sao ngay cả một người biến mất cũng không phát hiện ra?
“Nếu như cô ấy thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, người của chúng tôi sẽ không thể không phát hiện ra.” Đội trưởng
Vụ trầm giọng nói.
Cho dù là rơi vào vũng bùn, đầm lầy, hoặc là lăn xuống núi thì cũng sẽ phát ra âm thanh.
Mà chỉ cần có bất cứ một tiếng vang nhỏ nào phát ra trong đội ngũ cũng sẽ khiến bọn họ chú ý.
Nhưng Nhiếp Nhiên thì không.
Cô biến mất không một tiếng động như vậy, thậm chí ngay cả người Quân khu 9 cũng bị giấu, vậy chỉ có thể nói cô có kế hoạch muốn rời khỏi đội ngũ.
“Ngộ nhỡ các anh không chú ý thì sao?” Uông Tự Minh luôn cho là Nhiếp Nhiên có thể gặp nguy hiểm.
“Vậy cậu có nghe thấy bất cứ tiếng kêu cứu nào lúc cô ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn không?” Đội trưởng Vu lạnh giọng hỏi.
Uông Tư Minh lập tức ngẩn ra.
“Nếu như cô ấy thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cậu cảm thấy cô ấy sẽ không lên tiếng cầu cứu à?” Đội trưởng Vu hỏi ngược lại, lập tức khiến Uông Tư Minh á
khẩu không trả lời được.
“Vậy ý của đội trưởng Vụ là mặc kệ Nhiếp Nhiên à?” Phương Lượng hỏi.
“Như vậy sao được! Nhiếp Nhiên ở trong hoàn cảnh này một mình, nhất định sẽ xảy ra vấn đề!” Uông Tự Minh phản đối đầu tiên.
“Cô ấy từng nói cô ấy muốn tác chiến một mình, không cần phải để ý đến cô ấy.” Đội trưởng Vụ ném lại câu này xong, định đi về phía trước.
“Cô ấy nói không cần phải để ý đến cô ấy, thì thật sự không cần phải để ý à?”
“Cô ấy đã trưởng thành rồi, không phải trẻ con, cô ấy tự có năng lực phân biệt cái gì đúng cái gì sai. Huống hồ bên đảo chính đã bắt đầu tấn công rồi, chúng ta không có thời gian quay lại tìm cô ấy nữa. Dưới tình hình này, là chiến hữu, cậu chỉ có thể tin tưởng cô ấy.”
Đội trưởng Vu nói xong thì đi về phía trước, người Quân khu 9 cũng đi về phía trước.
Mà người của đội thủy quân lục chiến cũng theo đội trưởng Lưu tiến lên.
“Đội trưởng Vu nói không sai, cô ấy không phải trẻ con, có năng lực phân biệt, chúng ta nên tin tưởng cô ấy.” Phương Lượng thấy Uông Tư Minh và Dương Thụ cau chặt mày lại thì lên tiếng an ủi.
“Sao cô ấy không thể ngoan ngoãn chứ?”
Uông Tự Minh phiền muộn lẩm bẩm.
Phương Lượng an ủi: “Không phải là cậu không biết tính Nhiếp Nhiên, chuyện cô ấy muốn làm thì không ai có thể ngăn cản được.”
“Vừa rồi tôi nên canh chừng cô ấy cẩn thận mới đúng.” Uông Tự Minh cảm thấy vừa rồi mình quá mức chuyên tâm đến hoàn cảnh xung quanh và đầm lầy trên mặt đất nên không để mắt đến Nhiếp Nhiên, để cô thuận lợi chạy trốn.
Phương Lượng nói: “Cho dù cậu trông được một lúc, cũng không trông được cả đời. Chỉ cần cô ấy muốn thì sẽ có cơ hội để chuồn đi.”
Sau đó thấy Dương Thụ cau mày, anh ta cũng an ủi, “Cậu cũng đừng quá lo lắng, hồi đó ở trên đảo, một mình cô ấy cứu nhiều người như vậy, sẽ không có vấn đề gì đâu. Chuyện này cậu cũng thấy tận mắt rồi.”
Câu nói cuối cùng của Phương Lượng khiến Dương Thụ thấy đỡ lo đi một chút, yên tâm đi về phía trước.
Uông Tự Minh cũng đi theo.
Đội trưởng Lưu đi ở trên cùng quay sang nói với đội trưởng Vụ ở bên cạnh: “Nữ binh này cũng có bản lĩnh đấy, lại chạy trốn được trước mắt hai chúng ta.”
Không nói đến anh ta, có thể rời đi trước mặt người Quân khu 9 như vậy, không có bản lĩnh sẽ không làm được.
Đội trưởng Vụ đi ở bên cạnh lúc này cũng gật đầu, ừ một tiếng.
“Anh đúng là qua loa lấy lệ quá rồi đấy.”
Đội trưởng Lưu nói.
“Tôi rất nghiêm túc, không hề qua loa lấy lệ.”
Trên thực tế, đúng là anh ta không qua loa lấy lệ. Mặc dù lời nói của anh ta khá thờ ơ, nhưng thực tế, binh lính có thể khiến anh ta gật đầu như vậy đúng là cực ít.
“Cô ấy đúng là không tệ.”
Đội trưởng Vụ vừa mới dứt lời, mặt đã biến sắc, lập tức dừng bước. Trùng hợp là đội trưởng Lưu cũng lập tức dừng lại, cảnh giác quan sát tình hình xung quanh.
“Có người, ẩn nấp!” Đội trưởng Vu ra lệnh, người Quân khu 9 nhanh chóng tản ra bốn phía, ẩn nấp trong bụi cây.