Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1619
THI THỂ THỐI RỮA
Theo lý mà nói, bọn họ đã sớm đến phạm vi cô bố trí người rồi, không thể nào không có ai mới đúng!
Chẳng lẽ đám cướp biển kia trải qua trận chiến đó, đã đổi hết vị trí các trạm gác rồi à?
“Cô nói cái gì?” Đội trưởng Lưu ở bên cạnh nghe thấy cô lẩm bẩm liền hỏi.
Nhiếp Nhiên lập tức lắc đầu, “Không có gì.”
Sau đó cô lại đi về phía trước.
Dưới bóng đêm, hòn đảo bị sương mù dày đặc bao phủ, thời tiết mùa thu làm cho không khí bên trong đảo ướt lạnh. Cây cối cao lớn và lùm cây càng ngày càng dày,
giống như một tấm lưới vây toàn bộ bọn họ bên trong.
So với sương mù mùa hè, sương mù mùa thu mang theo mùi thối rữa nhè nhe.
Nhiếp Nhiên đạp lên cành cây khô ẩm ướt không ngừng đi vào bên trong.
Nhưng càng đi vào, cái mùi kia càng nồng nặc hơn.
Mùi thối rữa kinh tởm đó khiến người ta buồn nôn.
Những người ở đây đều cho rằng vì môi trường ẩm ướt mới khiến một số thứ thối rữa mà sinh ra cái mùi này.
Nhưng Nhiếp Nhiên biết không phải như vậy.
Tạm thời không nói đến việc cô đã từng đến đây, biết nơi này không thể có mùi thối rữa gì kỳ lạ như vậy, mà cái mùi này không hề giống mùi thực vật.
Quá kỳ lạ!
Sao lại bốc ra cái mùi hôi thối này, hơn nữa rõ ràng cô còn ngửi thấy trong hôi thối có cả mùi máu tanh.
Cô muốn đi tìm tòi nghiên cứu xem tại sao lại có mùi máu tanh, nhưng lại không muốn kinh động đến đám người này.
Vì thế, cô từ từ, từ từ đi tụt lại cuối cùng.
Cho đến khi đơn vị hoàn toàn đi về phía trước, cô đã kín đáo tụt lại sau cùng.
Lúc này sương đã dày hơn, không có ai chú ý đến cô, tất cả mọi người đều cảnh giác trước mặt và xung quanh, vì vậy cô rất dễ dàng lợi dụng sương mù dày đặc đi về phía bốc ra cái mùi hôi thối đó.
Trên hòn đảo này, toàn bộ không gian giống như bị dừng lại.
Không có tiếng gió, lá cây không lay động, tất cả tĩnh mịch giống như thời gian đang dừng lại.
Cả thế giới chỉ còn lại mình cô đang sống.
“Soạt soạt soạt soạt.” Cô căng thẳng đi về phía trước.
Cuối cùng, mùi hôi thối kia càng lúc càng nặng, càng lúc càng nặng, đến nỗi hít thở cũng trở nên khó khăn.
Nhiếp Nhiên chịu đựng cảm giác khó chịu đó, tiếp tục đi về phía trước.
Cuối cùng, cô phát hiện quả nhiên không phải là mùi thực vật bốc ra, mà là… người chết!
Dưới bóng tối, Nhiếp Nhiên nhìn thấy hai thi thể không mặc quần áo nằm dưới đất.
Đây là hai người đã chết rất lâu, hơn nữa còn bị lột hết quần áo.
Đang yên đang lành tại sao lại có hai tên cướp biển chết rồi bị lột sạch quần áo?
Còn một điểm khả nghi quan trọng nhất, ngoại trừ lần đầu tiên bọn họ lên bờ ra thì
chưa hề có binh lính lên bờ, bọn chúng chết như thế nào?
Chẳng lẽ là do một tháng trước bọn cướp biển lại có tranh chấp nội bộ à?
Không, không đúng.
Hồi đó rõ ràng Hoắc Hoành đã nói, lần đó anh đi chính là để giải quyết tranh chấp nội bộ của đám cướp biển, giữa bọn chúng làm sao có thể vẫn xuất hiện vấn đề này?
Không phải binh lính, không phải bọn chúng, vậy… là ai?
Nhiếp Nhiên nhìn hướng hai cỗ thi thể kia ngã xuống, lại thấy trên cành lá khô ở con đường trước mặt có dấu vết có người đi qua.
Cô mang theo nghi vấn, quyết định đi theo con đường kia.
Dưới bóng đêm, một mình cô rời khỏi đơn vị, đi sâu vào trung tâm.
Phó lão đại đã từng giới thiệu với cô tình hình của hòn đảo này, còn từng dạy cô một số bí quyết làm sao để phân biệt xung quanh là đầm lầy hay là đất liền.
Vì vậy, cô đi rất nhanh.
Xung quanh không có bất cứ vật sống nào, chỉ nghe được tiếng chân cô đạp lên bùn lầy phát ra tiếng nhép nhép.
Sau khi đi vào bên trong mười lăm phút, cô lại phát hiện mấy thi thể trong bụi cây.
Cũng đều bị lột quần áo, bốc ra mùi hôi thổi.
Lần này Nhiếp Nhiên không rời đi ngay, cô tìm một cành cây khều hai thi thể đó mấy cái, phát hiện hai người này bị chém một dao vào cổ mất mạng.
Những chỗ khác trên người không có vết đạn bắn.
Tức là những kẻ đó bị ám sát, bị tập kích, hơn nữa thủ đoạn rất độc ác, kinh nghiệm lão luyện, không giống kiểu xuất thân
không chuyên nghiệp của cướp biển.
Xuất thân chuyên nghiệp, nhưng lại không phải là binh lính, trước khi giết người còn lột hết quần áo cướp biển ra.
Rốt cuộc bọn chúng là ai?
Tới nơi này có mục đích gì?
Chẳng lẽ là người của Hoắc Khải Lãng à?
Ông ta không cam lòng bị mất trắng, bị chèn ép, cho nên phái tâm phúc của Hoắc thị tới định khống chế nơi này sao?
Nhiếp Nhiên nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên trong đầu lóe lên một ý tưởng, sau đó sắc mặt cô lập tức thay đổi, vòng trở lại.
Đáng chết!
Đám người này cải trang thành cướp biển lại trên đảo, nhất định là có dụng ý khác.
Người Quân khu 9 và đội thủy quân lục chiến tùy tiện đi lên tập kích như vậy, ngộ nhỡ đánh giá thấp sức chiến đấu của đối
thủ, gây ra tổn thất không cần thiết thì làm thế nào!
Dù sao thì rốt cuộc đối phương có lai lịch gì, vũ khí trang bị trên tay đối phương tốt thế nào, bây giờ bọn họ đều không biết!