Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1618
NỬA ĐÊM LÊN ĐẢO
Mấy chữ cuối cùng của Nhiếp Nhiên khiến mọi người đều kinh hãi.
Ý của câu này là nếu như lên đảo gặp phải nguy hiểm gì, cô sẽ mặc kệ hai binh lính cô đưa tới?
Tất cả mọi người cứ lặng lẽ nhìn hai binh lính kia như vậy.
Tuy nói vào thời khắc nguy hiểm, có lẽ không ai có thể chú ý đến người xung quanh, nhưng đường hoàng nói ra như vậy đúng là quá tổn thương người ta rồi.
Dù sao hai người này cũng là do cô đưa ra ngoài, cho dù không nói là bảo vệ, nhưng cũng không thể trực tiếp như vậy.
Lúc tất cả mọi người đều đang đồng tình vì hai người kia, lại nghe thấy Dương Thụ lên tiếng trước: “Tôi không cần.”
Diệp Tuệ Văn đứng ở bên cạnh cũng gật đầu, “Tôi cũng không cần, tôi có thể tự chăm sóc cho mình, không cần làm phiền đơn vị khác.”
Cô ta tới để kề vai chiến đấu với người Quân khu 9, không phải tới để bọn họ bảo vệ!
Cho dù kích động và sùng bái như thế nào đi nữa, nhưng cô ta tin tưởng vào năng lực của mình.
Đội trưởng Lưu nhìn hai binh lính kia đứng thẳng tắp ở đó, trên mặt tràn đầy vẻ kiến nghị thì cười khen, “Người cô tìm thật kiêu ngạo, vẫn nói vật hợp theo loài, quả nhiên như vậy.”
Nhiếp Nhiên nhìn hai người kia, bình tĩnh trả lời: “Không phải bọn họ kiêu ngạo, mà là thiếu thông minh thôi.”
Để bọn họ đi theo người Quân khu 9 mà lại còn không muốn.
Hoàn cảnh trên hòn đảo phía sau tệ hơn đảo chính nhiều, cô có lòng tốt để bọn họ được bảo vệ tính mạng mà còn không cảm kích.
Chờ đến nơi đó, chỉ sợ hai người này sẽ không nói như vậy nữa thôi.
Nhiếp Nhiên cũng lười vặn lại bọn họ, cúi đầu tiếp tục nghiên cứu đường đi trên bản đồ.
Mặc dù tìm được điểm lên bờ, nhưng điểm lên bờ lại nguy hiểm hơn những nơi khác, hơn nữa ban đầu cô cũng cài người trên hòn đảo đó, cho nên phải cực kì cẩn thận mới được.
Chiếc thuyền đã lái đến hòn đảo phía sau, nhưng vì để đề phòng trên đảo có người, bị phát hiện, cho nên thuyền dừng lại trong tầng tầng sương mù dày đặc.
Đội trưởng Lưu tính toán thời gian, nói:
“Thế này đi, để người của đội thủy quân lục chiến chúng tôi lên đảo kiểm tra trước?”
Chuyện lên đảo, đội thủy quân lục chiến của đội trưởng Lưu là chuyên nghiệp, Nhiếp Nhiên và đội trưởng Vu đương nhiên sẽ không có ý kiến gì.
Lúc đội trưởng Lưu chuẩn bị phái người đi xuống thì nghe thấy Nhiếp Nhiên đột nhiên nói: “Để Dương Thụ đi cùng mọi người đi.”
Dương Thụ hiển nhiên không ngờ Nhiếp Nhiên sẽ cho mình đi vào lúc này, anh ta kinh ngạc nhìn về phía cô.
Nhưng Nhiếp Nhiên không nhìn anh ta, cô chỉ nói với đội trưởng Lưu: “Anh ta luôn nói mình bơi lội không tệ, lần này để cho anh ta đi cùng mọi người, cho anh ta thấy cái gì gọi là chênh lệch.”
Dương Thụ cau mày từ chối: “Không cần.”
Đội trưởng Lưu cũng gật đầu nói: “Đúng vậy, như vậy sẽ đả kích cậu ấy.”
Bọn họ là đội thủy quân lục chiến, bọn họ huấn luyện bơi lội nghiêm khắc nhất, có kinh nghiệm phong phú nhất với việc tác chiến trên biển. Người tên Dương Thụ này mới ở đơn vị dự bị chưa được bao lâu, làm sao có thể so sánh với bọn họ?
Có điều hình như thằng nhóc này cũng rất biết lượng sức mình, biết mình không thể so được, lại không cậy mạnh.
Lúc anh ta đang cảm thấy mình tốt bụng, lại nghe thấy Dương Thụ nói: “Tôi không có hứng.”
Gương mặt dương dương đắc ý của đội trưởng Lưu sụp đổ, “… Thằng nhóc này, cậu xem thường đơn vị chúng tôi à?”
Nhiếp Nhiên cười nói với Dương Thụ: “Đội trưởng Lưu đã chấp nhận khiêu chiến rồi, anh còn không đi ứng chiến đi.”
“Vậy cô thì làm thế nào?” Dương Thu nhíu mày hỏi.
Nhiếp Nhiên nói như chuyện đương nhiên:
“Tôi có đội trưởng Vụ rồi, anh đi đi.”
Đội trưởng Vụ bị điểm tên liền quay sang nhìn cô.
Nhiếp Nhiên cười hỏi: “Đúng không, đội trưởng Vu?”
Đội trưởng Vụ ngẩn ra, sau đó mới gật đầu, ừ một tiếng.
Đã nói đến thế này rồi, Dương Thụ cũng không thể nói gì nữa, chỉ có thể đi theo bọn họ chuẩn bị trang bị, cùng người của đội thủy quân lục chiến xuống biển bơi vào trong hòn đảo kia.
Tốc độ của bọn họ rất nhanh, Nhiếp Nhiên nhìn chằm chằm sóng nước trên mặt biển, trừ những lớp sóng lăn tăn rất nhẹ ra, không nghe thấy bất cứ tiếng nước nào nữa.
Tất cả đều được tiến hành trong im lặng.
Trong sương mù dày đặc, những người đó bắt đầu đến gần hòn đảo.
Những người còn lại ngồi ở bên trong thuyền yên lặng chờ đợi.
Mười phút sau, người bên kia truyền tin tức tới, nói tất cả đã an toàn.
“Bọn họ đã lên bờ an toàn rồi.” Đội trưởng
Vu nói với Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên gật đầu, “Vậy chúng ta cũng đi theo thôi.”
Nói rồi, cô cũng chuẩn bị trang bị, định cùng người của Quân khu 9 và những người còn lại của đội thủy quân lục chiến xuống nước, bí mật đi tới hòn đảo kia.
Thân thể này của cô bơi không tốt, ở đơn vị cũng chưa huấn luyện có hệ thống, hơn nữa thể năng cũng không bằng hai đơn vị còn lại nên càng lúc càng chậm hơn.
Người của Quân khu 9 và đội thủy quân lục chiến vốn đều là tinh anh, tốc độ đương nhiên không chậm, mà Diệp Tuệ Văn cũng không kém chút nào, bám sát sau bọn họ.
Chỉ có Nhiếp Nhiên là người không thường xuyên huấn luyện bị bỏ lại ở phía sau.
Uông Tư Minh và Phương Lượng thấy cô tụt lại phía sau, vì thế cố ý bơi chậm lại đợi cô.
“Mọi người không cần chờ tôi.” Nhiếp Nhiên phát hiện ra, lập tức nói với hai người bọn họ.
Phương Lượng và Uông Tư Minh rất quen thuộc với tác phong làm việc của Nhiếp Nhiên, nên bọn họ chỉ nói: “Cô nghĩ nhiều rồi, chúng tôi không chịu nổi thôi.”
Nhiếp Nhiên nhìn hai người này, cuối cùng chỉ có thể cắn răng tăng nhanh tốc độ bơi về hòn đảo.
Sau khi dùng hết sức, cô mới miễn cưỡng theo được cùng.
Nước biển đêm thu tuy không đến nỗi rét thấu xương, nhưng cũng đủ khiến người ta phát run.
Nhiếp Nhiên là người cuối cùng leo lên, cả người cô ướt đẫm, khuôn mặt hơi tái nhợt.
Dù sao cô cũng mới bị bệnh nặng, lại mấy ngày liền không được nghỉ ngơi, làm việc liên tục như vậy.
“Cô không sao chứ?” Diệp Tuệ Văn lo lắng hỏi: “Cô bị bệnh nặng mới khỏi, có chịu được không?”
“Tôi không sao.” Nhiếp Nhiên cởi áo khoác ra vặn nước, sau đó lại mặc vào.
“Bệnh nặng mới khỏi?” Đội trưởng Lưu đang quan sát địa hình nghe thấy thế thì hơi kinh ngạc, “Cô mới nghỉ bệnh về à?”
Nhiếp Nhiên ừ một tiếng, hiển nhiên không muốn bàn đến chuyện này nữa. Cô nhìn cảnh vật xung quanh một vòng, sau đó chỉ một con đường trong đó, “Đi từ con đường này là nhanh nhất. Có điều mặc dù địa hình của hòn đảo này hiểm yếu, nhưng lần trước đội trưởng Lưu đã chiến đấu với cướp biển rồi, chắc chắn bọn chúng cũng bố trí người ở đây, vẫn phải cẩn thận một chút mới được.”
Cô không thể nói rõ mọi chỗ ở nơi này, tránh bị đội trưởng Vụ phát hiện, vì thế chỉ đành khéo léo nhắc nhở mọi người.
Nhưng lúc nhìn đến người đàn ông bị Lão Phùng khiêng đi đó, lại thấy anh ta cong khóe miệng lên thành nụ cười ý tứ.
Nhiếp Nhiên giả vờ như không nhìn thấy, lướt qua anh ta, định đi vào trong đảo.
Nhưng còn không đợi cô đi được mấy bước, đội trưởng Lưu đã nói với cô: “Cô đừng chạy loạn, chúng tôi từng tới nơi này một lần rồi nên tương đối quen, cô đi theo chúng tôi đi.”
Nhiếp Nhiên nhíu mày, bọn họ quen thuộc hơn mình?
Cô thật sự rất muốn nói cho đám người này rằng mỗi trạm gác, mỗi cái bẫy ở đây đều là do cô chỉ định. Không có ai quen thuộc hoàn cảnh và cỏ cây nơi này bằng cô cả.
Nhưng cô không thể nói, chỉ có thể đi ra phía sau bọn họ.
Thấy cô trầm mặc như vậy, nam binh kia lại chạy tới bên cạnh cô, “Có cảm thấy bực bội không?”
“Mời anh cách xa tôi một chút, chúng ta không quen nhau.” Nhiếp Nhiên lạnh lùng ném lại một câu rồi tiếp tục đi về phía trước.
“Sao cô gái này lại kỳ cục vậy chứ?” Anh ta lẩm bẩm.
Bọn họ đi vào trong đảo.
Ban đầu còn không có vấn đề gì, nhưng càng đi vào bên trong, lại càng phát hiện mặt đường lầy lội hơn, thậm chí đầm lầy, vũng bùn cũng lần lượt bắt đầu xuất hiện.
Nhiếp Nhiên thấy những vũng bùn quen thuộc kia là biết bọn họ đã rời khỏi vòng ngoài, chính thức đi vào trong đảo rồi.
Tức là, bây giờ đã đến thời khắc nguy hiểm.
Người có bố trí đều ở bên trong, con đường tiếp theo chỉ sợ không dễ đi rồi.
Nhiếp Nhiên đi theo đám người kia vào bên trong, cả con đường chỉ nghe thấy tiếng quần áo ma sát với cành cây.
Đêm lạnh buốt.
Sương mù dày đặc khiến người ta không thấy rõ phương hướng trước mặt.
Mỗi bước đi vào bên trong, Nhiếp Nhiên lại rất cảnh giác nhìn xung quanh, sợ sẽ gặp chuyện gì khác.
Thời gian chậm rãi trôi qua, không biết đã đi bao lâu, nhưng từ đầu đến cuối không thấy có bất cứ bóng người nào.
“Kỳ quái, sao lại không có ai?” Nhiếp Nhiên đứng ở trong hàng, cau mày lẩm bẩm.