Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1617
ĐỪNG THEO TÔI, SẼ CHẾT!
Lúc đến đội ngũ của Quân khu 9 và đội thủy quân lục chiến, đội trưởng
Lưu vẫn còn đang dặn dò kĩ lưỡng đám người kia.
Nhiếp Nhiên không tiện cắt ngang nên không lên tiếng.
Không biết đội trưởng Lưu là cố ý hay là bởi vì nói quá tập trung mà không chú ý tới ba người sau lưng, anh ta dặn dò mất mười lăm phút, cũng để cho ba người
Nhiếp Nhiên đứng ở đó mười lăm phút.
Nhiếp Nhiên không cảm thấy gì, Dương Thụ và Diệp Tuệ Văn thì bị ghẻ lạnh lâu như vậy nên đã khẽ cau mày lại.
Mà Phương Lượng và Uông Tư Minh ngồi trong đội thủy quân lục chiến thấy Nhiếp
Nhiên cứ đứng ở đó giống như là bị phạt, cũng cảm thấy hơi lo lắng trong lòng.
Hai người bọn họ đều từng thấy dáng vẻ của Nhiếp Nhiên lúc không vui, cô nói trở mặt là trở mặt, Thiên vương tới cũng sẽ không có chút thay đổi nào. Không phải vừa nãy đội trưởng Lưu còn đối xử với cô rất tốt sao, sao lúc này lại ra oai phủ đầu người ta như vậy?
Lúc bọn họ đang cảm thấy không hiểu thì nghe thấy mệnh lệnh kết thúc phân chia nhiệm vụ của đội trưởng Lưu, anh ta đột nhiên xoay người chỉ ba người Nhiếp Nhiên, giới thiệu, “Lần này, chúng ta không chỉ hợp tác với người Quân khu 9, mà còn có ba chiến hữu của đơn vị dự bị cũng sẽ tham gia cùng chúng ta.”
Trong nháy mắt, ánh mắt mọi người đều tập trung lên mấy người Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên thì bọn họ đã sớm quen thuộc rồi.
Nghe nói lần này là cô tìm được lỗ hổng và đường đi lên đảo, ngay cả kế hoạch cũng là do cô lập ra.
Chỉ dựa vào việc cô là một nữ binh của đơn vị dự bị mà có thể điều khiển bốn đơn vị, còn có thể làm cho đội trưởng Vụ của Quân khu 9 và đội trưởng Lưu của đội thủy quân lục chiến tin tưởng và nghe theo, bọn họ đã không thể không bội phục cô.
Nhưng không biết hai người cô dẫn theo có lợi hại như cô không?
“Ba người về hàng đi.” Đội trưởng Lưu nói với mấy người bọn họ.
Nhiếp Nhiên gật đầu, đi vào trong hàng.
Woa! Thật là kiêu ngạo!
Thậm chí ngay cả chào và trả lời cũng không làm, chỉ gật đầu một cái, nếu như là bọn họ, chắc chắn đội trưởng Lưu sẽ phạt
bọn họ đến nỗi ngay cả cha mẹ cũng không nhận ra!
Đến khi bốn đơn vị đã nai nịt gọn gàng chờ xuất phát, hoàng hôn đã từ từ buông xuống.
Bởi vì Nhiếp Nhiên thay đổi kế hoạch nên làm chậm trễ không ít chuyện, có điều may mà lần này đơn vị dự bị và Quân khu 2 đều chuẩn bị tập kích ban đêm cho đội thủy quân lục chiến và Quân khu 9, cho nên chậm trễ cũng không sao.
Hoàng hôn buông xuống.
Dưới màn đêm, sương mù ướt át cùng với gió biển mùa thu thổi làm người ta hơi lạnh.
Cuối cùng cũng đến lúc lên đường.
Nhiếp Nhiên cùng người của hai đơn vị khác lên một chiếc thuyền nhỏ, định lợi dụng màn đêm lén vòng qua đảo chính, đi lên phía trước.
“Nhất định phải cẩn thận.” Trước khi đi, Lý Tông Dũng vẫn không yên tâm dặn dò cô.
Nói thật, nếu không có người Quân khu 9 ở đây, ông rất do dự về việc để cô lên hòn đảo phía sau. Dù sao vết thương của cô cũng vừa mới khỏi, ngộ ở bên kia có bất trắc gì thì ông không thể lo được.
“Nhất định phải cẩn thận!”
Nhiếp Nhiên thấy ông lo lắng thì bảo đảm:
“Yên tâm đi, tôi sẽ bình an trở về.”
Nói rồi cô lên một chiếc thuyền khác.
Vì đề phòng bị cướp biển ở đảo chính phát hiện, bọn họ cố ý dùng thuyền nhỏ. Chiếc thuyền bắt đầu tiến về hòn đảo phía sau, biến mất trong màn sương mù dày đặc trên biển.
Đêm càng lúc càng lạnh.
Tất cả mọi người đều ngồi ở hai bên thuyền chờ đợi, chỉ có Nhiếp Nhiên đứng ở đầu thuyền nhìn mặt biển tĩnh mịch, bên tại là tiếng nước do mái chèo khoát ra.
Thỉnh thoảng cô cúi đầu nhìn bản đồ, sau đó liên tục kiểm tra phương hướng của chiếc thuyền.
Chờ thuyền đi đúng đường rồi, cô mới ngồi xuống.
Phương Lượng thấy cô ngồi xuống bên cạnh mình liền nói: “Lần này cách lần chúng ta hợp tác đã hai ba năm rồi nhỉ?”
Nhiếp Nhiên nghiêng đầu nhìn anh ta, lúc này mới nghĩ ra anh ta đang nói lần đầu tiên cô ra ngoài làm nhiệm vụ nhỏ hồi còn đội tân binh.
Vốn dĩ tất cả đều thuận lợi, kết quả bị con nhỏ Phùng Anh Anh đáng chết đó phá rối làm cô suýt nữa bị bắt, sau đó hoảng hốt chạy trốn.
Có điều cũng nhờ lần đó, cô mới quen Hoắc Hoành xấu tính kia!
“Vâng, hình như là sắp ba năm rồi.” Cô nhớ lại trận chiến tâm lý với Hoắc Hoành hồi đó, sau đó khẽ cong khóe miệng lên.
Phương Lượng thấy cô cười, cũng cười theo, “Hy vọng lần này chúng ta vẫn có thể tiếp tục phối hợp ăn ý.”
Nhiếp Nhiên giả vờ cảm khái nói: “Phải phối hợp chắc cũng là em phối hợp với thầy, có thể tác chiến cùng với người là lính mũi nhọn của lớp 1, lại còn đã từng là sĩ quan huấn luyện của em, là phúc ba đời của em.”
Phương Lượng lập tức trợn mắt lườm cô,
“Em thế này có tính là đang xỏ xiên tôi không? Người Quân khu 9 không khiến em thấy có phúc ba đời, một binh lính bình thường ở đội thủy quân lục chiến như tôi lại có thể khiến em thấy phúc ba đời.”
Nhiếp Nhiên vòng tay qua vai Phương Lượng, dịch lại gần thấp giọng nói: “Điều này chứng minh ở trong lòng em, thầy lợi hại hơn Quân khu 9.”
Phương Lượng rung vai lên, hừ mũi, “Thôi đi, tôi còn không hiểu em à! Bớt diễn trò này đi.”
Đội trưởng Vụ và đội trưởng Lưu đi từ đuôi thuyền tới thấy Nhiếp Nhiên và Phương Lượng ôm vai bá cổ nhau, đội trưởng Lưu kinh ngạc hỏi: “Hai người quen nhau à?”
“Dĩ nhiên rồi, thầy ấy là sĩ quan huấn luyện của tôi ở đội tân binh.” Nhiếp Nhiên buông tay ra, cười trả lời.
Đội trưởng Lưu chỉ hai người bọn họ, không tưởng tượng nổi, “Cô ấy là binh lính của cậu? Cậu chắc chắn lúc huấn luyện, cô ấy nghe lời cậu, phục tùng cậu chứ?”
Phương Lượng nhìn Nhiếp Nhiên bên cạnh, cười khổ, “Báo cáo đội trưởng Lưu, thật ra thì cô ấy rất khó quản.”
Đội trưởng Lưu bày ra vẻ mặt “tôi biết ngay mà”, “Hồi đó nhất định cậu rất khổ cực.”
Nhiếp Nhiên híp mắt lại, không phục hỏi:
“Em khó quản sao? Mệnh lệnh nào thầy đưa ra mà em không nghe theo?”
“Lần nào tôi ra lệnh em cũng nghe theo, nhưng lần nào em cũng dọa tôi gần chết.”
Đặc biệt là lúc làm nhiệm vụ ám sát, cô lại còn nói mình yêu mục tiêu nhiệm vụ, thậm chí vì đối phương mà muốn rời khỏi đơn vị.
Đến bây giờ anh ta vẫn nhớ sâu sắc chuyện này.
Nhiếp Nhiên vỗ vai anh ta, thành khẩn nói:
“Vậy chỉ có thể chứng minh năng lực tâm lý của thầy quá kém, cần rèn luyện thêm.”
” Trái tim non nớt phải chịu kinh hãi, còn bị chê bai như vậy làm Phương Lượng giận không trút ra được.
Sau khi cười đùa xong, Nhiếp Nhiên đứng lên, hỏi hai người bọn họ: “Tìm tôi có chuyện gì không?”
“Ừ, định tìm cô thương lượng chuyện lối lên đảo một chút.” Lúc này đội trưởng Vụ ở sau lưng nói.
Liên quan đến nhiệm vụ lần này, Nhiếp
Nhiên lập tức nghiêm túc lại, cô mở bản đồ trong tay ra, dựa vào ánh đèn pin yếu ớt, dùng tay vẽ một vòng trên bản đồ.
“Hoàn cảnh của hòn đảo phía sau này còn tệ hơn đảo chính, xung quanh có rất nhiều dòng chảy ngầm và đá ngầm, đặc biệt là mấy chỗ này, cướp biển sẽ không đóng giữ đó, tôi định lên đảo từ chỗ này.”
Đội trưởng Lưu nhìn thấy chỗ cô chỉ, gật đầu tán đồng: “Vị trí địa lý của nơi này đúng là hiểm yếu, có điều đối với người của đội thủy quân lục chiến chúng tôi mà nói thì không có vấn đề gì.”
“Sau khi lên đảo tiến vào đảo chính rồi, cô định làm thế nào?” Đội trưởng Vụ nói như vậy hiển nhiên cũng đã thầm chấp nhận với phạm vi Nhiếp Nhiên nói.
“Còn có thể làm thế nào nữa, đương nhiên là dựa theo lối đi trên bản đồ, sau đó tiến hành tập kích rồi.” Nhiếp Nhiên gấp bản đồ lại, nói tiếp: “Có điều từ trước đến giờ tôi thích làm việc một mình, đến lúc đó các anh cứ quản tốt đội ngũ của mình là được rồi, không cần phải để ý đến tôi.”
“Như vậy sao được! Tiểu đoàn trưởng Lý đã dặn chúng tôi phải chăm sóc tốt cho cô.”
Đội trưởng Lưu phản đối đầu tiên.
“Không cần, anh tự chăm sóc tốt cho mình là được rồi.” Sau đó cô quay sang nói với
Diệp Tuệ Văn và Dương Thụ ngồi đối diện:
“Lát nữa hai người đi theo đội trưởng Lưu và đội trưởng Vu.”
Diệp Tuệ Văn lắc đầu, “Không được, chúng tôi phải đi theo cô.”
Nhiếp Nhiên nhìn cô ta, khẽ cong khóe miệng lên, “Hai người đi theo đội trưởng Vụ và đội trưởng Lưu thì hơn, bọn họ sẽ quan tâm đến sống chết của hai người, còn tôi thì không.”