Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1616
DẪN NGƯỜI THAM GIA – HỢP TÁC VỚI QUÂN KHU 9?
Sau khi đội trưởng các đơn vị truyền tất cả các mệnh lệnh xuống, đám người Hà Giai Ngọc biết mình ở lại canh giữ đảo chính thì lập tức không vui.
Đặc biệt là khi nghe thấy Nhiếp Nhiên sẽ đi theo người của các đơn vị khác tập kích, còn dẫn theo Dương Thụ cùng với Diệp Tuệ
Văn, fan não tàn như cô ta lập tức xị mặt ra.
“Chị Nhiên, tại sao không dẫn bọn em theo? Rõ ràng chúng ta ăn ý hơn, tình cảm cũng tốt hơn.” Hà Giai Ngọc chu môi lên,
không vui kéo tay cô, lắc qua lắc lại hỏi.
Nhiếp Nhiên liếc cô ta, lạnh lùng nói: “Cô tưởng là đang ra ngoài đi du lịch, dùng giá trị tình cảm để chọn người đi cùng à?”
“Cho dù không nhìn giá trị tình cảm, thì giá trị năng lực bọn em cũng không kém.” Hà Giai Ngọc không phục.
“Nhưng cô bơi không tốt bằng Dương Thụ, bắn cũng không giỏi bằng Diệp Tuệ Văn.”
Hà Giai Ngọc bị Nhiếp Nhiên không do dự vạch trần thì thẹn quá hóa giận, giậm chân, “Chị Nhiên, chị có phải là chị em không thế, sao lại toàn chê em như vậy!”
Đối mặt với kháng nghị của Hà Giai Ngọc, Nhiếp Nhiên dửng dưng trả lời: “Chính là bởi vì tôi là chị cô, nên tôi mới không dẫn cô theo, tránh để mất mạng ở đó.”
Hà Giai Ngọc chun mũi lại, phản bác: “Làm binh lính đâu có sợ chết!”
Nhiếp Nhiên nhướng mày nhìn vẻ mặt nghiêm túc cố chấp của Hà Giai Ngọc.
Ồ, không nhìn ra nha, Lý Kiêu dạy Hà Giai
Ngọc tốt như vậy, đúng là hình ảnh thu nhỏ của cô ấy mà.
Nhiếp Nhiên thu lại ý cười, giả vờ nghiêm túc trả lời: “Không phải sợ cô mất mạng ở đó, là sợ tôi bị cô liên lụy mất mạng ở đó.”
Hà Giai Ngọc tức giận liên tục kháng nghị,
“Chị Nhiên!”
Thấy bộ dạng cô ta như vậy, thậm chí còn liên tục thu hút ánh mắt của những nam binh xung quanh, Nhiếp Nhiên mới nghiêm túc hơn mấy phần, nói: “Được rồi!
Đừng làm loạn nữa, mau đi chỉnh đốn đội ngũ đi, nếu không Quý Chính Hổ sẽ lấy mạng cô thật đấy.”
Cô thúc giục đuổi người, ban đầu Hà Giai Ngọc còn không vui, nhưng sau đó thấy Nhiếp Nhiên khẽ quét mắt qua, chỉ có thể cúi đầu chán nản rời khỏi đó.
Mấy người Thi Sảnh, Kiều Duy đi tới đội ngũ của mình, Lý Kiêu nhân lúc này đi tới bên cạnh cô, lạnh lùng hỏi: “Không phải nói để tôi giúp đỡ à? Tại sao lần này không cho tôi đi cùng?”
“Tôi muốn cậu giúp trông chừng đám người này, tránh để xảy ra chuyện gì đó.
Lần này mặc dù là giả vờ tấn công, nhưng xung quanh đảo chính có trạm gác, vẫn phải cẩn thận một chút mới được. Có cậu ở đó, hệ số an toàn sẽ cao hơn.”
Lý Kiêu cũng cảm thấy cô nói rất có lý, gật đầu hỏi: “Lần này đi có nguy hiểm không?”
Nhiếp Nhiên cười hỏi ngược lại: “Cậu cảm thấy thế nào?”
Lúc này Lý Kiêu cũng cảm thấy vấn đề mình hỏi quá ngu ngốc, sau đó cô nói:
“Trên đường phải cẩn thận.”
“Cậu cũng thế.”
Hai người lại nói chuyện với nhau mấy câu đơn giản, Lý Kiêu mới về hàng.
Nhiếp Nhiên phải dẫn Dương Thụ và Diệp Tuệ Văn đi đến đội ngũ của Quân khu 9 và đội thủy quân lục chiến, cho nên định đi tìm người, nhưng không ngờ còn chưa tìm thấy, đã thấy người đàn ông của Quân khu 9 bị Lão Phùng khiêng đi kia lại gian xảo đi đến đây.
“Nghe nói lần này cô cùng chúng tôi lên đảo à?” Anh ta cười hỏi xong, cái tay kia tự động khoác lên vai Nhiếp Nhiên với dáng vẻ thân thiết.
Nhiếp Nhiên nhìn cái móng heo trên vai mình kia, ngước mắt lên nói: “Anh luôn lớn vởn bên cạnh tôi, cẩn thận bị người ta khinh thường đấy.”
Anh ta tưởng là cô nói chuyện tán gái lần trước nên nói: “Hiểu lầm thì hiểu lầm thôi, dù sao tôi tán gái cũng không phải là lần một lần hai.”
Da mặt anh ta dày đến mức này khiến Nhiếp Nhiên gần như nghi ngờ rốt cuộc người này có phải là binh lính của Quân khu 9 không.
Nói thật, đội trưởng Vụ nghiêm túc cứng nhắc như vậy mà lại có một binh lính nói năng ngọt xớt thế này, khiến người ta cảm thấy rất kinh ngạc.
“Tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi. Ý tôi là lúc đối tượng anh muốn tán gặp cảnh bi thảm bị chỉ trích, nhưng ngay cả tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân anh cũng không làm, cẩn thận bị đám nam binh kia khinh thường.”
Anh ta nghẹn họng, “Tôi…”
Nhiếp Nhiên nhẹ nhàng hất cái móng heo của anh ta ra, quay đi tiếp tục đi tìm Diệp Tuệ Văn và Dương Thụ.
Anh ta nhanh trí, lại lập tức đi tới, chắn trước mặt cô: “Tôi đây không phải là đang định anh hùng cứu mỹ nhân à?”
Nhiếp Nhiên nhướng mày, “Đang?”
Anh ta gật đầu như lẽ đương nhiên, “Đúng vậy, lần này cô đi cùng chúng tôi, cả quá trình cô cứ đi sau lưng tôi, tôi bảo vệ cho cô, ngộ nhỡ gặp phải vấn đề gì tôi còn có
thể anh hùng cứu mỹ nhân.”
Nhiếp Nhiên lạnh lùng cười khẽ một tiếng,
“Tôi còn chưa lên đảo, anh đã muốn anh hùng cứu mỹ nhân, anh đang nguyền rủa tôi đấy à?”
Nói xong cô đi qua anh ta.
“Tôi…”
Cứu không được, không cứu cũng không được, vậy rốt cuộc cô gái này muốn gì!
Anh ta đột nhiên cảm thấy phụ nữ là một loại sinh vật rất khó hầu hạ.
Trên thực tế, Nhiếp Nhiên không muốn cái gì cả. Cô chỉ muốn cách anh ta và cả cái người đàn ông tên Lão Phùng đó càng xa càng tốt.
Hồi đó cô được hai người bọn họ cứu lên, bọn họ đã nhìn thấy mặt thật của cô, cũng biết cô rơi từ hòn đảo phía sau xuống, chắc chắn cũng đoán được chuyện gì đó.
Mặc dù người Quân khu 9 về cơ bản là kín miệng, nhưng đó chỉ là cơ bản mà thôi, không thể bảo đảm trăm phần trăm được.
Đặc biệt là nam binh nói chuyện làm việc cà lơ phất phơ không biết tên này.
Nhiếp Nhiên đi trên boong tàu một vòng, phát hiện Dương Thụ đang ngồi chuẩn bị tư trang, Diệp Tuệ Văn thì ở bên cạnh lau súng.
Cô đi tới trước mặt bọn họ rồi nói: “Lần này hai người theo tôi cùng người của
Quân khu 9 và đội thủy quân lục chiến lên đảo. Hai người có vấn đề gì không?”
Hai người nghe thấy có giọng nói truyền từ trên đỉnh đầu tới thì ngẩn ra, ngẩng đầu lên.
“Cô… cô vừa nói gì?” Diệp Tuệ Văn đứng lên, hỏi lại một lần.
Vì thấy trước đó lúc nhìn thấy binh lính
Quân khu 9, Diệp Tuệ Văn kích động như vậy, cho nên Nhiếp Nhiên nhắc lại một lần
nữa, “Cùng đi tác chiến với Quân khu 9 và đội hải quân lục chiến, có vấn đề gì không?”
Diệp Tuệ Văn trợn tròn mắt, giọng cũng bắt đầu hơi run rẩy: “Tôi cùng cô đi theo người
Quân khu 9? Quân khu 9? Tôi không nghe lầm chứ?!”
“Nếu cô không muốn đi cũng được.”
Nhiếp Nhiên cố ý khích cô ta, Diệp Tuệ Văn lập tức nhảy ra nói: “Đi! Đi! Đi! Phải đi!
Làm sao có thể không đi được!”
Trời ơi! Quân khu 9 đó, trong đời cô ta lại có thể đi theo Nhiếp Nhiên cùng kề vai chiến đấu với người Quân khu 9, cảm giác này kích động giống như là cô ta trúng năm trăm năm mươi vạn! Không! Còn kích động hơn thế!
Nhiếp Nhiên thấy cô ta hưng phấn đến nỗi mắt cũng sáng lên, nói: “Vậy thì cô cố gắng phát huy đi!”
“Được!”
Sau đó Nhiếp Nhiên đưa mắt nhìn sang Dương Thụ vẫn ngồi dưới đất: “Anh có vấn đề gì không?”
Dương Thụ lắc đầu, “Không có.”
“Vậy đi thôi.”
Nhiếp Nhiên đi về phía nhóm người Quân khu 9, Diệp Tuệ Văn và Dương Thụ đi theo sau cô.
Cứ như vậy, trong ánh mắt của đám người đơn vị dự bị và Quân khu 2, bọn họ đường hoàng đi về phía đội ngũ của Quân khu 9 và đội thủy quân lục chiến.