Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1615
SAO CÔ BIẾT? LỘ TẨY RỒI?
Nhiếp Nhiên vội vàng tiến vào bên trong phòng họp, mở tấm bản đồ trên bàn ra.
Lý Tông Dũng đi phía sau lập tức hỏi: “Thế nào, cô tìm được cách gì rồi?”
Lúc này Nhiếp Nhiên đang kiểm tra cẩn thận trên bản đồ một lần, cuối cùng ánh mắt như dừng lại ở một điểm.
Quả nhiên là như vậy!
Cô chỉ đoạn đứt gãy bị bỏ sót trên bản đồ, ngẩng đầu lên, mỉm cười nói với Lý Tông Dũng: “Nơi này! Nơi này là địa điểm lên đảo tốt nhất của chúng ta.”
Đội trưởng Lưu đi vào cùng Lý Tông Dũng nhìn theo hướng cô chỉ, không nhịn được nhíu mày một cái, “Hòn đảo này? Trước đây chúng tôi đã từng lên hòn đảo này rồi, chính là lúc cứu Quân khu 2, ở đó có rất nhiều đầm lầy và khí độc, nhưng đây là hòn đảo phía sau, không nối liền với hòn đảo chính.”
Nhiếp Nhiên cười chắc chắn, “Không, bọn chúng nối liền với nhau.”
Tất cả đều rất kinh ngạc, ngay cả đội trưởng Vụ từ trước đến giờ luôn bình tĩnh thì bây giờ đáy mắt cũng lóe lên vẻ kinh ngạc.
Nhiếp Nhiên gõ lên bàn, nói với Lý Tông Dũng: “Thay đổi kế hoạch đi.”
Lý Tông Dũng thấy trên bản đồ không có bất cứ ký hiệu nào thể hiện đoạn nối liền giữa hai hòn đảo này, ông hỏi lại: “Cô chắc chắn nơi này nhất định có thể chứ?”
“Đúng vậy, cô chắc chắn chứ? Tôi đã từng đến nơi này rồi, tôi đích thân dẫn người đi lên bao vây diệt trừ cướp biển, nhưng không phát hiện ra đoạn nối nào.” Đội trưởng Vụ nghi ngờ nói: “Cô đừng để đến lúc đó chúng ta vồ hụt, cuối cùng rơi vào trong cạm bẫy của đám cướp biển thì không ổn đâu.”
Nhiếp Nhiên nhìn chằm chằm điểm kia rồi gật đầu: “Tôi có thể chắc chắn trăm phần trăm.”
Cô đi đi lại lại chỗ đó không dưới năm sáu lần, tuyệt đối không thể nào tính sai!
Lý Tông Dũng thấy vẻ mặt Nhiếp Nhiên bình tĩnh như vậy, lại nhìn cái điểm đứt quãng trên bản đồ, cuối cùng gật đầu nói:
“Được, vậy tôi lập tức truyền lệnh xuống.”
Trừ Lý Tông Dũng rất kích động ra, hai đội trường còn lại đều ôm thái độ nghi ngờ.
Đặc biệt là đội trưởng Vu, ánh mắt anh ta nhìn Nhiếp Nhiên cũng trở nên có chút khác lạ.
“Tại sao cô lại rõ nơi này nối liền nhau?”
Ngay cả trên bản đồ cũng không thể hiện, một nữ binh chưa bao giờ lên đảo như cô sao lại rõ như vậy, hơn nữa còn chắc chắn đến thế, giống như là từng lên đó.
Anh ta vừa hỏi như vậy, nụ cười trên khóe miệng Nhiếp Nhiên lập tức cứng đờ.
Hỏng rồi!
Cô chỉ mải nghĩ cách giải quyết mà quên mất chuyện này!
Cô nhanh chóng khôi phục nụ cười vừa rồi, giả vờ bình tĩnh nói: “À, tôi cũng là vô tình nghe thấy tiểu đoàn trưởng thuận miệng nói.”
Đáng tiếc, câu này không lừa được đội trưởng Vu, anh ta nghiêm túc chuyển tầm mắt lên Lý Tông Dũng, hỏi: “Vậy tại sao lúc ấy tiểu đoàn trưởng không để cho đội thủy quân lục chiến lên bờ?”
Lý Tông Dũng không ngờ Nhiếp Nhiên sẽ đẩy chuyện này cho mình, ông ngẩn ra, sau đó mới giải thích: “À… về chuyện này, trước kia tôi từng nói với cô ấy, đến mình còn quên mất, không ngờ trí nhớ của cô ấy lại tốt như vậy.”
Nói xong, ông sợ đội trưởng Vu lại hỏi, bèn vội vàng tìm một cái cớ nói là phải đi truyền lệnh, chạy ra khỏi phòng họp.
Cùng lúc này, đám binh lính bên ngoài vừa mới hoàn hồn lại khỏi chuyện lúc nãy, đều bắt đầu thấp giọng thảo luận.
“Hầu Tử, trong ba câu cậu nói, câu nào là cách giải quyết?”
“Cậu hỏi tôi thì tôi hỏi ai!”
“Nếu như nữ binh kia nghĩ ra biện pháp giải quyết rồi, có phải là sẽ hủy bỏ toàn bộ kế hoạch tấn công không?”
Mấy người bên cạnh nghe thấy bọn họ nói chuyện, cũng vậy tới.
“Không phải chứ, người Quân khu 9 đã chuẩn bị xong rồi, lúc này hủy bỏ, cậu chắc chắn đội trưởng Vu sẽ không tức giận chứ?”
“Tôi nghĩ anh ta không thể tức giận đâu, tổng chỉ huy lần này là Tiểu đoàn trưởng Lý, người Quân khu 9 chỉ tới trợ giúp mà thôi, bọn họ chỉ cần phục tùng là được rồi.”
“Cho xin đi, người Quân khu 9 không dễ phục tùng như vậy đâu, những người đó đều là tinh anh trong tinh anh, quốc gia tốn nhiều tiền bồi dưỡng ra như vậy, nếu như không có kế hoạch chính thức, bọn họ làm sao có thể đi thực hiện được?”
“Ý cậu là, rất có thể người Quân khu 9 sẽ không nghe theo kế hoạch của nữ binh đó?”
“Cũng chưa chắc, cậu không thấy vừa rồi hình như đội trưởng Vụ và đội trưởng Lưu đã có cái nhìn khác với nữ binh Nhiếp Nhiên đó à?”
“Nói không chừng cô ta là lính mũi nhọn của đơn vị dự bị.”
“Ừ, có thể! Nếu không Tiểu đoàn trưởng Lý cũng không thể đối xử với cô ta như vậy.”
Đám người kia mỗi người có một ý kiến riêng, bọn họ ở trên boong tàu vừa bàn bạc, vừa đợi tin tức.
Sau khoảng hai mươi phút, quả nhiên tin tức đã truyền ra, nói là tạm dừng kế hoạch tấn công, đổi thành tất cả mọi người ở tại chỗ đợi lệnh.
Tin tức này vừa truyền ra, người ở đây lập tức xôn xao.
“Nhìn đi nhìn đi, tôi đã nói là nhất định sẽ hủy bỏ tấn công mà.”
“Xem ra nữ binh này có bản lĩnh thật.”
“Không biết rốt cuộc nữ binh này dựa vào lời của Hầu Tử nghĩ ra cách ghê gớm gì.”
Trong khi mọi người tùy tiện suy đoán,
Nhiếp Thành Thắng đang phân công nhiệm vụ ở Quân khu 2 là người biết tin tức này cuối cùng.
Lúc ông ta vừa phân công nhiệm vụ xong, chuẩn bị trở về phòng họp thì vừa vặn gặp binh lính đi tới thông báo.
“Sư đoàn trưởng Nhiếp, Tiểu đoàn trưởng
Lý nói muốn hủy bỏ kế hoạch tấn công.”
Khó khăn lắm mới truyền đạt xong toàn bộ nhiệm vụ, giờ lại nghe thấy phải hủy bỏ, biến thành ở tại chỗ đợi lệnh, ông ta rất kinh ngạc, “Cái gì?! Đang yên đang lành sao phải hủy bỏ?”
“Hình như là nữ binh tên Nhiếp Nhiên đó làm gián đoạn.”
Nhiếp Thành Thắng rất tức giận, “Nhiếp Nhiên đáng chết này, lại giở trò quỷ gì nữa!
Nó nghĩ đơn vị là chỗ chơi à!”
Chẳng dễ gì mới xác định được mệnh lệnh, bây giờ nói thay đổi là thay đổi, đúng là không có kỷ luật quân đội!
Nhiếp Thành Thắng lập tức sầm mặt lại đi vào trong phòng họp.
Ông ta không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa ra, lạnh giọng chất vấn: “Rốt cuộc là chuyện gì thế, tại sao đột nhiên phải thay đổi kế hoạch?!”
Đội trưởng Lưu vội vàng gọi ông ta: “Sư đoàn trưởng Nhiếp, cuối cùng anh cũng đến rồi! Anh mau qua đây nghe đi, Nhiếp Nhiên nghĩ ra cách rồi, chúng ta phải thay đổi kế hoạch.”
Nhiếp Thành Thắng trợn to hai mắt, kinh ngạc hỏi: “Nghĩ ra rồi?”
Đội trưởng Vu gật đầu, “Đúng vậy, Nhiếp
Nhiên phát hiện trên hòn đảo hồi đó chúng ta cứu Quân khu 2 có một lối đi có thể nối liền với đảo chính.”
“Lối đi?” Nhiếp Thành Thắng lập tức đi tới trước bàn họp, nhìn kĩ bản đồ, “Lối đi chỗ nào?”
Ông ta và Lý Tông Dũng đã xem sắp nát tấm bản đồ này rồi, có thể nói là đã thuộc làu cái bản đồ này mà vẫn không nhìn ra lối đi nào.
“Chính là chỗ này. Nơi này ở trên bản đồ ký hiệu là đường đứt đoạn, nhưng trên thực tế ở chỗ này có một cái hang, nối liền với đảo chính.” Đội trưởng Vu nói lại toàn bộ lời Nhiếp Nhiên vừa nói với Nhiếp Thành Thắng.
“Hang? Nhưng trên bản đồ không thể hiện, sao mọi người có thể quả quyết là có?” Đáy mắt sắc bén của Nhiếp Thành Thắng mang ý tìm tòi nghiên cứu, nhìn Nhiếp Nhiên và Lý Tông Dũng.
“Việc này… có một lần tôi cho binh lính của mình làm sát hạch dã ngoại sinh tồn, địa điểm chính là ở chỗ này, sau đó một lần vô tình có một binh lính của tôi đã đi qua đó nên tôi mới biết. Sau này thời gian trôi qua quá lâu, tôi đã quên mất chuyện này.” Lý Tông Dũng nhanh trí bịa ra một cái cớ.
Nhiếp Nhiên nghe thấy cái cớ này thì thầm bội phục khả năng lừa gạt mặt không đỏ không thở mạnh của ông ta.
Có lẽ chiêu lừa gạt người của Hoắc Hoành đều là học từ người thầy này mà ra.
Nhiếp Nhiên nhìn vẻ mặt Nhiếp Thành Thắng và đội trưởng Vu.
Mặc dù hai người này vẫn tỏ vẻ nghi ngờ nhưng về cơ bản đều đã tin cái cớ này của Lý Tông Dũng rồi.
Lý Tông Dũng nhân cơ hội này, nháy mắt với Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên nhận được ám thị của ông, bèn lên tiếng, “Tôi cảm thấy có thể thay đổi việc tấn công thành giả vờ tấn công, sau đó chúng ta chia binh ra thành hai đường, một nhóm người ở lại đây tiếp tục giả vờ tấn công, tôi dẫn người lên hòn đảo phía sau. Hoàn cảnh bên đó rất xấu, đối với đám cướp biển mà nói là một bình phong tự nhiên, cho nên hỏa lực sẽ không quá tập trung, điểm này đối với chúng ta mà nói là một cơ hội.”
Chiêu này của cô quả nhiên đã phân tán sự chú ý của đội trưởng Vụ và Nhiếp Thành Thắng.
“Vậy để ai ở phía trước?” Nhiếp Thành Thắng hỏi.
“Thế này đi, đội trưởng Lưu quen thuộc đường đi phía sau, anh dẫn đội, tôi đi theo mọi người.” Nhiếp Nhiên chỉ vị trí hòn đảo chính trên bản đồ, “Còn hòn đảo chính này để người của đơn vị dự bị và Quân khu 2 đối phó, dù sao cũng chỉ là giả vờ tấn công, trọng điểm là ở hòn đảo phía sau, cũng không cần đơn vị chủ lực là đội thủy quân lục chiến và Quân khu 9.”
Lý Tông Dũng tán thành gật đầu, “Ừ, Quân khu 9 và đội thủy quân lục chiến đi theo cô. Hoàn cảnh bên đó hiểm ác, mọi người nhất định phải cẩn thận.”
“Có bản đồ, có đội trưởng Lưu, vậy cô có thể không cần đi cùng chúng tôi.” Lúc này đội trưởng Vụ nói.
Nhiếp Nhiên ngẩn ra.
Vốn dĩ cô nói đội trưởng Lưu quen thuộc đường đi chỉ là vì không muốn để Nhiếp Thành Thắng nghi ngờ, chứ không phải định để cho đội trưởng Lưu dẫn đội thật.
Nhiếp Nhiên và Lý Tông Dũng nhìn nhau, sau đó Lý Tông Dũng ho nhẹ một tiếng,
“Nhiếp Nhiên rất giỏi đối phó với cướp biển, có kinh nghiệm vô cùng phong phú, mọi người dẫn theo cô ấy tương đối an toàn.”
Có Lý Tông Dũng tiến cử, lần này đội trưởng Vu không nói thêm gì nữa.
Bốn người lại bàn bạc một lúc, sau khi xác định phương án cuối cùng, Lý Tông Dũng mới trịnh trọng nói: “Đội trưởng Vu, đội trưởng Lưu, tôi giao Nhiếp Nhiên cho hai người, nhất định phải bảo vệ thật tốt cho cô ấy.”
Đội trưởng Lưu lập tức gật đầu nói: “Yên tâm đi Tiểu đoàn trưởng Lý, chúng tôi nhất định sẽ chiếu cố tốt cô ấy.”
Đội trưởng Vụ ở bên cạnh cũng nghiêm túc gật đầu.
Tất cả đều đã chuẩn bị ổn thỏa, đội trưởng Vu và đội trưởng Lưu đi ra khỏi phòng họp chuẩn bị phân công nhiệm vụ.
Lúc này, Nhiếp Nhiên đi cuối cùng nói riêng với Lý Tông Dũng: “Tiểu đoàn trưởng, tôi còn muốn hai người nữa.”
Lý Tông Dũng cười hỏi: “Cô muốn ai?”
“Dương Thụ và Diệp Tuệ Văn.”
Lý Tông Dũng dừng bước, hình như hơi kinh ngạc, “Tôi tưởng là cô sẽ nói tới mấy người Lý Kiêu.”
“Không, để bọn họ ở phía trước đi, sở dĩ tôi muốn Dương Thụ là bởi vì Dương Thụ rất giỏi bơi lội, rất thích hợp cho lần lên đảo này.”
“Vậy Diệp Tuệ Văn thì sao?” Lý Tông Dũng hỏi.
“Năng lực bắn tỉa của cô ấy không tệ, tôi muốn dẫn theo cô ấy.”
“Tay súng bắn tỉa? Chẳng lẽ người Quân khu 9 còn chưa đủ cho cô à?”
Nhiếp Nhiên cười nói: “Tôi không dám sai người Quân khu 9.”
Nhưng hình như Lý Tông Dũng tưởng thật, ông nhíu mày, nói: “Lúc tác chiến ai cũng như ai.”
Nhiếp Nhiên lập tức giải thích: “Tôi đùa thôi, mấy ngày nay Diệp Tuệ Văn và tôi huấn luyện với nhau tương đối ăn ý. Tiểu đoàn trưởng, sao tự dưng khiếu hài hước của ngài lại biến mất thế?”
Khuôn mặt Lý Tông Dũng giãn ra, “Trước lúc tác chiến đấu có còn khiếu hài hước gì nữa. Ai giống như cô, có thể vô tư như vậy!”
“Vậy rốt cuộc là ngài đồng ý hay không đồng ý?” Nhiếp Nhiên nghiêng đầu hỏi.
“Được rồi, hai người này là tự cô xin, cô phải trông chừng cho tốt.”
Nhiếp Nhiên gật đầu, bảo đảm xong rồi cũng rời khỏi phòng họp, bắt đầu đi chuẩn bị.