Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1614
CÓ CÁCH RỒI!
“Vừa nãy? Tôi… tôi nói gì?” Nam binh kia cũng ù ù cạc cạc nhìn hai nam binh bên cạnh.
Hai nam binh kia rối rít lắc đầu.
Bầu không khí lập tức trở nên lúng túng.
Người xung quanh thấy sắc mặt Nhiếp
Nhiên khó coi thì đều cho rằng cô muốn gây phiền phức cho người ta, nhất thời tất cả mọi người đều chú ý đến bên đó. Họ muốn xem xem lúc nam binh của đội thủy quân lục chiến đối mặt với nữ binh được Tiểu đoàn trưởng Lý đối xử đặc biệt này thì sẽ làm những gì.
Hà Giai Ngọc chạy từ một chỗ trên boong thuyền tới, vội vàng tiến lên túm lấy cánh tay Nhiếp Nhiên, “Chị Nhiên!”
Dáng vẻ kia nhìn vô cùng thân thiết.
Nhưng trên thực tế, chỉ có Nhiếp Nhiên là có thể cảm nhận được sự gắng gượng của Hà Giai Ngọc.
Cô ta nắm chặt tay Nhiếp Nhiên, chắc là sợ cô làm gì những nam binh này.
Nhiếp Nhiên nhẹ nhàng nghiêng đầu nhìn cánh tay bị cô ta nắm chặt.
“Chị Nhiên, sắp phải chỉnh đốn đội ngũ rồi, không còn kịp nữa, chúng ta đi thôi.” Hà Giai Ngọc giữ chặt tay cô, cười gắng gượng rồi muốn kéo cô về phía đơn vị mình.
Nhưng Nhiếp Nhiên lại khẽ dùng sức, rút tay mình ra, tiếp tục nói với nam binh kia:
“Nhắc lại lời anh vừa nói một lần nữa đi.”
“Nhiếp Nhiên.” Nghiêm Hoài Vũ cũng chạy tới, nắm cánh tay cô, cười nói: “Sắp phải tác chiến rồi, đừng lãng phí thời gian nữa.”
Sau đó anh ta lại thấp giọng nói với cô:
“Đừng làm loạn, nếu không bị sĩ quan
huấn luyện Quý trách phạt thì làm thế nào?”
“Đúng vậy Nhiếp Nhiên, đến giờ rồi, chúng ta nên để chuẩn bị thôi.”
“Đi thôi, Nhiếp Nhiên.”
Lúc này hai người Kiều Duy và Thi Sảnh cũng chạy tới giúp.
Nghe đám người kia không ngừng lải nhải khuyến mình, Nhiếp Nhiên làm như không nghe thấy, vẫn nói với nam binh kia: “Tôi đã hỏi anh rất nhiều lần rồi, anh chỉ cần nhắc lại câu vừa nãy một lần là được.”
Nam binh kia bị cô tra hỏi như vậy, cộng thêm vừa rồi đúng là đám người bọn họ có nói một số lời không hay về cô, trong lòng càng thêm chột dạ.
“Tôi… tôi nói gì? Tôi… tôi không nhớ…”
Nhiếp Nhiên bèn quát lớn, “Không nhớ thì nghĩ lại cho tôi!”
Vừa rồi, cô ngồi ở chỗ khuất gió nghe hết những gì bọn họ bàn tán. Nhưng đúng lúc bọn họ nói đến việc giúp cô nghĩ ra điểm mấu chốt thì lại có gió thổi qua khiến cô không nghe rõ.
“Nghĩ đến khi nào được thì thôi cho tôi!”
Bởi vì cô không nghĩ ra điểm mấu chốt đó, trong lòng rất phiền não nên giọng điệu nói với bọn họ cũng không quá tốt. Điều này làm cho những binh lính lão làng kia không vui, “Này! Cô là nữ binh của đơn vị dự bị, nói chuyện với chúng tôi như vậy không thích hợp lắm đâu. Nói không chừng tương lại một trong số chúng tôi còn là sĩ quan huấn luyện của cô đấy, đến lúc đó cô đừng hối hận.”
Nhiếp Nhiên không quan tâm đến lời cảnh cáo của bọn họ, cô bình tĩnh nói: “Yên tâm, tôi sẽ không vào đội thủy quân lục chiến đâu.”
“Đội thủy quân lục chiến có chỗ nào không tốt mà cô lại không muốn vào như vậy?”
Đột nhiên, một giọng nói truyền từ cách đó không xa tới.
Hóa ra đội trưởng Lưu nghe thấy binh lính của mình tới báo cáo, nói Nhiếp Nhiên nảy sinh mâu thuẫn với người của đơn vị mình, nên anh ta bỏ lại công việc dở dang chạy tới.
Ai ngờ mới nghe tin chạy tới lại vừa vặn nghe thấy cô nói một câu như vậy.
Điều này làm cho đội trưởng Lưu vốn đã nhìn cô với con mắt khác có chút khó chịu.
Sao hả, đội thủy quân lục chiến bọn họ rất kém cỏi à?
Nhiếp Nhiên vẫn tiếp tục hỏi người kia:
“Vừa nãy rốt cuộc anh đã nói cái gì, nói lại lần nữa đi.”
Đội trưởng Lưu thấy cô cứ mãi so đo một câu nói như vậy, cũng quay sang nhìn lính
của mình, hỏi: “Vừa nãy rốt cuộc cậu nói cái gì?!”
Nam binh kia bị đội trưởng nhà mình quát, lập tức run lên, “Tôi… tôi không nhớ…”
Đội trưởng Lưu thấy vẻ mặt Nhiếp Nhiên lạnh lùng thì bèn nghĩ đến chuyện của
Trương Nhất Ngải, vì vậy vội vàng giáo huấn: “Có phải cậu ngứa mồm nói xấu người ta không?”
“Không có, không có! Tôi không nói xấu gì cô ấy cả, là cậu ta nói xấu, tôi chỉ nói là đầm lầy và khí độc ở vùng biển này làm cho người ta rất đau đầu mà thôi.”
Trời mới biết nữ binh này không tìm cái tên ngứa mồm bên cạnh, lại cứ bám lấy anh ta không buông.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Lúc này, đội trưởng Vu đi ngang qua phát hiện một đống người tập trung ở đây, dừng bước lại, cau mày hỏi.
Đội trưởng Lưu xua tay, nói: “Không có chuyện gì lớn cả, có lẽ là xảy ra chút hiểu lầm thôi.”
Sau đó anh ta quay sang nói với Nhiếp
Nhiên: “Cô đừng quá để ý, đám người kia nói chuyện rất bỗ bã, đợi trận chiến này kết thúc, tôi sẽ bắt cậu ta suy nghĩ lại, sau đó bắt cậu ta xin lỗi cô.”
Nhiếp Nhiên lắc đầu, nhìn nam binh trước mặt, “Không phải, không phải vấn đề này.
Anh nghĩ lại chút đi.”
“Tôi…” Nam binh kia phiền não gãi đầu một cái, sau đó hỏi mấy người bên cạnh:
“Rốt cuộc tôi đã nói cái gì thế?”
Hai nam binh kia sợ bị liên lụy, trợn mắt nhìn anh ta một cái, tức giận nói: “Quỷ mới biết cậu nói cái gì.”
“Vậy hai người nhớ lại giúp tôi đi.” Nam binh bị Nhiếp Nhiên ép như vậy, cộng thêm nhiều người nhìn anh ta, khiến anh ta luống cuống, trong đầu càng hỗn loạn.
Binh lính tụ tập càng ngày càng nhiều. Lý Tông Dũng ở trong khoang thuyền đợi đội trưởng Vụ và đội trưởng Lưu mãi mà không thấy đâu. Đợi thêm khoảng mười phút nữa, ông cũng đi ra khỏi khoang thuyền, vừa nhìn thấy trên boong tụ tập nhiều người như vậy, ông lập tức hỏi: “Mọi người ở chỗ này làm gì?”
Đội trưởng Lưu giải thích: “Lính của tôi nói về Nhiếp Nhiên một số lời không hay lắm.”
Lý Tông Dũng cau mày nhìn nam binh đang cúi thấp đầu, cuối cùng cũng khuyên:
“Nhiếp Nhiên, chuyện này đợi trở về rồi…”
Còn chưa nói ra hai chữ “hãy nói”, Nhiếp
Nhiên đã không kiên nhẫn ngắt lời: “Tôi nói rồi, không phải vấn đề này!” Cô cau mày nhìn chằm chằm nam binh đó: “Anh cẩn thận suy nghĩ lại một chút, trừ đầm lầy và khí độc ở vùng biển này ra, trước đó anh còn nói cái gì?”
“Tôi… tôi nói… tôi nói… cái gì…” Nam binh kia vắt óc suy nghĩ mãi cũng không nghĩ ra, vẻ mặt đau khổ, “Tôi thật sự không nghĩ ra.”
Nhiếp Nhiên thấy anh ta sống chết không nghĩ ra được, vẻ mặt vốn chịu đựng lập tức sầm xuống, uy hϊế͙p͙ anh ta: “Vậy tôi sẽ bảo đội trưởng Lưu đánh cho anh một trận, đánh đến khi nào anh nhớ ra mới thôi, thế nào?”
Cái gì gọi là bảo anh ta đánh cho nam binh này một trận?
Đội trưởng Lưu ở bên cạnh nghe thấy thế vội vàng kháng nghị, “Này, tôi không đánh loạn binh lính của mình.”
Huống hồ còn là đánh đến khi nào nhớ mới thôi, đó không phải là đang dùng hình à?!
Lúc này, Nhiếp Nhiên lạnh lùng nói:
“Nhưng vừa nãy anh ta nói một câu rất
mấu chốt, mấu chốt đến nỗi có thể thay đổi kế hoạch lần này.”
Vẻ mặt Lý Tông Dũng lập tức sáng lên, “Cô nghĩ ra cách rồi à?”
Nhiếp Nhiên hếch cằm lên, chỉ nam binh trước mặt, “Cách ở trong câu nói kia của anh ta, nhưng tôi không nghe rõ.”
Lý Tông Dũng vừa nghe thấy thế, giọng lập tức dồn dập, hỏi nam binh đó: “Rốt cuộc cậu đã nói cái gì?”
“Đúng vậy, rốt cuộc cậu đã nói cái gì!” Đội trưởng Lưu cũng cuống lên.
“Tôi… tôi… tôi cũng không biết tôi vừa nói cái gì.”
Nói thật, anh ta cũng rất tò mò rốt cuộc mình nói cái gì mà nữ binh này lại cho rằng bên trong lời mình nói có cách.
Đội trưởng Lưu thấy anh ta không nghĩ ra thì cũng uy hϊế͙p͙, “Nếu cậu không nói, tôi sẽ đánh cậu thật đấy.”
ánh mắt lên người anh ta.
Hầu Tử tự biết mình nói sai, lập tức ho nhẹ mấy tiếng rồi bổ sung: “Để tôi nghĩ lại xem, nghĩ lại xem…”
Anh ta cúi thấp đầu, lại khổ sở suy nghĩ:
“Tôi nói… cô mạnh hơn chúng tôi, ít nhất dám nhận nhiệm vụ này.”
Nhiếp Nhiên không hề bị lời khen này ảnh hưởng: “Đội trưởng Lưu của các anh thích nịnh bợ, tôi không thích.”
Đội trưởng Lưu lập tức kháng nghị, “Nhiếp Nhiên!”
“Một câu nữa đi.” Nhiếp Nhiên giống như không nghe thấy, tiếp tục giục, “Thứ tôi muốn nghe không phải là lời khen của anh.”
“Không phải khen cô…” Hầu Tử cau mày lại, vắt óc suy nghĩ rất lâu, cuối cùng lắc đầu, “Vậy tôi thật sự không nghĩ ra.”
“Không phải là câu chưa lên đảo chính chứ?” Một nam binh ở bên trái Hầu Tử lúc này lại nói một câu.
Anh ta vừa mới nói ra đã bị người bên phải phản bác, “Tại sao có thể là câu này được, chuyện chưa lên đảo chính không phải là kẻ ngu cũng biết à!”
“Nhưng Hầu Tử chỉ nói tổng cộng ba câu.”
Hầu Tử gật đầu: “Đúng vậy, tôi nói tổng cộng ba câu. Một cậu là khen cô mạnh hơn chúng tôi, một câu là hoàn cảnh ở khu vực này rất xấu, câu cuối cùng chính là nói chúng ta chưa lên đảo chính, nhưng đã lên một hòn đảo khác. Mấy câu nói này làm sao có thể thay đổi kế hoạch tác chiến được?”
“Có thể, nó có thể thay đổi rất lớn đến kế hoạch tác chiến.” Lúc này, Nhiếp Nhiên khẽ cười, những mảnh vụn mơ mơ hồ hồ trong đầu sau câu nói đã từng lên hòn đảo khác kia từ từ gom lại thành một điểm khả nghi mấu chốt nhất.
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lý Tông Dũng, “Tiểu đoàn trưởng, tôi nghĩ, chúng ta phải hủy bỏ kế hoạch tấn công này rồi.”
Lý Tông Dũng nhìn nụ cười tự tin đã có dự tính của Nhiếp Nhiên, đáy mắt lập tức sáng lên, “Có phải cô nghĩ ra cái gì rồi không?”
“Đúng, tôi nghĩ ra rồi!”
Nhiếp Nhiên cười gật đầu rồi bước nhanh vào bên trong phòng họp.
Sau đó Lý Tông Dũng đi theo cô.
Hai đội trưởng kia nghe thấy Nhiếp Nhiên nói có cách rồi cũng lập tức đi theo sau, vội vàng tiến vào phòng họp trong khoang thuyền, để lại đám binh lính đầu óc vẫn mơ hồ trên boong tàu.
Đặc biệt là Hầu Tử.
Trong mấy câu nói này của anh ta, rốt cuộc câu nào là biện pháp giải quyết?