Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1613
TỨC GIẬN ĐÁNH NGƯỜI?
Hai đội trưởng đứng ở cuối hành lang thấy hai người bọn họ đi ra, lập tức quay lại.
Còn chưa kịp hỏi tình hình thế nào, họ đã nghe thấy Lý Tông Dũng nói: “Cưỡng chế lên đảo.”
“Cô… đồng ý rồi à?” Đội trưởng Lưu kinh ngạc nhìn Nhiếp Nhiên.
Tính tình nữ binh này ngông cuồng như vậy, Lý Tông Dũng có thể nhanh chóng thuyết phục cô thế sao?
Đối mặt với sự kinh ngạc và nghi ngờ lộ ra trong ánh mắt anh ta, Nhiếp Nhiên trả lời:
“Trả anh phần nhân tình này mà thôi, không có nghĩa là đồng ý với lần hành động này.”
Đội trưởng Lưu xì một tiếng, “Cô đúng là vịt chết còn mạnh miệng.”
Lý Tông Dũng ở bên cạnh kịp thời chặn lại cuộc nói chuyện của bọn họ: “Nếu đã quyết định cưỡng chế lên đảo rồi, bây giờ chúng ta bàn bạc kĩ lưỡng một chút.”
Nói xong ông vòng lại phòng họp.
“Sư đoàn trưởng Nhiếp đâu? Có cần bảo ông ấy qua đây không?” Đội trưởng Lưu trước đó vì rời đi trước nên không biết chuyện xảy ra trong phòng họp, lúc này mới nhiều chuyện hỏi một câu.
Nhiếp Nhiên thì không phản ứng gì, còn sắc mặt Lý Tông Dũng trở nên nghiêm túc và lạnh lùng, ông phân phó một binh lính đi ngang qua hành lang phòng họp: “Đi phái người thông báo với Sư đoàn trưởng Nhiếp đến họp.”
“Rõ!” Binh lính kia trả lời xong rồi chạy nhanh ra ngoài.
Không lâu sau, Sư đoàn trưởng Nhiếp đi từ bên ngoài vào, có điều sắc mặt thật sự vô cùng khó coi.
Ông ta miễn cưỡng ngồi xuống, mím chặt môi lại.
Thật ra trong ba ngày Nhiếp Nhiên đóng cửa, Lý Tông Dũng vì đề phòng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên đã mở vô số buổi họp với đội trưởng Lưu, đội trưởng Vu cùng với Nhiếp Thành Thắng rồi, vạch ra bảy tám phương án làm thế nào để cưỡng chế lên đảo.
Nhiếp Nhiên ngồi bên cạnh nghe, không thể không nói đúng là đội thủy quân lục chiến và người Quân khu 9, một bên là chuyên nghiệp, một bên là toàn năng, hai nhóm này phối hợp lại với nhau thật sự là không chê vào đâu được.
Đến cô cũng không có cách nào bới ra lỗi gì.
Sau khoảng hơn ba tiếng họp, cuối cùng cuộc họp cũng kết thúc, nhiệm vụ phân công rõ ràng.
Trong đó Quân khu 2 và đơn vị dự bị phải vất vả một chút, bởi vì lần này bọn họ dẫn tương đối nhiều người tới, phải tìm các sĩ quan huấn luyện mở một cuộc họp khẩn cấp.
Còn đội trưởng Lưu và đội trưởng Vụ chỉ dẫn theo không quá ba mươi người, cho nên rất dễ truyền đạt mệnh lệnh.
Nhiếp Nhiên họp xong, ngồi ở trong phòng họp uống nước nghỉ ngơi một lúc mới trở về lớp 6.
Lúc đó các sĩ quan huấn luyện đã truyền đạt xong mệnh lệnh cho tất cả binh lính ở đây, vì vậy lúc nhìn thấy Nhiếp Nhiên đi ra khỏi phòng họp về lớp 6, mọi người đều bắt đầu nhỏ giọng xì xào bàn tán.
“Xem đi, cuối cùng vẫn quyết định cưỡng chế lên đảo, xem ra nữ binh đó cũng chỉ đến thế mà thôi.”
“Uổng công tôi còn ôm hy vọng với cô ta, kết quả hỏng bét hết.”
“Vậy chỉ có thể nói là cầu ngu thôi.”
“Cái gì mà ngu, hôm qua cô ta ngông cuồng như vậy, là ai cũng sẽ sinh ra chút ảo giác hết.”
“Bây giờ bị thực tế tát cho một cái rồi chứ?”
Những người đó nói rất nhỏ nhưng vẫn lọt vào tại đám người Hà Giai Ngọc. Nghe thấy những lời đó, Hà Giai Ngọc lại đứng lên xắn ống tay áo đi qua.
“Những người này đúng là…”
Nhưng cô chưa đi được hai bước đã bị
Nghiêm Hoài Vũ kéo lại, khẽ mắng một tiếng, “Đừng gây chuyện nữa.”
“Cậu đã cố gắng hết sức rồi.” Lúc này Lý Kiều cũng đi tới, nói với Nhiếp Nhiên vừa mới ngồi xuống.
Thi Sảnh cũng đi tới, nhẹ giọng an ủi:
“Đúng vậy, đừng để ý đến những người này, bọn họ cũng không nghĩ ra được mà còn dám nói người khác.”
Nhiếp Nhiên nhắm mắt nghỉ ngơi, nói: “Không đâu, tôi cảm thấy bọn họ nói không sai, tôi cũng chỉ như vậy mà thôi.”
Mọi người thấy cô dửng dưng thì đều cho là cô đang giận dỗi.
Hà Giai Ngọc tiến lên ôm cô an ủi, “Chị Nhiên, chị đừng vì đám người này mà tức giận, không đáng đâu.”
Bây giờ Nhiếp Nhiên thả lỏng cơ thể, mới cảm thấy mệt mỏi thế nào. Lúc này ngay cả nói chuyện cô cũng lười, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cô quá mệt rồi, ba ngày căng thẳng cường độ cao khiến người mới hồi phục như cô sắp không thể chịu nổi.
Lý Kiêu thấy thế lập tức cởi áo ra đắp lên người cô, để cô không bị lạnh.
Những người ở đó thấy cô mệt mỏi như vậy, cũng có những ý kiến khác nhau.
“Nhưng tôi cảm thấy đây không phải là lỗi của nữ binh kia, dù sao ngay cả đội trưởng của chúng ta và Tiểu đoàn trưởng Lý cũng không nghĩ ra được kế hoạch nào, rõ ràng là làm khó cô ta rồi.” Một nam binh trong đó lên tiếng trước.
Sau đó mấy nam binh bên cạnh lập tức phụ họa: “Không sai, thời gian quá gấp, nhiệm vụ này lại nặng nề như vậy, đúng là không dễ dàng.”
“Đúng vậy, nữ binh này dám nhận nhiệm vụ này, hơn nữa còn cố gắng lâu như vậy đã là can đảm lắm rồi. Dù sao cũng mạnh hơn chúng ta.”
“Không sai, mạnh hơn chúng ta nhiều.”
Dù sao cũng không có xích mích gì, mấy nam binh kia thấy Nhiếp Nhiên dựa vào đó ngủ gà ngủ gật, cùng với khuôn mặt nhỏ nhắn hơi tại của cô, từ nghi ngờ chất vấn dần dần cũng trở nên hơi đau lòng.
Nam binh vừa mới nói Nhiếp Nhiên không tốt đó cũng gãi đầu, thoáng ngượng ngùng,
“Không phải tôi có ý nói cô ấy không tốt, tôi chỉ cảm thấy cô ấy không có năng lực thì đừng ôm việc vào mình, lãng phí thời gian của mọi người.”
“Không thể nói là lãng phí thời gian được, hoàn cảnh ở vùng biển này thật sự là quá xấu, hơn nữa các cậu đừng quên, mặc dù hồi đó chúng ta chưa hề lên đảo chính, nhưng cũng đã lên một hòn đảo khác tác chiến, đầm lầy và khí độc trên đó thật sự làm người ta đau đầu.”
Anh ta vừa dứt lời, đột nhiên nghe thấy Hà
Giai Ngọc khẽ hô, “Chị Nhiên?”
Hóa ra không biết câu nói của ai chạm đến dây thần kinh của Nhiếp Nhiên khiến cô lập tức mở mắt ra, đứng lên đi thẳng đến đội thủy quân lục chiến.
Hà Giai Ngọc lo lắng hỏi: “Chị ấy sẽ không đánh nam binh của đội thủy quân lục chiến chứ?”
“Ai biết được.” Nghiêm Hoài Vũ cũng rất lo lắng cau mày lại.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì! Mau qua ngăn cản đi!” Kiều Duy phản ứng nhanh hơn hai người bọn họ, đồng thời bước nhanh về phía trước.
“A a a!” Bọn họ được Kiều Duy nhắc như vậy cũng lập tức chạy lên.
Mà nam binh đưa lưng về phía Nhiếp
Nhiên lúc này vẫn đang tiếp tục nói: “Cậu nói xem khó khăn lắm chúng ta mới có thể kề vai chiến đấu với người Quân khu 9, cô ta làm xáo trộn lên như vậy, không phải là quá mất thời gian à?”
Mấy nam binh đứng đối diện anh ta thấy Nhiếp Nhiên ở sau lưng đang đi về phía bọn họ, vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở,
“Này!”
Người kia không hiểu hỏi: “Sao thế?”
Mấy nam binh đối diện không chịu nổi quay đầu đi, im lặng chỉ ra sau lưng anh ta.
“Các cậu làm sao thế?” Nam binh kia nghi ngờ không hiểu quay đầu lại nhìn một cái, cả người cũng lập tức hóa đá.
Nhiếp Nhiên đang đứng ở sau lưng anh ta, hơn nữa rất bình tĩnh nói với anh ta, “Thật ngại quá, làm mất thời gian của anh rồi.”
Câu này trong nháy mắt làm anh ta chột dạ, “Tôi… tôi… không phải tôi… cô…”
Bị bắt tại trận khiến sắc mặt nam binh kia trở nên rất lúng túng.
Có điều Nhiếp Nhiện nhanh chóng chuyển sự chú ý lên một nam binh khác, cô hỏi:
“Vừa nãy anh nói cái gì, có thể nhắc lại một lần nữa không?”
Vẻ mặt cô thực sự không hề tốt khiến nam binh bị chỉ đích danh hơi chột dạ.