Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1612
TỪ BỎ – TRẢ NHÂN TÌNH
Nhưng ông ta còn chưa hạ tay xuống thì một bàn tay đột nhiên giơ ra ngăn ông ta lại.
Nhiếp Thành Thắng trừng người bên cạnh với khuôn mặt đáng sợ, tức giận nói:
“Buông tay ra! Tôi đang dạy dỗ con gái tôi, anh là người ngoài đừng nhúng tay vào!”
Vẻ mặt Lý Tông Dũng lại u ám, trong ánh mắt lộ ra sự uy nghiêm chưa bao giờ có,
“Bây giờ cô ấy đang ở đơn vị, là lính của tôi, chỉ tôi mới có thể phạt cô ấy.”
Trước kia lúc đối mặt với Nhiếp Nhiên, Lý Tông Dũng đều vui vẻ hòa nhã, nhưng đó là bởi vì tầng quan hệ với thằng nhóc kia, cùng với việc Nhiếp Nhiên thật sự có bản
lĩnh hơn người mới khiến ông coi trọng và thương yêu như vậy.
Trên thực tế, ông từng là thủ trưởng của đơn vị đặc chủng Quân khu 9, năng lực và thân phận đều không thể chất vấn và phản bác.
Khí thế quân nhân mạnh mẽ đó vừa tỏa ra, một sự đoàn trưởng nhỏ như Nhiếp Thành
Thắng căn bản không thể chịu được.
Nhiếp Thành Thắng cảm nhận được khí thế phát ra từ Lý Tông Dũng thì thấy hơi chột dạ, sức lực trên tay ông ta cũng giảm đi quá nửa.
“Nếu như Sư đoàn trưởng Nhiếp muốn mắng con gái mình, xin đợi sau khi cô ấy về đến nhà rồi hãy nói. Bây giờ, anh không có tư cách đánh cô ấy!”
Lý Tông Dũng dùng sức hất tay ông ta ra.
Nhiếp Thành Thắng không kịp ứng phó nên lảo đảo về phía sau. Ông ta nhìn Lý
Tông Dũng, lại nhìn Nhiếp Nhiên, cuối
cùng đập tờ giấy trong tay lên bàn, chỉ
Nhiếp Nhiên căm hận nói: “Được, bây giờ mày đủ lông đủ cánh rồi, biết bay rồi đúng không! Có bản lĩnh thì cả đời này mày đừng về nhà nữa! Nếu không tao sẽ đánh gãy chân mày!”
Sắc mặt tái xanh, ông ta phất tay bỏ đi.
“Yên tâm, cô không về nhà được, tôi sẽ nuôi cô như con gái ruột.” Hình như Lý
Tông Dũng cũng bị Nhiếp Thành Thắng chọc tức, lập tức nói với cô.
“Tôi không yên tâm.” Nhiếp Nhiên thấy ông thở hổn hển thì cười nói: “Tôi sợ làm ngài giận vỡ cả mạch máu, sau đó mượn lời này lừa tôi, muốn tôi phục vụ ngài nửa đời sau, vậy không phải là tội lỗ to à?”
Lửa giận của Lý Tông Dũng trong nháy mắt đã bị câu này của cô dập tắt, ông lườm cô,
“Con nhỏ này đúng là… không biết an ủi người chút nào!” ?
“Chuyển tiêu điểm cũng là một cách an ủi, huống hồ người bị mắng bị đánh là tôi, tôi mới là người nên được an ủi.” Nhiếp Nhiên cười rồi ngồi xuống.
Lý Tông Dũng thấy cô không để ý như vậy thì thấy rất không nỡ.
Phải chịu ấm ức lớn thế nào mới có thể tạo ra sự dửng dưng như bây giờ?
Hồi đó ông đã nghe thằng nhóc kia kể một số chuyện liên quan đến việc Nhiếp Nhiên nhà không được cưng chiều, lúc này chính mắt nhìn thấy khiến ông vô cùng phẫn nộ.
Con gái ruột của mình mà nói đánh là đánh, nói mắng là mắng, hơn nữa Nhiếp
Nhiên đã trưởng thành rồi, đánh mắng một cô gái trước mặt người ngoài như vậy, lòng tự trọng của người ta biết để ở đâu?
Nhìn vẻ mặt dửng dưng của cô, Lý Tông Dũng dỗ dành bảo đảm: “Không sao, sau này thằng nhóc kia nhất định sẽ yêu
thương cô, nếu nó không thương cô, tôi sẽ thay cô đánh chết nó!”
“Bây giờ hình như không phải lúc nói chuyện này.” Nhiếp Nhiên khẽ cong khóe miệng lên nhắc nhở.
Lúc này Lý Tông Dũng mới hoàn hồn lại, nhớ ra chuyện chính.
“Vậy bây giờ rốt cuộc như thế nào, cô có nghĩ ra được cách gì không?”
Nhiếp Nhiên dựa vào ghế, thở dài một cái,
“Giống như đội trưởng Lưu nói, bước đường cùng rồi.”
Lý Tông Dũng cầm tờ kế hoạch trên bàn lên, thấy đủ ký hiệu Nhiếp Nhiên gạch bỏ bên trên, hỏi: “Cô tự bê đá đập lên chân mình à?”
“Vâng.”
“Ai bảo lúc đầu cô làm chặt chẽ như vậy, giống như một cái thùng sắt, đến nỗi lúc này ngay cả mình cũng không đánh vào
được.” Lý Tông Dũng đặt tờ giấy kia ngay ngắn trước mặt cô, cười trách.
Nhiếp Nhiên day trán than thở: “Chỉ trách tôi nhập vai quá sâu, diễn nhân vật này quá đạt.”
Lý Tông Dũng bật cười, “Nếu không có cách nào thì cưỡng chế lên bờ đi, dù sao cô cũng rất quen thuộc tình hình bên trong đảo, thật ra cũng sẽ không có trở ngại quá lớn.”
Nhưng Nhiếp Nhiên lại lắc đầu, “Mặc dù tôi quen thuộc hoàn cảnh bên trong đảo, nhưng tuyệt đối không quen thuộc bằng những tên cướp biển kia, tôi chỉ có thể tính ra đại khái. Nếu như ngài giao tính mạng của tất cả mọi người cho tôi, tôi cảm thấy quá mạo hiểm.”
“Không đâu, tôi tin cô.”
“Đừng, tôi còn không tin tôi, ngài lấy đâu ra tự tin mà tin tôi chứ?”
Lý Tông Dũng cười ha ha nói: “Thật ra tôi cũng không biết, nhưng tôi luôn cảm thấy cô làm được.”
Nhiếp Nhiên mỉm cười, đứng lên, “Ngài đặt phần tự tin này lên người Quân khu 9 thì hơn, gà mờ như tôi thì đừng ôm hy vọng quá lớn.”
Lý Tông Dũng chỉ những tờ giấy trên bàn,
“Cô là gà mờ? Cô nhìn hệ thống phòng ngự của cô đi, ngay cả thợ lặn chiến đấu cũng không phá nổi.”
“Đúng vậy, chính tôi cũng không phá nổi.”
Nhiếp Nhiên tự giễu khiến Lý Tông Dũng lập tức nghẹn họng, sau đó ông mới an ủi:
“Vì lần tấn công này, cô thật sự đã rất cố gắng rồi.”
Nhưng sự an ủi của Lý Tông Dũng vẫn không có bất cứ tác dụng nào, “Có cố gắng thế nào đi nữa thì cũng có ích gì, còn không phải là không nghĩ ra cách gì sao, chỉ làm ra một đống giấy vụn mà thôi.”
Nhiếp Nhiên thu dọn giấy tờ bừa bộn trên bàn lại, sau đó hoàn toàn không hề thương tiếc ném vào thùng rác.
Lý Tông Dũng thấy cô như thế bèn hỏi: “Cô cố gắng như vậy, có phải là vì nó không?”
“Đúng thế.”
Đúng vậy, cô cố gắng như vậy, chính là vì Hoắc Hoành.
Lý Tông Dũng lập tức cười hớn hở, “Nhớ nó à?”
Ý trêu chọc ranh mãnh kia rất nồng nặc.
Nhiếp Nhiên nhướng mày hỏi: “Đây là chuyện mà một tiểu đoàn trưởng như ngài nên hóng à?”
“Tôi là thầy của nó, dù sao cũng có thể quan tâm một chút chứ.” Lý Tông Dũng không hề có sự tự giác của bề trên, tiếp tục nhìn cô bằng ánh mắt hóng hớt.
“Dưới tình huống này mà ngài vẫn có tâm trạng quan tâm đến những chuyện này, ngài đúng là quá vô tư rồi. Đúng vậy, tôi là vì anh ấy. Có điều không phải là bởi vì nhớ anh ấy, mà là hy vọng anh ấy có thể sớm trở về.”
Lần này Lý Tông Dũng không hiểu nổi, “Có gì khác nhau à?”
“Không giống nhau.” Nhiếp Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng cảm khái, “Anh ấy chìm trong bóng tối quá lâu rồi, tôi không đành lòng.”
Hình như Lý Tông Dũng có thể cảm nhận được tâm trạng của Nhiếp Nhiên lúc này nên cũng thôi trêu chọc cô.
Nhiếp Nhiên nói không sai, thằng nhóc đã nằm vùng quá lâu rồi.
Mười năm, suốt mười năm trời.
Nói thật, ông đã sắp quên dáng vẻ của anh lúc mặc quân trang.
“Vậy cô đồng ý với lần tấn công này à?” Lý Tông Dũng thấy cô đang ngẩn ra thì hỏi.
Nhiếp Nhiên hoàn hồn, cười hỏi ngược lại:
“Tôi còn có thể không đồng ý sao?”
“Cô cũng đồng ý tham gia?”
“Có thể không tham gia à? Bọn họ đã thức cùng tôi suốt đêm rồi, dù sao cũng phải trả phần nhân tình này.”
Lý Tông Dũng lập tức thả lỏng.
Chỉ cần Nhiếp Nhiên chịu tham gia, vậy thì lần hành động này ít nhất có một phần ba hy vọng thành công rồi.
Hai người lập tức mở cửa đi ra ngoài.