Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1611
BƯỚC ĐƯỜNG CÙNG – TÁT CÔ MỘT CÁI
Ba người bọn họ ngồi ở trong phòng họp cả một buổi chiều.
Nhiếp Nhiên sửa lại kế hoạch của mình, còn hai người kia thì vùi đầu xem đồng “giấy vụn” cô ném đi.
“Tôi nói này, kế hoạch này của cô không phải rất tốt à, tại sao phải bỏ đi?” Đội trưởng Lưu thấy trong đó có mấy kế hoạch không tệ nên hỏi, “Hơn nữa khuyết điểm cô viết sau đó cũng quá cẩn thận. Đâu có cái kế hoạch nào thập toàn thập mỹ.”
Nhiếp Nhiên vừa sửa bản kế hoạch vừa nói: “Kế hoạch càng chu đáo càng tốt,
không biết vấn đề ở chỗ nào thì không làm sao được, đó là vấn đề của chỉ số thông minh. Nhưng biết rõ có chỗ sơ hở mà còn làm, đó chính là tự tìm cái chết.”
Mắt đội trưởng Lưu lóe lên vẻ tán thưởng,
“Làm ra nhiều kế hoạch như vậy mà cô còn có thể không kiêu ngạo không nóng nảy, đúng là lợi hại.”
“Cảm ơn anh đã khen.”
Sau đó, cô lại cúi đầu viết viết vẽ vẽ, hoàn toàn không bị lời khen của anh ta ảnh hưởng.
Đội trưởng Lưu thấy thế, chỉ có thể bĩu môi, tiếp tục xem.
Bên trong phòng họp lại yên tĩnh một lần nữa.
Sắc trời dần dần tối, vùng biển này quanh năm bị sương mù dày đặc vây quanh nên trời tối rất nhanh.
Đèn bên trong phòng họp đã được bật lên.
Bên trong phòng thỉnh thoảng có tiếng trao đổi của đội trưởng Lưu và Nhiếp Nhiên, đội trưởng Vu ở bên cạnh thỉnh thoảng cũng sẽ tham gia vài câu.
Thời gian chậm rãi trôi qua, bọn họ trải qua vô số lần thảo luận, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nghĩ được cách giải quyết tốt nhất.
Cả quá trình, Lý Tông Dũng và Nhiếp
Thành Thắng cũng có tham gia vào, nhưng bởi vì ai cũng có những việc vặt vãnh khác nên chỉ nói chuyện một lúc là lại đi.
Nhưng lúc rời đi, Lý Tông Dũng vẫn bảo phòng bếp mang bánh bao và canh qua cho bọn họ lót dạ, thuận tiện trừ lạnh, dù sao đã đến mùa thu rồi, đêm khuya nhiều sương, sức khỏe của Nhiếp Nhiên không tốt, cần chăm sóc nhiều hơn.
“Đây là phần của cô.”
Đồ ăn được mang đến, đội trưởng Vu thấy
Nhiếp Nhiên giống như không nghe thấy mà cứ tiếp tục làm việc, thuận tay đưa qua.
“Vâng, để bên cạnh đi.” Nhiếp Nhiên đang viết được một nửa không nỡ dừng tay nói một câu, rồi không để ý tới anh ta nữa.
Đội trưởng Vu nhíu mày, nhưng không tiếp tục nói nữa mà để đồ bên cạnh cô, quay đi làm việc khác.
Hai người đối diện vừa nhanh chóng ăn, vừa tiếp tục nhìn chằm chằm bản đồ, đến khi ăn xong rồi, mới phát hiện Nhiếp Nhiên hoàn toàn quên mất chuyện ăn.
Trời đã vào mùa thu, nhiệt độ ban đêm hơi lạnh, nếu còn không ăn thì đồ ăn sẽ sắp nguội mất.
“Cô đừng cố gắng quá, ăn đi đã rồi hãy nói.” Lúc này đội trưởng Lưu cũng tham gia vào.
“Vâng, tôi biết rồi.”
Hai người kia thấy hình như cô lại chìm vào chỗ mấu chốt nào đó thì không giục cô nữa.
Sau khoảng nửa tiếng, Nhiếp Nhiên mới chán nản ném cái bút lên bàn, phiền não vò trang giấy trong tay thành một cục, ném sang bên cạnh.
Hai người đối diện không cần hỏi cũng biết, trong kế hoạch của cô chắc chắn lại xuất hiện sơ hở rồi.
Đội trưởng Vu thấy cô đau đầu day trán bèn rót cho cô một cốc nước nóng, “Canh đã nguội rồi, cầm cái này ăn với bánh bao đi.”
Nói rồi anh ta chuyển bát canh sang bên cạnh.
“Cảm ơn.” Lúc này đúng là Nhiếp Nhiên đã hơi đói, ăn bánh bao uống nước nóng giải quyết qua loa một bữa cơm xong, cô lại lập kế hoạch mới một lần nữa.
Chỉ còn lại một buổi tối cuối cùng này, nếu như vẫn không có kế hoạch, vậy thì chỉ có thể tấn công.
Đây là điều cô không muốn nhất.
Trong kho vũ khí đạn dược rất có khả năng có hệ thống tự nổ, với số lượng vũ khí đạn dược kia, chỉ sợ những người này cộng thêm toàn bộ hòn đảo đều sẽ bị hủy diệt.
Suốt một đêm, Nhiếp Nhiên ngồi viết rồi gạch, gạch rồi viết, cuối cùng dùng hết tất cả giấy mà vẫn không nghĩ ra được cách nào có thể vẹn cả đôi đường.
Hai người kia cũng ngồi cùng cô cả tối, suy nghĩ rất nhiều cách, nhưng cuối cùng đều bị hủy bỏ.
Đội trưởng Lưu hơi nhụt chí tựa lưng vào ghế, cau mày lại.
Đội trưởng Vụ ở bên cạnh cũng thế.
Sương mù dày đặc ngoài cửa sổ tan dần đi, ánh sáng từ từ xuyên vào.
Nhiếp Nhiên chuyên tâm nhìn chằm chằm tấm bản đồ kia, hình như vẫn chưa từ bỏ ý định.
Hai người đối diện thấy cô kiên trì như vậy, ánh mắt nhìn cô đã bắt đầu có sự thay đổi.
Hai người bọn họ mới ngồi có một đêm mà đã thấy mệt mỏi và thất bại rồi. Nhưng cô lại có thể ngồi liền ba ngày, viết hết kế hoạch này đến kế hoạch khác, đến tận bây giờ vẫn không từ bỏ.
Tâm tính vững vàng dù không được huấn luyện quy củ như vậy đúng là hiếm có.
Không lâu sau, binh lính bên ngoài cửa phòng họp đã dậy.
Chuyện này cũng có nghĩa là đã hết thời hạn ba ngày rồi.
Hai người kia nhìn Nhiếp Nhiên đang cúi đầu ở đối diện.
Thật ra đội trưởng Lưu rất muốn nói với cô, bỏ đi, cho dù phải dùng đến hạ sách tấn
công này, có người Quân khu 9 cũng là sự giúp đỡ rất lớn rồi, chưa chắc đã bại trận.
Nhưng lúc nhìn thấy cô nghiêm túc cố gắng như vậy, anh ta không thể thốt nên lời. Bởi vì anh ta thật sự không dám dùng những lời chán nản này làm cô tổn thương.
Có điều thực tế chính là thực tế, cho dù có lúc chúng ta tràn đầy nhiệt tình để làm một chuyện nào đó, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Lý Tông Dũng đúng giờ đi từ ngoài cửa vào, sau lưng là Nhiếp Thành Thắng.
“Thế nào rồi?” Ông hỏi.
Đội trưởng Lưu lắc đầu một cái, thở dài nói ba chữ, “Bước đường cùng.”
Ngay cả đội trưởng Vu ở bên cạnh cũng khẽ lắc đầu.
Nhiếp Thành Thắng thầm hừ một tiếng trong lòng.
Xem đi, ông ta đã cảm thấy con bé này không thể đưa ra được kế hoạch gì mà.
Không biết rốt cuộc Lý Tông Dũng nghĩ như thế nào mà lại đặt hy vọng lên Nhiếp Nhiên, càng buồn cười hơn là lại thật sự bắt cả đơn vị đợi nó ba ngày.
Đúng là đang lãng phí thời gian!
Lý Tông Dũng nghe được chuyện này thì đáy mắt lóe lên sự thất vọng, nhưng lúc nhìn thấy Nhiếp Nhiên ba ngày không nghỉ ngơi không ngừng vạch ra kế hoạch, cho dù đến bây giờ, cô vẫn đang chuyên tâm viết viết vẽ vẽ, ông cũng thấy hơi đau lòng.
Cô gái này luôn chịu đựng nhiều hơn người khác, vất vả cũng bỏ ra gấp bội.
“Được rồi, mọi người ra ngoài trước đi, tôi bàn bạc với Nhiếp Nhiên một lát.” Lý Tông Dũng nói với hai người kia.
Đội trưởng Lưu và đội trưởng Vụ nhìn
Nhiếp Nhiên vẫn đang một lòng một dạ vạch ra kế hoạch, sau đó nhanh chóng đứng lên, rời khỏi phòng họp.
Trong phòng họp chỉ còn lại Nhiếp Thành Thắng, Lý Tông Dũng và Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Thành Thắng đợi hai người kia đi rồi mới lập tức bước lên, rút tờ giấy trong tay cô ra, trách mắng: “Con còn lãng phí thời gian làm gì nữa! Cả đơn vị bởi vì con mà dừng lại ba ngày! Con còn có mặt mũi ngồi ở chỗ này à! Còn không mau cút ra ngoài thu dọn đồ đạc đi! Đúng là chỉ biết làm mất mặt ba!”
Nhiếp Nhiên bị cắt ngang vốn đang nổi nóng, khi nghe thấy câu nói cuối cùng kia, đáy mắt lóe cô lên sự lạnh lùng.
Mất mặt?
Ban đầu mình vào đơn vị dự bị, hình như ông ta còn rất khen ngợi mình.
Bây giờ cô vất vả ba ngày nhưng không thu hoạch được gì, mà lại bị ông ta cho là mất mặt.
Đúng là lật mặt nhanh hơn lật sách!
Cô để bút trong tay xuống, chậm rãi ngẩng đầu lên, “Tại sao tôi lại phải mất mặt? Tôi đã cố gắng hết sức rồi, còn ngài thì sao? Lại chỉ muốn dựa vào người của Quân khu 9 để đánh thắng trận chiến này.”
Cô đứng lên, cười nhạt nhưng đáy mắt thì u ám, “Ban đầu dựa vào đơn vị dự bị, bây giờ dựa vào đơn vị Quân khu 9. Sư đoàn trưởng Nhiếp, ngài đúng là biết hợp tác tập thể.”
Ý châm chọc trong lời nói của cô khiến vẻ mặt Nhiếp Thành Thắng lập tức thay đổi.
“Con!”
Ba lần bốn lượt bị mỉa mai, lần này Nhiếp
Thành Thắng thật sự không nhịn được, ông ta cảm thấy lửa giận đang bùng lên.
Ông ta lập tức giơ tay định tát cô một cái.