Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1608
HY VỌNG CÔ VẪN CÒN MẠNG TRỞ VỀ
Chuyện này làm cho các chiến hữu lớp 6 rất lo lắng.
“Chị Nhiên đã tự giam mình trong phòng họp hai ngày rồi, cứ như vậy liệu có chịu nổi không?” Hà Giai Ngọc ngồi ăn ở trên boong tàu, nhìn cái bánh bao trong tay mình, không có chút khẩu vị nào.
Nghiêm Hoài Vũ cũng nuốt bánh bao không trôi, cau mày nói: “Tôi cũng lo ngộ nhỡ Tiểu Nhiên Tử không chịu nổi ngất trong phòng họp thì làm thế nào?”
“Đúng vậy, anh nói xem đang yên đang lành chị ấy nhận chuyện này làm gì?” Hà
Giai Ngọc cảm thấy không hiểu vì hành động mới khỏi đã tự tìm phiền phức này của Nhiếp Nhiên.
“Vậy chỉ có thể nói cô ta bị điện thôi.” Lúc này, Trương Nhất Ngải ngứa mồm chen vào mỉa mai.
Hà Giai Ngọc vẫn còn cay cú chuyện lần trước, giờ nghe Trương Nhất Ngải nói vậy liền lập tức lao đến túm cổ cô ta, đáy mắt tóe lửa, “Tôi cảnh cáo cô, sau này lúc chúng tôi đang nói chuyện, cô mà còn chen mồm vào dù chỉ một chữ thôi thì tôi sẽ đánh gãy hết răng cô. Nghe chưa!”
Trương Nhất Ngải hoàn toàn bất ngờ trước hành động này của Hà Gia Ngọc. Cô ta thẹn quá hóa giận, dùng sức cố giãy khỏi tay Hà
Giai Ngọc, đồng thời liên mồm nói: “Tôi nói sai chắc! Tiểu đoàn trưởng, Sư đoàn trưởng Nhiếp còn cả đội trưởng Lưu nữa, kinh nghiệm tác chiến của ba người đó phong phú như vậy còn không nghĩ ra đối sách, một nữ binh bình thường như cô ta có thể nghĩ ra cái gì! Còn kế hoạch tác chiến nữa, đến lượt cô ta khoa tay múa chân à?!”
Trong lời nói của Trương Nhất Ngải mang theo ý giễu cợt và khinh thường.
Lúc đang sát hạch, khi thấy Nhiếp Nhiên bị rơi từ trên vách núi xuống ngất xỉu được đưa đến bệnh viện, cô ta đã vô cùng hả hê.
Nhưng cô ta còn chưa hả hê được bao lâu thì Quý Chính Hổ đã về đơn vị thông báo
Nhiếp Nhiên đã thoát khỏi nguy hiểm.
Trời mới biết lúc ta biết tin tức này, cô ta khó chịu thế nào!
Ngã từ độ cao hai phần ba vách núi xuống mà không bị gãy hết xương, liệt nửa người, ông trời đúng là mù rồi!
Cứ nghĩ đến phong thái oai hùng hiện ngang của Nhiếp Nhiên lúc bước từ trên máy bay trực thăng xuống, cùng với khí thể có thể sánh vai với người Quân khu 9 là cô ta lại ghen tị đến đỏ mắt.
Có thể được dùng máy bay trực thăng mời tới đây, còn để người Quân khu 9 cùng đợi là vinh dự lớn thế nào?
Nhiếp Nhiên rốt cuộc có chỗ nào tốt chứ?
Tại sao Tiểu đoàn trưởng Lý lại luôn đối xử đặc biệt với cô ta!
Trong mắt Trương Nhất Ngải toàn sự đố kị, Hà Giai Ngọc nhìn thấy lập tức chế giễu,
“Không đến lượt chị Nhiên hay không tôi không biết, nhưng tôi biết chắc chắn là không tới lượt cô!”
“Cô!” Trương Nhất Ngải tức điên.
“Tôi cái gì mà tôi! Chẳng lẽ tôi nói sai à?
Loại người chỉ biết nói xấu sau lưng người khác như cô mà cũng xứng mặc bộ quần áo này à? Cô đừng làm nhục bộ quần áo này nữa!”
“Tôi làm nhục? Người làm nhục bộ quần áo này hơn tôi hình như bây giờ đang ngồi trong phòng họp giả vờ giả vịt nghiên
cứu kế hoạch tác chiến kia kìa!” Trương Nhất Ngải cũng lạnh lùng bật lại, sau đó vẫn không cam lòng lẩm bẩm một câu, “Ai biết rốt cuộc cô ta dùng thủ đoạn bẩn thỉu gì, dù sao trong đơn vị cũng có nhiều đàn ông như vậy.”
Câu cuối cùng kia cô ta nói rất nhỏ, chỉ có một mình Hà Giai Ngọc nghe thấy, cho nên những người xung quanh chỉ thấy sắc mặt Hà Giai Ngọc đột nhiên thay đổi.
Cô ta vốn chỉ túm cổ áo Trương Nhất Ngải, sau đó lại dùng sức đẩy mạnh cô ta vào lan can thuyền, phát ra tiếng vang rất lớn hiến tất cả mọi người ở đây lập tức ngẩn ra.
Ngay cả đám người Nghiêm Hoài Vũ cũng bị hành động bất ngờ này của Hà Giai Ngọc làm giật mình, vội vàng tiến lên muốn ngăn cản.
“Đừng làm quá, vì cô ta mà bị xử phạt sẽ không đáng đâu.” Nghiêm Hoài Vũ nắm cổ tay Hà Giai Ngọc, nhẹ giọng nhắc nhở.
Hà Giai Ngọc điều chỉnh lại tâm trạng, lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Nghiêm Hoài Vũ, lúc này mới dịu đi mấy phần, sau đó hung dữ trừng người đối diện, cảnh cáo: “Trương Nhất Ngải, cô nói chuyện cẩn thận cho tôi! Chị Nhiên không ăn không uống không ngủ nghĩ cách giải vây cho chúng ta, cô lại ở đây bôi nhọ chị ấy, cô có tin tôi đánh cô không hả!”
“Có phải bôi nhọ hay không, trong lòng cô ta rõ nhất! Có thể khiến tiểu đoàn trưởng coi trọng, sĩ quan huấn luyện Quý yêu thích như vậy, nếu nói cô ta không làm gì, ai tin.”
Lần này Nghiêm Hoài Vũ ở bên cạnh cuối cùng cũng nghe rõ lời Trương Nhất Ngài, vẻ mặt anh ta cũng lập tức thay đổi.
“Cô nói linh tinh cái gì thế! Tôi cảnh cáo cô đừng có nói bậy bạ!”
Thi Sảnh, Kiều Duy còn cả mấy người Ngô Sướng đứng ở đó thấy Nghiêm Hoài Vũ cũng đột nhiên nổi giận, biết chắc chắn Trương Nhất Ngải đã nói cái gì rất quá đáng rồi.
Nhưng bây giờ trên boong có nhiều người nhìn như vậy, nếu như ầm ĩ ra chuyện gì thì sẽ rất khó coi.
Đám người kia tiến lên ngăn cản, Kiều Duy dùng hai tay giữ lấy vai Nghiêm Hoài Vũ, đề phòng anh ta kích động.
Trương Nhất Ngải thấy nhiều người đi lên khuyên can như vậy thì càng đắc ý hơn,
“Có phải tôi nói linh tinh hay không, Nhiếp
Nhiên rõ nhất! Có duyên với đàn ông quá cũng không phải là chuyện tốt đâu.”
Câu nào của cô ta cũng cố ý kéo Nhiếp
Nhiên vào khiến đôi mắt lạnh lùng của Lý Kiều cũng lóe lên.
Mà Hà Giai Ngọc đã sớm ở ranh giới bùng nổ, lần này thật sự không nhịn được nữa.
“Mẹ kiếp, cô muốn ăn đòn đúng không!”
Nói rồi, Hà Giai Ngọc dùng sức giãy ra khỏi tay Thi Sảnh, giơ tay lên định đánh Trương Nhất Ngải.
Trương Nhất Ngải kinh hãi nhắm hai mắt lại.
“Hà Giai Ngọc.”
Đúng lúc này, một giọng nói chen vào, ép Hà Giai Ngọc dừng tay lại.
Nắm đấm mạnh mẽ làm tóc trước trán Trương Nhất Ngải bay lên.
Hà Giai Ngọc quay đầu nhìn về phía người ở cửa.
“Chị Nhiên? Sao chị lại ra đây?” Cô ta kinh ngạc nhìn Nhiếp Nhiên đứng ở cửa khoang thuyền.
“Tôi đi ra lấy đồ ăn, vô tình đi ngang qua đây, từ xa đã nghe thấy tiếng cô. Mọi người đang làm gì thế?” Nhiếp Nhiên thấy bọn họ tụ tập ở đó thì hỏi.
Hà Giai Ngọc lập tức nói: “Chị Nhiên, cô ta dám nói xấu chị! Vừa nãy còn bôi nhọ chị!
Em giận điên lên muốn đánh chết cô ta!”
Nhiếp Nhiên nhướng mày, cong khóe miệng lên cười, hỏi: “Bôi nhọ cái gì?”
Lý Kiều chuyển chủ đề, “Cậu nghĩ ra kế hoạch rồi à?”
Cô sợ Nhiếp Nhiên nghe thấy lời Trương
Nhất Ngải sẽ trực tiếp đánh chết Trương Nhất Ngải ở trên boong tàu, vậy thì sẽ hoàn toàn lớn chuyện.
Nhiếp Nhiên liếc nhìn Trương Nhất Ngải đang chột dạ cúi mặt, sau đó mới trả lời:
“Vẫn chưa.”
“Cần giúp không?”
“Yên tâm, đến lúc đó sẽ có cơ hội cho cậu giúp tôi, bây giờ cậu nghỉ ngơi dưỡng sức đi.”
Lý Kiêu khẽ gật đầu.
Thật ra Lý Kiêu cũng biết mình không giúp gì được cho Nhiếp Nhiên. Tiểu đoàn trưởng đã điều chỉnh kế hoạch tấn công hòn đảo này rất nhiều lần, trong đó có mấy lần cũng có tham khảo suy nghĩ của cô, nhưng cuối cùng đều thất bại.
Cho nên cô chỉ nói như vậy mà thôi, mục đích là muốn chuyển chủ đề.
Nhiếp Nhiên cắn bánh bao, đang định rời đi thì lại kịp thời dừng lại, “Hà Giai Ngọc, chuyện này trở về rồi hãy nói, không cần thiết phải ở đây làm trò cười cho người khác.”
Từ trước đến giờ Hà Giai Ngọc luôn nghe lời Nhiếp Nhiên, huống hồ chị Nhiên đã nói là để trở về rồi hãy nói, chỉ sợ Trương
Nhất Ngải sẽ không được sống tử tế.
“Được!” Cô ta lập tức cười híp mắt, buông cổ áo Trương Nhất Ngải ra, lui sang bên cạnh.
Trương Nhất Ngải nghe thấy Nhiếp Nhiên nói như vậy thì cảm thấy mình giống như thằng hề nhảy nhót, cho dù làm thế nào thì đối phương cũng không thèm để mình vào mắt.
Đúng lúc cô ta định lên tiếng thì lại nghe thấy Nhiếp Nhiên chậm rãi nói: “Có điều, Trương Nhất Ngải, hy vọng lần tác chiến này kết thúc, cô vẫn còn mạng để trở về.”
Nhiếp Nhiên vừa nói như vậy, mặt Trương Nhất Ngải lập tức tái mét, không tự chủ được lui về phía sau một bước.