Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1609
NỮ BINH NÀY QUÁ NGÔNG CUỒNG!
Uy hϊế͙p͙ thẳng thừng như vậy khiến tất cả mọi người, bao gồm cả người
Quân khu 9 đều ngẩng đầu lên nhìn về phía Nhiếp Nhiên.
Có lẽ đúng là Trương Nhất Ngải nói xấu sau lưng Nhiếp Nhiên, nhưng cô quang minh chính đại uy hϊế͙p͙ tính mạng người ta như vậy, đặc biệt là mạng của chiến hữu thì đúng là không hay.
Mà câu nói này vừa vặn bị Nhiếp Thành
Thắng và Lý Tông Dũng vừa họp xong đi ngang qua nghe thấy.
Nhiếp Thành Thắng lập tức nổi giận quát,
“Nhiếp Nhiên, cô vừa nói cái gì!”
Có phải nó điên rồi không!
Ở trước mặt mọi người mà lại dám nói như vậy, nếu như chuyện này truyền ra ngoài, sau này làm sao còn giúp ông ta được!
Trương Nhất Ngải vốn bị dọa tái mặt, vừa nhìn thấy Sư đoàn trưởng Nhiếp, Tiểu đoàn trưởng Lý, đội trưởng Vụ và đội trưởng Lưu đi từ trong căn phòng họp khác ra, vẻ mặt lập tức dịu đi, thậm chí còn mơ hồ thoáng đắc ý.
“Cô dám uy hϊế͙p͙ chiến hữu, trong mắt cô còn có đơn vị và cấp trên không hả! Cô có tin bây giờ tôi xử phạt cô không!” Nhiếp
Thành Thắng đi nhanh tới, giận dữ quát.
Xử phạt?
Ha!
Đây đúng là ba ruột rồi!
Từ sau khi cô xuống máy bay vào phòng họp, Nhiếp Thành Thắng luôn nhắm vào cô. Cô đã tốt bụng nhắc nhở ông ta mà ông
ta lại càng tệ hại hơn, thậm chí còn muốn xử phạt cô.
Ông ta nghĩ là cô dễ bị bắt nạt lắm đúng không!
“Uy hϊế͙p͙?” Nhiếp Nhiên cười, “Tôi uy hϊế͙p͙ lúc nào?”
“Vừa nãy cô nói gì tôi đã nghe thấy rất rõ ràng! Cái gì gọi là hy vọng lần tác chiến này kết thúc, cô vẫn còn mạng để trở về? Sao hả, nghe ý cô là lần tác chiến này kết thúc, cô ta sẽ không còn mạng để trở về à?”
Nhiếp Thành Thắng lạnh lùng hỏi ngược lại.
Đối mặt với chất vấn của Nhiếp Thành
Thắng, Nhiếp Nhiên không những không sợ mà còn cười khẽ, “Sư đoàn trưởng
Nhiếp không học giỏi môn ngữ văn lắm nhỉ? Tôi nói rõ ràng là hy vọng cô ta có thể còn sống trở về, sao đến tại Sư đoàn trưởng Nhiếp lại thành không hy vọng cô ta trở về thế?”
“Giọng điệu kia của cô là hy vọng cô ta trở về à?!” Nhiếp Thành Thắng chất vấn.
Nhiếp Nhiên nhún vai, “Vấn đề giọng điệu mỗi người có một cách nghĩ khác nhau, tôi cũng không thể quan tâm đến nhận định của tất cả mọi người mà không nói chuyện được, đúng không? Tôi chỉ quan tâm ý trên mặt chữ.”
“Cô!”
“Ý trên mặt chữ của tôi chính là hy vọng cô ta có thể còn sống trở về, dù sao vào lúc tác chiến không ai có thể bảo đảm trăm phần trăm tất cả mọi người ở đây đều có thể sống sót cả.”
Đối mặt với sự xuyên tạc của Nhiếp Nhiên, Nhiếp Thành Thắng chỉ có thể sầm mặt lại, trừng mắt nhìn cô.
Những hình như Nhiếp Nhiên vẫn cảm thấy không đủ, cô “tốt bụng” nhắc nhở một câu, “Còn nữa, tôi là binh lính của đơn vị dự bị, không phải binh lính của Quân khu
2, cho nên cho dù có xử phạt thì cũng chỉ có Tiểu đoàn trưởng Lý mới có thể phạt tôi.”
Ý của Nhiếp Nhiên rõ ràng là Nhiếp Thành
Thắng bắt chó đi cày xen vào việc của người khác!
Lần này Nhiếp Thành Thắng đã giận đến tái cả mặt.
Mà Lý Tông Dũng bị Nhiếp Nhiên chỉ đích danh cũng lập tức bị mọi người nhìn chằm chằm, ông cảm thấy hơi nhức đầu.
Cô gái này đúng là biết kiếm chuyện cho ông mà.
Lý Tông Dũng không biết làm sao, chỉ gọi tên cô, “Nhiếp Nhiên.”
Sau đó không nói gì nữa.
Chuyện này làm cho Nhiếp Thành Thắng tái mặt.
“Nếu như không còn việc của tôi nữa, tôi đi về trước đây.” Nhiếp Nhiên nói xong định rời đi.
Có điều trước khi rời đi, cô như nhớ ra cái gì đó bèn dừng lại, giơ tay chỉ bọn họ, “À đúng rồi! Hà Giai Ngọc, mấy người đừng làm loạn nữa, chúng ta phải nghe lời Sự đoàn trưởng Nhiếp, dù sao cũng là chiến hữu cùng một đơn vị, phải chiếu, cố, thật, tốt. Nghe thấy chưa?”
Cô nói rồi nhìn về phía Trương Nhất Ngài, chậm rãi cong khóe miệng cười nghiền ngẫm.
Hà Giai Ngọc lập tức vui vẻ, bảo đảm:
“Nghe thấy rồi, yên tâm đi chị Nhiên!
Chúng em sẽ chiếu cố thật tốt chiến hữu này.”
Sắc mặt Trương Nhất Ngải lại tái đi.
“Đừng để những đơn vị khác chê cười nữa, nghe thấy chưa?” Nhiếp Nhiên lại nói.
Hà Giai Ngọc gật đầu, “Vâng!”
Nhiếp Nhiên lấy được câu trả lời hài lòng, lúc này mới cầm bánh bao nghênh ngang đi qua Nhiếp Thành Thắng.
Lúc đi qua hai vị đội trưởng kia, vẻ mặt cô vẫn vô cùng thản nhiên.
Tất cả người trên boong tàu đều há hốc môm.
Thế này đúng là quá ngông cuồng rồi!
Cãi lại cũng thôi đi, còn buông lời uy hϊế͙p͙ ngay trước mặt một đám cấp trên như vậy.
Người này rốt cuộc có lại lịch gì?
Tại sao đơn vị dự bị lại thu nhận người như vậy?
Lúc bọn họ vào đơn vị dự bị chưa từng gặp nữ binh nào thế này.
Những người này phần lớn đều là từ đơn vị dự bị ra, ngay cả đội trưởng Vụ của Quân khu 9 cũng vậy.
Lý Tông Dũng là cấp trên cũ của anh ta.
Lúc này, Lý Tông Dũng thấy chuyện đã thành như vậy rồi, nếu như không xử lý gì thì không ổn, vậy nên ông nói với bọn họ: “Hà Giai Ngọc, Trương
Nhất Ngải, còn mấy cô cậu nữa, cùng tôi đến phòng làm việc.”
Nói xong ông đi vào bên trong.
Lần này Hà Giai Ngọc túm lấy Trương Nhất
Ngải ở bên cạnh, cười nói: “Đi thôi, chiến hữu tốt của tôi.”
“Cô… cô muốn làm gì!” Trương Nhất Ngải bị hành động của cô ta dọa cho hết hồn.
Hà Giai Ngọc cười cực kì thân thiện, “Chiếu cố cô.”
Bọn họ vừa đi hết, trên boong tàu lập tức sục sôi.
“Mẹ ơi, nữ binh này còn ngông cuồng hơn đám lão làng chúng ta nữa!”
“Có lẽ nữ binh này có bản lĩnh gì đó, nếu không không thể ngông cuồng đến mức này được.”
“Tôi cũng cảm thấy thế, không phải nữ binh này thật sự có thể nghĩ ra cách gì để thành công lớn đảo chứ?”
“Không, tôi cảm thấy không tin được. Lúc đầu những người đó cũng nói nữ binh này tập kích trong đảo, mà bây giờ đừng nói tập kích, dáng dấp bọn chúng ra sao chúng ta cũng không thấy được.”
“Ừ, có lý, tôi cũng cảm thấy chuyện này quá viển vông.”
“Tôi thấy chúng ta cứ chuẩn bị cùng người Quân khu 9 cưỡng chế lên đảo đi.”
“Có điều cô ta ngông cuồng kiêu ngạo như vậy, các cậu nói đơn vị nào sẽ tuyển cô ta?”
Trong đám người có một nam binh đột nhiên nói.
“Tôi còn rất hy vọng có thể tuyển cô ta vào đội thủy quân lục chiến của chúng ta đấy, đến lúc đó xem cô ta cãi nhau với đội trưởng Lưu, làm đội trưởng Lưu tức chết.”
“Ha ha ha… cái tên này phải không thích đội trưởng Lưu thế nào mới muốn như vậy hả?”
Người của đội thủy quân lục chiến đều cười lớn.
Ngay cả người đàn ông trong Quân khu 9 bị Lão Phùng khiêng đi lúc này cũng chặc lưỡi cảm thán, “Nhìn thấy chưa! Con nhỏ đó đúng là nghịch thiên! Ánh mắt và giọng nói đó quá tuyệt!”
“Ừ.” Lão Phùng ở bên cạnh cúi đầu lau súng, dành thời gian ừ một tiếng coi như trả lời.
Người đàn ông kia thấy Lão Phùng không hợp tác như vậy, chỉ có thể từ bỏ ý định nói chuyện với anh ta, tiếp tục lau súng.
Cùng lúc đó, đám người kia theo Lý Tông
Dũng vào phòng làm việc, đội trưởng Vụ và đội trưởng Lưu bởi vì có chuyện nói với Lý Tông Dũng nên cũng cùng đi vào.
Chỉ có điều đây là chuyện của đơn vị dự bị, giống như Nhiếp Nhiên nói, bọn họ không có tư cách quản. Cho nên bọn họ ngồi ở một bên, không hề lên tiếng.
Lúc này, cả nhóm người đều đứng thành hàng trong phòng.
Lý Tông Dũng ngồi ở phía sau bàn làm việc, ánh mắt uy nghiêm quét qua mấy người bọn họ.
“Ai có thể nói cho tôi biết, tại sao lại xảy ra xung đột! Có biết bây giờ là lúc nào không!
Nơi này là chiến trường, không phải là sân chơi của các cô cậu!”
Hà Giai Ngọc lập tức báo cáo: “Báo cáo!
Chuyện này hoàn toàn là do Trương Nhất Ngải gây sự! Chúng tôi đang thương lượng ai đi đưa cơm cho Nhiếp Nhiên, vậy mà cô ta lại nói xấu Nhiếp Nhiên, thế nên mới dẫn đến xung đột.”
Lý Tông Dũng khẽ cau mày lại, “Nói xấu?”
“Đúng vậy! Cô ta nói Nhiếp Nhiên không có tư cách ngồi ở trong phòng họp vạch ra kế hoạch tác chiến lần này, còn nói cô ấy có thể có vinh dự như vậy là bởi vì có duyên quá tốt với đàn ông trong đơn vị. Còn nói có lúc có duyên với đàn ông quá cũng là một cái tội.”
Lý Tông Dũng lập tức đập bàn.