Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1607
CHỊ QUEN NGƯỜI QUÂN KHU 9 À?
Người đàn ông kia vừa dứt lời, người xung quanh lập tức hít sâu một hơi.
“Chuyện gì thế này? Chị Nhiên, chị quen người Quân khu 9 à?” Hà Giai Ngọc che miệng, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Ngô Sướng cũng thốt lên: “Nhiếp Nhiên, cô đúng quá trâu bò!”
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.
Người kia tươi cười với Nhiếp Nhiên, hoàn toàn không còn khí thế khiến người ta sợ hãi như vừa rồi đứng ở trong hàng nữa.
Là anh ta! Người đàn ông cứu cô từ trong dòng chảy ngầm khi ấy lên.
Nhiếp Nhiên khẽ nhíu mày, sắc mặt lạnh lùng: “Người Quân khu 9 đều dùng chiêu này để cua nữ binh à?”
Người đàn ông đang cười rạng rỡ lập tức “tắt nắng”.
Đúng lúc này, một người đàn ông ngồi ở trong góc đi tới.
Nhiếp Nhiên biết anh ta, là người bị mình cướp thuốc, có tên là Lão Phùng.
Chẳng lẽ anh ta cũng muốn đến đây chen chân vào à?
Nhiếp Nhiên thầm cảnh giác, nhìn chằm chằm anh ta.
Lão Phùng cũng đi tới trước mặt cô, nói,
“Xin lỗi, quấy rầy rồi.”
Rồi anh ta thô bạo nhấc người đàn ông kia lên đưa đi.
Nhiếp Nhiên thả lỏng, xem ra Quân khu 9 này vẫn còn nhiều người thông minh.
Mấy người xung quanh rất không hiểu hỏi:
“Chuyện gì thế này?”
Nghiêm Hoài Vũ nhìn chằm chằm bóng lưng người đàn ông kia rồi cười lạnh, “Cua gái thất bại thôi. Tôi còn tưởng người Quân khu 9 ghê gớm thế nào, hóa ra cũng chỉ như vậy!”
Trong lời nói của anh ta lộ ra sự xem thường.
Có chuyện ngắn ngủi này chen ngang, bầu không khí trên boong tàu dịu đi hẳn.
Nhưng đám người kia vẫn cảm thấy không dám khinh nhờn binh lính Quân khu 9 nên rất tự giác ngồi tụ lại một bên.
Hà Giai Ngọc tìm một chỗ trống cho Nhiếp
Nhiên nghỉ ngơi, nhưng Nhiếp Nhiên từ chối.
“Không cần đâu, tôi còn có việc phải làm, chỗ ở tạm thời của chúng ta là ở đâu?”
Cô nhất định phải bố trí một chút mới được.
“Phòng 109.” Lúc này Lý Kiêu mới lên tiếng.
“Ừ, tôi biết rồi. Cảm ơn.”
Nói xong, Nhiếp Nhiên đi vào bên trong khoang thuyền.
Lý Tông Dũng luôn đứng ở trong phòng chỉ huy nhìn Nhiếp Nhiên, trong ánh mắt uy nghiệm của ông lộ ra vẻ phức tạp.
Lần này tất cả hy vọng đều đặt lên Nhiếp
Nhiên, không biết rốt cuộc có được hay không.
Đội trưởng Lưu đang bận rộn ở bên cạnh, bỗng phát hiện ra Lý Tông Dũng cứ đứng nhìn ra ngoài nên cũng dõi mắt nhìn theo.
Khi phát hiện ra Lý Tông Dũng đang nhìn
Nhiếp Nhiên, anh ta lập tức gấp bản đồ trong tay lại, đi tới trước mặt ông.
“Tiểu đoàn trưởng Lý, ông chắc chắn cô gái này có thể nghĩ ra cách tốt hơn để tấn công chứ?”
“Ừ, ở đây, cô ấy còn có quyền lên tiếng hơn tôi và cậu.”
Đội trưởng Lưu kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ cô ta xuất thân là cướp biển à?”
Lý Tông Dũng thấy Nhiếp Nhiên đã rời khỏi boong thuyền thì lập tức thu hồi ánh mắt, cười ha ha nói: “Cô ấy còn lợi hại hơn cướp biển.”
Nếu lúc đó không có Nhiếp Nhiên bày mưu tính kế, những tên cướp biển ngu xuẩn kia đâu có khó đánh hạ như vậy.
Đội trưởng Lưu nghe thấy thế càng cảm thấy khó hiểu.
Anh ta thật sự không nhìn ra rốt cuộc cô gái này có điểm nào tốt mà sao Tiểu đoàn trưởng Lý lại tán thưởng có như vậy?
Đọc truyện tại Web Truyen Online . com
“Chẳng lẽ cô ta là lính mũi nhọn của đơn vị dự bị à?” Đội trưởng Lưu hỏi.
“Không. Cô ấy không phải là lính mũi nhọn, chỉ là một con nhóc khiến người ta rất nhức đầu mà thôi.”
Mặc dù trên mặt chữ không phải là khen ngợi, nhưng nghe ra được trong lời nói của ông rõ ràng có ý cưng chiều.
Khiến cho người ta nhức đầu, còn yêu thích như vậy, chỉ sợ nữ binh kia thật sự có chỗ nào đó hơn người.
Đội trưởng Vụ vừa vặn đi từ ngoài cửa vào nghe thấy hết cuộc nói chuyện của bọn họ, nhưng anh ta vẫn bình tĩnh chào Lý Tông Dũng: “Tiểu đoàn trưởng Lý.”
Lý Tông Dũng cười áy náy nói: “Đội trưởng Vu, thật ngại quá, phải làm chậm trễ việc của các cậu ba ngày rồi.”
“Có gì đâu, nếu như nữ binh đó nghĩ ra cách tốt hơn tấn công, vậy thì ba ngày cũng đáng.”
“Cách làm việc cùng với tư duy của Nhiếp Nhiên từ trước đến giờ không giống người khác, may mà lúc làm việc vẫn có chừng mực, cho nên nếu cô ấy đã lên tiếng, tôi nghĩ chắc cô ấy đã có cách gì đó rồi.”
“Tôi hiểu.”
Có Lý Tông Dũng giải quyết tất cả trở ngại cho, Nhiếp Nhiên hoàn toàn yên tâm đóng cửa nghiên cứu bản đồ.
Mặc dù cô hiểu địa hình trên đảo cùng với trạm gác ở vùng biển này, nhưng khi đó cô bố trí thiết kế với mục đích đối phó quân đội. Cô không ngờ sẽ có một ngày mình lại phải tấn công chính những thứ mình thiết kế ra.
Chuyện này làm cô rất bế tắc.
Bởi vì quá hiểu thiết kế của mình nên cô cũng biết rất rõ xác suất khả thi nhỏ thế nào.
Nhiếp Nhiên ở trong căn phòng nhỏ đó một buổi chiều, rồi lại chuyển về phòng họp.
Căn phòng nhỏ kia thật sự có quá nhiều người qua lại, đối với một người đang cần suy nghĩ như cô mà nói không phải là một nơi thích hợp.
Không có ai quấy rầy, Nhiếp Nhiên cứ khóa mình ở trong phòng họp như vậy, ngay cả khi ăn cơm cũng không ra ngoài.