Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1606
ĐÃ LÂU KHÔNG GĂP
Cô nói thể khiến mấy người ở đây tỏ ra khinh thường.
Đặc biệt là đội trưởng Lưu, anh ta lập tức hừ mũi.
Không có cách nào mà còn dám nói không đồng ý.
Đúng là đang gây rối mà!
Vẻ mặt Lý Tông Dũng thoáng mất mát.
“Cho tôi một chút thời gian để suy nghĩ đã.” Nhiếp Nhiên nói với ông.
“Một chút thời gian là bao lâu? Một ngày, hai ngày, hay là một tuần, hai tuần? Nếu như cô không nghĩ ra, chẳng phải là cứ tạm dừng mãi à?” Đội trưởng Lưu không
đồng ý đầu tiên.
Lúc này, Nhiếp Nhiên khẽ híp mắt lại, đáy mắt mang theo sự nguy hiểm và không vui.
Lý Tông Dũng thấy khói thuốc súng lại sắp bùng nổ thì vội vàng ngắt lời: “Tôi cho cô ba ngày, nếu như cô không thể nghĩ ra cách nào tốt hơn thì chúng ta sẽ cưỡng chế lên đảo, cô cảm thấy thế nào?”
Nhiếp Nhiên suy nghĩ một lát, cuối cùng gật đầu, “Được.”
Mọi vấn đề đã được bàn bạc ổn thỏa, cuộc họp đến đây là kết thúc.
Lý Tông Dũng và đội trưởng Vụ có chuyện khác cần bàn với nhau nên nhanh chóng rời đi. Đội trưởng Lưu cũng vội đi chỉnh đốn đội ngũ nên chỉ còn Nhiếp Thành
Thắng nán lại phòng họp.
Chờ mấy người kia đi hết, ông ta mới tức giận quát Nhiếp Nhiên đang muốn rời đi,
“Nhiếp Nhiên!”
Nhiếp Nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn về phía Nhiếp Thành Thắng, bình thản hỏi:
“Có chuyện gì thế, Sư đoàn trưởng Nhiếp?”
Nhiếp Thành Thắng đi nhanh tới, đứng yên trước mặt cô, khuôn mặt sầm lại, “Vừa nãy còn quá vô kỷ luật!”
Nhiếp Nhiên giả vờ không hiểu nhíu mày lại, “Tôi làm chuyện gì không có quy củ?”
“Tình huống vừa rồi mà có chỗ cho con nói chuyện à! Dây dưa lỡ việc quân, con gánh vác nổi không?” Nhiếp Thành Thắng tức giận mắng mỏ.
Đến bây giờ Nhiếp Thành Thắng vẫn đơn thuần cho là Nhiếp Nhiên không biết chuyện mình bị bắt làm con tin. Ông ta chỉ cảm thấy ở trong cuộc họp mà Nhiếp
Nhiên phản bác mình ngay trước mặt mọi người như vậy là rất mất mặt.
Hơn nữa, Nhiếp Nhiên nói năng ngông cuồng, nói không làm là không làm, một chút ý thức tập thể cũng không có, khiến
Nhiếp Thành Thắng rất không vui.
Con gái ông ta ở trong đơn vị có hành vi như vậy, sau này ngộ nhỡ bị người ta nói là mình không dạy tốt thì phải làm thế nào!
Sư đoàn trưởng như ông ta còn quản lý binh lính của mình như thế nào được nữa!
Quan trọng hơn, cô lại dám chống đối mệnh lệnh của cấp trên, còn không biết ngượng chém gió là sẽ suy nghĩ.
Nó có thể suy nghĩ cái gì!
Nó chỉ là một binh lính nhỏ!
Binh lính nhỏ không có tư cách nói gì cả, chỉ có thể phục tùng mà thôi!
Nhiếp Nhiên thấy mặt ông ta sầm lại thì cười khẽ, “Vậy thì lúc đó mọi người cũng có thể từ chối đề nghị của tôi. Lúc đó ngài đồng ý với tôi, sau đó lại bây giờ chất vấn tôi, Sư đoàn trưởng Nhiếp không cảm thấy quá vẽ vời thêm chuyện à?”
Sư đoàn trưởng Nhiếp?
Nhiếp Thành Thắng thấy con gái nói với mình bằng thái độ và cách nói chuyện chưa bao giờ có như vậy thì lập tức giận dữ.
“Nhiếp Nhiên! Con dùng thái độ này nói chuyện với ba à?”
Ngoại trừ hai lần ông ta làm tổn thương cô ra, trước kia lúc ở nhà, cô luôn rất nghe lời, chưa bao giờ cãi lại ông ta.
Sao bây giờ cô lại phản ứng mạnh mẽ như vậy?!
Đối mặt với sự tức giận của ông ta, Nhiếp
Nhiên dửng dưng ném ra một câu, “Ở trong quân đội chỉ có sự đoàn trưởng và binh lính, không có cha con, đây không phải là điều ngài nói à?”
Chiêu đâm ngược này khiến Nhiếp Thành
Thắng nghẹn đến đau cả phổi, “Con!”
Nhiếp Nhiên lạnh lùng cong khóe miệng lên, “Nếu như Sư đoàn trưởng Nhiếp cảm thấy thái độ của tôi có vấn đề, có thể đi tìm
tiểu đoàn trưởng, tiểu đoàn trưởng sẽ tự phạt tôi.”
Nói xong, cô rời khỏi phòng họp, để lại một mình Nhiếp Thành Thắng tức đỏ mặt mà không làm gì được.
Cô vừa mới ra khỏi khoang thuyền liền thấy cảnh tượng các binh lính đều đứng nghiêm trang trên boong tàu.
Mười bốn người lính của Quân khu 9 là nổi bật nhất.
Bọn họ mang vẻ mặt lạnh lùng, khí thế mạnh mẽ khiến cho ngay cả Nhiếp Nhiên cũng cảm thấy hô hấp hơi nặng nề.
Đúng lúc này, Hà Giai Ngọc đứng trong hàng ngũ chợt nhìn thấy Nhiếp Nhiên. Cô ta hưng phấn hô to: “Chị Nhiên!”
Sau đó, cô ta lao nhanh như một cơn gió, vừa chạy vừa giang hai tay ra muốn ôm lấy
Nhiếp Nhiên khiến cho mọi người trên boong tàu đều hướng mắt về phía bọn họ.
Nhiếp Nhiên nhanh nhẹn tránh sang một bên khiến cô ta vồ hụt.
“Chị Nhiên!” Hà Giai Ngọc hờn dỗi, sau đó lại mặt dày ôm chặt lấy Nhiếp Nhiên như một con bạch tuộc, “Em thật sự nhớ chị chết đi được, chị Nhiên!”
Sau đó là đến Nghiêm Hoài Vũ, anh ta lo lắng hỏi: “Tay cô thế nào rồi, đỡ hơn nhiều chưa?”
Nhiếp Nhiên cười nói: “Yên tâm, đã không có vấn đề gì nữa rồi.”
“Thật không? Sẽ không xảy ra chuyện gì nữa chứ?”
Hà Giai Ngọc bám chặt lấy Nhiếp Nhiên lập tức ngẩng đầu lên rồi trừng mắt, giống gà mẹ bảo vệ gà con khiển trách Nghiêm Hoài
Vũ: “Này! Sao anh có thể rủa chị Nhiên thế hả!”
“Không phải, tôi chỉ là lo lắng mà thôi, lo lắng cô có hiểu không hả!” Nghiêm Hoài
Vũ vội vàng giải thích.
“Cô không hiểu là đúng rồi, chỉ số thông minh của cô không đủ đương nhiên là không hiểu rồi.”
“Chỉ số thông minh của tôi không đủ?
Không sai! Chỉ số thông minh của tôi không đủ, nhưng dù sao tôi còn có EQ bù lại, không giống anh, IQ EQ đều không đủ!”
“Cô!”
Nhiếp Nhiện nhân cơ hội hai người cãi nhau, thoát khỏi giam cầm của Hà Giai Ngọc, chạy sang bên cạnh.
“Nhiếp Nhiên, đã lâu không gặp.” Sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói.
Nhiếp Nhiên quay đầu lại nhìn, hóa ra là
Phương Lượng và Uông Tự Minh.
Chỉ có điều… đã lâu không gặp?
Là gặp mà không biết thôi.
Lúc đó mỗi người bọn họ đều cầm súng chĩa về phía cô tưởng cô là cướp biển, vẻ mặt cực kì nghiêm túc.
Nhiếp Nhiên mỉm cười, gật đầu với anh ta,
“Phương Lượng, đã lâu không gặp.”
Phương Lượng cũng quan tâm hỏi: “Sức khỏe của em thế nào rồi?”
Lần đó lúc gặp đám người Nghiêm Hoài Vũ biết được cô gặp tai nạn xe, lần này lại từ chỗ bọn họ biết lúc sát hạch Nhiếp Nhiên xảy ra chuyện bị rạn xương lần hai. Vì thế anh ta rất lo lắng cho cô.
“Rất tốt, không có vấn đề gì.” Nhiếp Nhiên cười nói.
Thấy cô cười với mình, Phương Lượng mới yên tâm, “Em không sao thì tốt, sau này huấn luyện phải cẩn thận hơn đấy.”
“Em biết rồi, đừng nói là thầy vẫn coi mình là sĩ quan huấn luyện của em đấy nhé, lắm điều quá.” Nhiếp Nhiên cố ý chê anh ta.
“Một ngày là thầy cả đời là… thầy! Hiểu không hả?”
“Vâng vâng vâng, sĩ quan huấn luyện.”
“Nhiếp Nhiên.” Uông Tự Minh đứng bên cạnh đã lâu, bấy giờ mới lên tiếng, “Đã lâu không gặp.”
Nhiếp Nhiên chỉ khẽ cười, gật đầu đáp lại.
Thái độ của cô vô cùng xa cách khiến Uông Tự Minh thoáng mất mát.
Lúc này, Hà Giai Ngọc và Nghiêm Hoài Vũ đã cãi nhau xong, cô ta đắc ý đi tới, khoác tay Nhiếp Nhiên, “Chị Nhiên, chị có biết vừa rồi lúc chị bước xuống ngầu thế nào không! Đúng là ngầu dã man! Chị đứng cạnh người Quân khu 9 mà không kém bọn họ chút nào!”
Nhiếp Nhiên liếc nhìn Nghiêm Hoài Vũ đang ổn định cảm xúc ở phía xa, sau đó chuyển tầm mắt lên Hà Giai Ngọc bên cạnh, giả vờ trêu cô ta: “Vậy sao? Trong thế giới của fan não tàn không phải thần tượng là nhất à? Làm sao có thể chỉ là không thua gì bọn họ, phải là hoàn toàn vượt qua bọn họ mới đúng chứ.”
Lần này Hà Giai Ngọc cười ngượng ngùng, cúi đầu, nói thật bằng giọng nhỏ như con muỗi: “Nhưng mà… nhưng mà em cũng là fan não tàn của Quân khu 9…”
“Ồ, hóa ra tôi không phải thần tượng duy nhất của cô, thật là đau lòng.”
“Không phải vậy không phải vậy, chị Nhiên đương nhiên là duy nhất rồi, chuyện này không cần nghi ngờ!” Hà Giai Ngọc cuống lên giải thích.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta rất nghiêm túc, dễ thấy cô ta tưởng câu đùa của Nhiếp Nhiên là thật.
Nhiếp Nhiên bật cười gật đầu, ý bảo mình hiểu rồi.
Trong khi Nhiếp Nhiên đang trêu chọc Hà
Giai Ngọc, Ngô Sướng và Lưu Hồng Văn cùng với những nam binh từng được cô huấn luyện cũng hồ hởi chạy tới chào hỏi Nhiếp Nhiên.
“Nhiếp Nhiên!”
“Nhiếp Nhiên, đã lâu không gặp! Cô thế nào?”
Nhiếp Nhiên cười đáp lại: “Tôi ổn. Mọi người thì sao?”
“Chúng tôi cũng rất ổn.” Ngô Sướng vội vàng trả lời.
Đám người này vừa kính phục vừa yêu thích Nhiếp Nhiên.
Mặc dù cô không phải là sĩ quan huấn luyện chính thức của Quân khu 2, nhưng năng lực của cô được tất cả mọi người nhất trí thừa nhận.
Sau khi nói chuyện khoảng bảy tám phút, đám người vốn nói chuyện nhiệt tình kia đột nhiên yên tĩnh lại, ngay cả sắc mặt cũng thay đổi.
Nhiếp Nhiên theo ánh mắt bọn họ nhìn ra phía sau mình thì phát hiện đội trưởng Vu đã đứng đó từ bao giờ.
“Nhường đường một chút.”
Hóa ra Nhiếp Nhiên bị đám người kia lôi kéo nói chuyện nên không kịp rời khỏi cửa, vì thế đã chặn mất cái cửa giữa khoang thuyền và boong thuyền.
Lúc mọi người thấy đội trưởng Vụ thì rất ăn ý tự động tách ra thành một con đường.
Nhiếp Nhiên thấy vậy mỉm cười, cũng tránh sang bên cạnh.
Đội trưởng Vụ gật đầu với cô, sau đó đi ra khỏi khoang thuyền.
Anh ta đi lên trên boong, quét mắt qua mười bốn người kia, hô, “Giải tán.”
Hai chữ giải tán kia vừa nói ra, bầu không khí trong hàng ngũ thả lỏng rất nhiều.
Sau đó, đội trưởng Vu lại đi vào bên trong khoang thuyền, những người kia tìm một chỗ trống ngồi xuống. Bọn họ chỉ ngồi ở đó, không nói câu nào mà cũng tỏa ra khí thế cấm người lạ đến gần.
“Nhiếp Nhiên, chị nhìn bọn họ đi, ngầu thật!” Hà Giai Ngọc nắm tay Nhiếp Nhiên, chỉ nhóm người Quân khu 9.
Nhiếp Nhiên nhìn dáng vẻ si mê của Hà
Giai Ngọc, “Bọn họ không ghê gớm như vậy đâu, đừng nghĩ bọn họ quá thần thánh.”
Kiếp trước Nhiếp Nhiên là sát thủ hạng nhất, bị đủ kiểu người truy sát, trong đó không thiếu quân nhân ưu tú. Cho nên đối với cô, những người này không khác người của đơn vị dự bị là mấy.
Đều là người mà thôi.
Là người, thì đều sẽ có nhược điểm.
Nhiếp Nhiên im lặng nhìn các binh lính
Quân khu 9 cúi đầu ngồi ở trong góc nghỉ ngơi rồi suy nghĩ lan man.
Đột nhiên, một bóng người lướt qua trước mắt, cười nói với cô: “Nhóc con, chúng ta lại gặp nhau rồi.”