Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1601
TIẾP VIỆN – TÔI CẦN CÔ
“Lần sau tôi tuyệt đối sẽ không phạm cái lỗi này nữa.” Diệp Tuệ Văn hoàn hồn lại, vô cùng nghiêm túc nói.
“Tốt nhất là như vậy.” Nhiếp Nhiên khẽ mỉm cười, cầm chai nước rời khỏi sân huấn luyện.
Lần thăm dò này khiến những lần huấn luyện tiếp theo, Diệp Tuệ Văn càng thêm tập trung tinh thần.
Cô ta nhìn cái bia phía xa, loại bỏ tất cả suy nghĩ linh tinh, nằm bò dưới trời thu không nhúc nhích, đợi lần thử thách tiếp theo của Nhiếp Nhiên.
Nhưng khiến Diệp Tuệ Văn thất vọng chính là cả buổi chiều Nhiếp Nhiên không xuất hiện ở sân huấn luyện nữa.
Lúc gần tối cô ta đến phòng ăn ăn cơm, mới thấy Nhiếp Nhiên đầy mồ hôi đi từ sau núi về.
“Cô đi huấn luyện leo à?” Diệp Tuệ Văn hỏi.
“Đúng vậy.” Nhiếp Nhiên lau mồ hôi, gật đầu đáp.
“Tay cô vẫn ổn chứ?”
Diệp Tuệ Văn rất lo lắng cô huấn luyện quá mạnh khiến tay bị rạn xương lần ba.
“Không sao, tất cả đều bình thường.”
Nhiếp Nhiên nói xong cũng đi tới phòng ăn.
Hôm nay hình như tâm trạng của Nhiếp
Nhiên không tệ, cô lấy hai cái bánh bao
Xong, nhân lúc sắc trời còn chưa tối, lại chạy ra sau núi huấn luyện hai tiếng nữa mới trở lại ký túc xá tắm rửa đi ngủ.
Cuộc sống cứ ngày ngày trôi qua như vậy, ban đầu hai người bọn họ không quen, dần dần bắt đầu quen với doanh trại hai người.
Mỗi sáng ăn sáng xong, hai người sẽ làm nóng người trước, sau đó bắt đầu huấn luyện hai mươi cây số. Buổi trưa Diệp Tuệ Văn tiến hành huấn luyện phơi nắng, mà
Nhiếp Nhiên thì sẽ đi nghỉ trưa một tiếng, hoặc là ra thẳng sau núi huấn luyện leo.
Đến buổi tối Diệp Tuệ Văn sẽ huấn luyện một đến hai tiếng nữa, sau đó trở về ký túc xá ôn tập.
Nhiếp Nhiên không có hứng thú với sách vở, nên huấn luyện đến khi tắt đèn.
Thỉnh thoảng tâm trạng tốt, Nhiếp Nhiên sẽ chỉ điểm cho cô ta mấy bí quyết huấn luyện bắn.
Ví dụ buổi trưa hôm đó lúc Nhiếp Nhiên chuẩn bị nghỉ ngơi, bị Diệp Tuệ Văn gọi lại.
Hóa ra cô ta chuẩn bị huấn luyện giơ súng.
Để gia tăng độ khó, ngoại trừ một miếng gạch ở họng súng ra, cô ta còn muốn thêm một viên đạn trong nòng súng, nhưng một mình cô ta không thể nào làm được nên muốn Nhiếp Nhiên có thể bỏ vào giúp cô ta.
Nhiếp Nhiên nhìn cô ta một lúc, sau đó nói:
“Nếu là tôi thì tôi sẽ treo mấy bình nước đựng một nửa chứ không phải là miếng gạch.”
Diệp Tuệ Văn không hiểu hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì nước sẽ dễ bị đung đưa, càng thử thách cảm giác thăng bằng của tay cô hơn.”
Câu này của cô khiến mắt Diệp Tuệ Văn lập tức sáng lên, “Có lý, tôi lập tức đi lấy mấy chai nước qua đây.”
Sau đó cô ta lập tức để súng xuống chạy nhanh đến phòng ăn.
Buổi chiều hôm đó quả nhiên Diệp Tuệ Văn chiến đấu với mấy bình nước.
Bình nước và miếng gạch khác nhau, miếng gạch là một chỉnh thể, cần có một lực độ nhất định mới có thể đung đưa, ảnh hưởng đến sự thăng bằng của vỏ đạn.
Nhưng bình nước thì khác, bởi vì bên trong không đựng đầy nước, chỉ cần có một chút dao động đã gây ra hiệu ứng bươm bướm, rất dễ ảnh hưởng đến độ thăng bằng của cánh tay, đồng thời phá hỏng sự thăng bằng này.
Lần này, Diệp Tuệ Văn giống như là người mới nhập môn, sự tự hào về lực thăng bằng của mình lúc đầu đã bị mấy chai nước này xóa sạch.
Buổi tối lúc gặp Nhiếp Nhiên ở phòng ăn, cô ta lập tức nói tình hình chiều hôm nay với Nhiếp Nhiên, đồng thời cảm thán:
“Chẳng trách kỹ thuật bắn của cô tốt, hóa ra cô toàn dùng những cách huấn luyện cổ quái hiếm lạ này. Cô không biết đâu, hôm nay tôi vật lộn với mấy cái bình nước này cả chiều!”
“Vậy có chút thành tích nào không?”
“Miễn cưỡng là được, lần lâu nhất là hơn một tiếng.”
“Đúng là không tệ lắm.”
Lần đầu tiên Diệp Tuệ Văn được Nhiếp
Nhiên khen ngợi nên vô cùng vui mừng, ngay cả khi ăn cơm cũng vô cùng vui vẻ.
Lúc ăn, Diệp Tuệ Văn đột nhiên nhớ ra rồi hỏi: “Cô học được những cách này ở đâu thế? Hình như tôi chưa từng thấy Quý
Chính Hổ huấn luyện chúng tôi như vậy.”
Nhiếp Nhiên nói mà không ngẩng đầu lên:
“Nhất định phải là Quý Chính Hổ dạy mới được à? Đầu óc mình đâu?”
Diệp Tuệ Văn ngẩn ra, trầm ngâm suy nghĩ một lát, sau đó cười, “Cô thật sự rất đặc biệt.”
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên, “Cô đang châm chọc tôi đấy à?”
“Không, là khen ngợi.”
“Vậy thì đúng là vinh hạnh của tôi.”
Hai người ăn cơm xong, thu dọn rồi đi ra khỏi phòng ăn.
Trên đường đến sân huấn luyện, Diệp Tuệ
Văn nhìn doanh trại yên tĩnh trống trải trước mắt, bèn than thở: “Đã hơn một tháng rồi, cô nói xem sao bọn họ vẫn chưa về, nhiệm vụ lần này thực hiện đúng là quá lâu rồi.”
“Có lẽ là không thuận lợi.”
Nói xong, Nhiếp Nhiên đi về phía ánh sáng.
Là trên thực tế, Nhiếp Nhiên thật sự không đoán sai.
Nhiệm vụ lần này không hề thuận lợi, gần như có thể nói là không có chút tiến triển nào.
Ở trong phòng chỉ huy, vẻ mặt Lý Tông
Dũng nặng nề nghe tin tức báo cáo bên kia vô tuyến điện.
“Báo cáo tiểu đoàn trưởng, thuyền của chúng tôi bị lạc hướng, đang ở trong sương mù.”
“Báo cáo sư đoàn trưởng, thuyền của chúng tôi rơi vào vùng khí độc, có mấy binh lính bị nôn mửa và choáng váng.”
“Báo cáo đội trưởng Lưu, phía trước có dòng chảy ngầm, chúng tôi không thể nào đến gần được.”
Lần hành động này có tổng cộng ba đơn vị tham dự, trừ đơn vị dự bị ra, còn có đơn vị
Quân khu 2 cùng với đội thủy quân lục chiến.
Thật ra vốn chỉ có đơn vị dự bị và đơn vị
Quân khu 2 thôi, bởi vì khu vực đó do đơn vị Quân khu 2 giám sát nên tương đối thuận lợi.
Nhưng không ngờ hai đơn vị phối hợp với nhau mà hoàn toàn không đánh hạ được một hòn đảo.
Hoàn cảnh địa lý đặc biệt khiến mãi mà bọn họ không thể nào lên đảo được.
Cuối cùng Lý Tông Dũng chỉ có thể gọi người của đội thủy quân lục chiến tới giúp đỏ.
Nhưng…
Hòn đảo cuối mùa thu gần như bị sương mù dày đặc bao phủ hoàn toàn, bọn họ không thể nhảy dù xuống, chỉ có thể dựa theo bản đồ Lý Tông Dũng đưa để tiến hành lên bờ bằng đường biển.
Đá ngầm, dòng chảy ngầm dày đặc, những thợ lặn chiến đấu kia đổ bộ trực diện mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Đội trưởng Lưu nghe thấy người của mình báo cáo, tức giận đập bàn.
Nhiếp Thành Thắng cũng nghiêm mặt lại hỏi: “Tiểu đoàn trưởng Lý, tiếp theo chúng ta phải làm thế nào? Đã giằng co hơn một tháng rồi! Còn như vậy nữa sẽ không ổn đâu!”
Lý Tông Dũng cau chặt mày, mím môi.
“Hay là chúng ta tìm tiếp viện đi?” Nhiếp Thành Thắng hỏi.
“Tìm tiếp viện? Còn có đơn vị nào có thể hơn chúng tôi nữa?” Đội trưởng Lưu không vui với câu này của Nhiếp Thành Thắng.
Đội thủy quân lục chiến bọn họ là binh chủng huấn luyện phụ trách vượt biển lên bờ tác chiến và những nhiệm vụ tác chiến đặc biệt khác, còn có đơn vị nào có thể lợi hại hơn hơn so với bọn họ khi ở trên biển?
Lý Tông Dũng nhìn sương mù dày đặc bên ngoài khoang thuyền, im lặng một lát, cuối cùng đi tới bàn điện thoại, ấn một dãy số, sau đó hỏi người ở bên trong: “Có lẽ tôi phải mượn dùng người Quân khu 9 một chút.”
Mấy người ở đây nghe thấy thế thì giật nẩy mình, trợn tròn mắt nhìn Lý Tông Dũng.
Quân khu 9?
Là đơn vị thần bí đó?!
Không phải chứ?!
Sau khi cúp điện thoại, Lý Tông Dũng trở lại trước bàn chỉ huy, nói với người trong vô tuyến điện, “Tất cả mọi người rút lui trước.”
Nghe từng tiếng đáp không ngừng vang lên, lúc này Lý Tông Dũng mới ngồi xuống.
“Tiểu đoàn trưởng Lý, anh chắc chắn muốn sử dụng người Quân khu 9 à?” Nhiếp Thành Thắng hỏi.
“Ừm, thời gian quá lâu lòng quân sẽ nóng này, không có lợi cho tác chiến.” Vẻ mặt Lý Tông Dũng nặng nề.
Đội trưởng Lưu đứng ở bên cạnh, chống tay lên trên bàn, cau chặt mày, lẩm bẩm,
“Nếu như có thể bắt được một tên tù binh thì tốt rồi, tất cả đều có thể giải quyết, đâu cần kinh động đến người Quân khu 9.”
Đối với những người chuyên môn tác chiến trên biển như bọn họ mà nói, sau khi điều động mà còn phải tìm cứu viện là một chuyện rất ảnh hưởng đến lòng tự tôn.
Cho dù đối phương là đơn vị Quân khu 9 trong truyền thuyết.
Những câu lẩm bẩm này của anh ta lại đột nhiên khiến vẻ mặt Lý Tông Dũng thay đổi.
Ông đứng phắt lên, nhìn đội trưởng Lưu nói: “Tù binh?”
Đúng vậy!
Sao ông lại quên mất người rất quan trọng này chứ?
“Tôi có cách rồi!” Sắc mặt Lý Tông Dũng lập tức sáng lên hẳn.
Đội trưởng Lưu vội vàng hỏi: “Chẳng lẽ
Tiểu đoàn trưởng Lý bắt được tù binh à?”
“Không cần tù binh, có một người có tác dụng hơn tù binh.”
Nói xong ông chạy vội ra ngoài, chỉ để lại một đống người đang hoang mang.
Có tác dụng hơn tù binh?
Đó là ai?
Lúc mọi người ở đây ngơ ngác nhìn nhau, điện thoại trong phòng ký túc xá ở một đơn vị nào đó đột nhiên sáng lên.
Chỉ có điều người đó đã tắt đèn đi ngủ, điện thoại để ở chế độ im lặng, không nghe thấy.
Lý Tông Dũng gọi mấy lần liền mà không được nên vô cùng sốt ruột, nhưng ông lại không làm được gì vì phần lớn binh lính trong đơn vị đã theo ông ra ngoài thực hiện nhiệm vụ rồi, đơn vị gần như trống không.
Cuối cùng ông chỉ có thể vừa đợi người
Quân khu 9 đến, vừa không ngừng gọi điện thoại.
Không biết đã qua bao lâu, nửa đêm có người nào đó khát nước dậy định rót nước, vô tình thấy màn hình điện thoại của mình đang nhấp nháy.
Cô chậm rãi rót cho mình một cốc nước, sau đó bước tới nhìn, thấy tổng cộng có hai mươi ba cuộc điện thoại, tất cả đều đến từ cùng một người.
Lý Tông Dũng?
Sao nửa đêm ông ta còn gọi cho mình nhiều cuộc điện thoại như vậy?
Mà đúng lúc này, cửa phòng cô cũng bị gõ dồn dập.
“Nhiếp Nhiên, cô có ở đó không?”
Là tiếng Diệp Tuệ Văn.
Muộn thế này rồi, cô ta còn chạy qua đây làm gì?
“Nhiếp Nhiên, mau dậy đi, đừng ngủ nữa!
Mau lên!”
Nhiếp Nhiên nghe tiếng đập cửa dồn dập thì cau mày lại.
Hôm nay rốt cuộc có chuyện gì thế?
Đêm hôm không ai ngủ, một người gọi điện thoại, một người gõ cửa phòng ngủ của mình.
Nhiếp Nhiên để điện thoại xuống, đi bật đèn trước, sau đó mở cửa phòng ra.
“Là ngày tận thế, hay là đơn vị bị người chiếm đóng mà cần cô vội vàng tới báo tin cho tôi như vậy?” Nhiếp Nhiên mặc áo rằn ri ngắn tay, đứng ở cửa, dửng dưng hỏi.
Diệp Tuệ Văn chỉ điện thoại của mình, lắp bắp nói: “Tiểu đoàn trưởng, điện thoại của tiểu đoàn trưởng!”
“Tiểu đoàn trưởng gọi điện thoại cho cô, cô có cần phải kích động như vậy không? Đâu phải là bạn trai gọi điện thoại cho cô chứ!”
Nói rồi cố định đóng cửa lại.
Diệp Tuệ Văn vội vàng ngăn lại, lúc Nhiếp
Nhiên còn chưa lạnh giọng cảnh cáo, cô ta đã bình ổn lại tâm trạng rồi nói: “Không phải thế! Tiểu đoàn trưởng tìm cô! Ngài ấy nói có chuyện rất khẩn cấp rất quan trọng tìm cô, bảo cô lập tức nghe điện thoại.”
“Có chuyện rất quan trọng tìm tôi?” Nhiếp Nhiên nhìn thông báo kết nối trên màn hình điện thoại của Diệp Tuệ Văn cùng với hai mươi ba cuộc gọi nhỡ trên máy mình,
sau đó mặt lập tức biến sắc giành lấy điện thoại của cô ta.
“Tôi đây! Có chuyện gì thế! Có phải anh ấy xảy ra chuyện gì không?” Trong lời nói bình tĩnh của cô tràn đầy sự lo lắng và căng thẳng.
“Nó không sao, mà là tôi cần cô giúp. Nhiếp
Nhiên, tôi cần cô lập tức tiếp viện!” Giọng
Lý Tông Dũng vang lên bên kia điện thoại khiển Nhiếp Nhiên chấn động trong lòng.
Tiếp viện?