Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1602
RA ĐẢO – TIẾN HÀNH TIẾP VIỆN
“Ngài có ý gì?” Nhiếp Nhiên khẽ cau mày, nghi ngờ hỏi.
Giọng Lý Tông Dũng gấp gáp, “Mãi mà chúng tôi vẫn không tấn công được hòn đảo này nên cần cô tới tiếp viện.”
Nhiếp Nhiên nghe thấy không phải là chuyện của Hoắc Hoành, chân mày lập tức dãn ra, cô ngồi xuống ghế, “Bên đó có nhiều người như vậy còn không tấn công được, một mình tôi có thể có tác dụng gì?
Ngài nên tìm người của đội thủy quân lục chiến, thợ lặn chiến đấu của bọn họ có lẽ sẽ có tác dụng cho mọi người.”
Nhiếp Nhiên bể cốc lên uống mấy ngụm nước cho nhuận giọng.
So sánh với sự bình tĩnh của Nhiếp Nhiên,
Lý Tông Dũng tỏ ra rất sốt ruột: “Bọn họ vô dụng thôi, bên ngoài hòn đảo có quá nhiều đá ngầm và dòng chảy ngầm, không thể đến gần được.”
“Vậy ngài tìm tôi càng vô dụng hơn, tôi không biết giải quyết dòng chảy ngầm cũng không biết cách loại trừ đá ngầm thay ngài.” Nhiếp Nhiên chậm rãi nói.
“Nhưng trong chúng ta, chỉ có cô quen thuộc hòn đảo đó nhất.” Lúc nói đến câu cuối cùng, Lý Tông Dũng hạ thấp giọng.
Nhiếp Nhiên đang uống nước lập tức dừng lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, đồng thời cũng trở nên do dự, “Ngài nói là… hòn đảo đó?”
“Đúng vậy, chính là hòn đảo đó.”
Lần này Nhiếp Nhiên đứng phắt lên, vẻ mặt lạnh lùng: “Sao các ngài lại đi tấn công hòn đảo đó? Rõ ràng ngài biết…”
Tuy cô không nói ra, nhưng ý trách cứ trong đó đã rất rõ ràng.
Bên đó là kho vũ khí đạn dược Hoắc
Hoành khó khăn lắm mới xây dựng xong,
Lý Tông Dũng điên rồi à?
Sao lại đi tấn công hòn đảo đó?
Vậy không phải mười năm tâm huyết của
Hoắc Hoành uổng phí hết à!
Lý Tông Dũng hạ thấp giọng trả lời: “Nó đang thu lưới rồi, đây cũng là một phần trong kế hoạch đó. Cô mau tới tiếp viện đi.”
Nhiếp Nhiên trợn mắt lên.
Sao lại nhanh như vậy?
Kho vũ khí đạn dược này mới hoạt động có mấy tháng ngắn ngủi mà thôi, trong mấy tháng qua Hoắc Hoành đã lần được ra kẻ đứng sau rồi à?
Nhiếp Nhiên nhớ lại lần trước lúc anh đến thăm mình, có nói với mình là anh sắp về rồi.
Lúc đó cô cho là Hoắc Hoành đang dỗ dành cô, an ủi cô.
Chẳng lẽ là thật à?
Nhiếp Nhiên không lãng phí thời gian nữa, lập tức hỏi: “Tôi qua đó bằng cách nào?”
“Tôi sẽ phái máy bay trực thăng qua đó, ba tiếng nữa là có thể đến đơn vị.”
“Được.” Nhiếp Nhiên đang muốn kết thúc cuộc nói chuyện để đi thu dọn đồ đạc thì vô tình thấy Diệp Tuệ Văn đang nhàm chán dựa vào cửa sổ đợi mình, cô nói với Lý
Tông Dũng trong điện thoại: “Đúng rồi, chỗ tôi còn có một nữ binh, tôi muốn thuận tiện dẫn cô ấy tới tiếp viện cho mọi người.”
Lý Tông Dũng suy nghĩ một lát, cuối cùng nói: “Được.”
Nói chuyện xong, Nhiếp Nhiên cầm điện thoại đi đến cửa, nói với Diệp Tuệ Văn:
“Điện thoại của cô.”
Diệp Tuệ Văn nhận lấy điện thoại nhưng không hỏi gì cả.
Nhiếp Nhiên cảm thấy cô ta rất thông minh.
“Cảm ơn.” Nhiếp Nhiên nói.
“Không có gì, chuyện nhỏ thôi.” Diệp Tuệ
Văn nhét điện thoại vào trong túi quần của mình, “Không còn chuyện gì nữa thì tôi về ngủ đây.”
Cô ta đang định đi thì nghe thấy Nhiếp
Nhiên nói: “Tôi nghĩ có lẽ cô không ngủ được rồi.”
Diệp Tuệ Văn ngẩn người, quay đầu nhìn về phía cô.
“Ba tiếng nữa máy bay trực thăng sẽ tới, lập tức chuẩn bị đồ, chúng ta phải đi tiếp viện.” Nhiếp Nhiên ném lại câu này xong thì đi vào trong phòng của mình bắt đầu thu dọn.
Diệp Tuệ Văn nhất thời vẫn chưa hoàn hồn lại, cô ta chỉ vào mình, “Chúng ta? Tiếp viện?”
“Ừ.”
Diệp Tuệ Văn vẫn cảm thấy không thể tin nổi, “Chỉ có hai chúng ta?”
“Nếu như cô có mấy người bạn ma, tôi cũng không ngại đưa đi cùng.” Nhiếp
Nhiên vừa làm vừa nói với cô ta.
Diệp Tuệ Văn oán trách: Chuyện cười của cô nhạt thật đấy.”
Nhiếp Nhiên dừng tay lại, sau đó lạnh lùng nhắc nhở cô ta: “Cô còn hai tiếng năm mươi phút, nếu như đến muộn, tôi sẽ không đợi cô.”
“Tôi… tôi… tôi lập tức đi đây!”
Sau đó cô ta chạy nhanh về phòng của mình.
Chỉ hai mươi phút sau, Diệp Tuệ Văn đã thu dọn xong, vội vã xuống tầng.
Lúc này Nhiếp Nhiên đã đợi cô ta dưới chân tòa ký túc xá rồi.
Đêm cuối thu, gió thổi qua đã khiến người ta cảm thấy hơi lạnh.
Nhiếp Nhiên đút hai tay trong túi quần, dựa vào cổng, vẻ mặt nặng nề, nhìn như đang suy nghĩ cái gì đó.
Lúc Diệp Tuệ Văn đi từ trên tầng xuống, thấy cô cau mày thì vội vàng nói: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi đến muộn rồi.”
Lúc này Nhiếp Nhiên rơi vào trong suy nghĩ mới hoàn hồn lại, nhìn đồng hồ, lên tiếng: “Đi thôi, máy bay trực thăng sẽ hạ cánh ở sau núi, chúng ta qua đó đợi trước.”
“Được.”
Lúc này đã là hai giờ sáng, sắc trời tối đen như mực, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của hai người bọn họ vang lên trong doanh trại trống trải.
Nhiếp Nhiên nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng của Diệp Tuệ Văn, có thể thấy được bây giờ tâm trạng của cô ta rất tốt.
“Vui thế cơ à?” Nhiếp Nhiên hỏi.
“Dĩ nhiên rồi! Tôi luôn cho là mình không thể tham gia vào nhiệm vụ này, không ngờ cuối cùng lại có thể đi tiếp viện!”
Trong lời nói của Diệp Tuệ Văn không che giấu được sự kích động và hưng phấn, khiến Nhiếp Nhiên không thể không giới cho cô ta một gáo nước lạnh, “Phải đi tiếp viện chứng tỏ bây giờ chúng ta đang ở tình thế xấu, rất có thể sẽ chết.”
Lúc này Diệp Tuệ Văn dừng bước lại, đứng tại chỗ nhìn Nhiếp Nhiên, “Nhưng nếu như chúng ta không đi, bọn họ sẽ chết.”
Dưới bóng tối, cô ta đứng im ở đó, dáng người thẳng tắp, tóc ngắn gọn gàng khẽ bay theo gió, trong đôi mắt là sự nghiêm túc và cố chấp.
“Ừm, vậy thì tốt.” Nhiếp Nhiên cười vỗ vai cô ta.
Hai người bọn họ đi nhanh ra sau núi, đợi máy bay trực thăng đến.
Trên bãi hạ cánh mênh mông, Nhiếp Nhiên tìm một chỗ tương đối thoáng ngồi xuống.
Bởi vì cô biết rõ rằng khi qua bên kia tiếp viện đồng nghĩa với việc thời gian nghỉ ngơi sẽ bị giảm đi, thậm chí là không có.
Cho nên nhân lúc bây giờ còn có thể nghỉ ngơi thì cố gắng nghỉ ngơi dưỡng sức thì hơn.
So với Nhiếp Nhiên lý trí, Diệp Tuệ Văn lại có vẻ như đang mất khống chế.
Cô ta đứng ở đó mãi, nghển cổ không ngừng nhìn ra xa.
Sau khi đợi hai tiếng, cuối cùng cũng nghe thấy ù ù của máy bay ở phía xa.
“Đến rồi đến rồi!” Diệp Tuệ Văn vừa nhìn thấy ở xa có đèn tín hiệu màu đỏ lóe lên, vội vàng nhắc nhở Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên mở mắt ra: “Tôi nghe thấy rồi.”
Cô đứng lên, phủi sương và lá khô trên người, đợi máy bay trực thăng hạ xuống.
Chỉ một lát sau, vận tốc gió to lớn của máy bay trực thăng khiến cây cối xung quanh bắt đầu từ từ lắc lư, theo vận tốc gió càng lúc càng lớn, máy bay trực thăng chậm rãi hạ cánh xuống bãi đỗ.
Nhiếp Nhiên và Diệp Tuệ Văn cúi người trèo lên máy bay trực thăng.
Khi máy bay nhanh chóng bay lên, Nhiếp
Nhiên lại nhắm mắt nghỉ ngơi trong khoang máy bay.
Dưới màn đêm, đồi núi cùng thành phố đều đã chìm vào trong yên tĩnh, mãi đến khi chân trời phía xa hiện lên ánh sáng bạc.