Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1600
XUẤT VIỆN – DOANH TRẠI HAI NGƯỜI
Nhiếp Nhiên phát hiện ra cô ấy đứng đó không rời đi, cười trêu, “Sao thế, cậu còn có chuyện gì chưa báo cáo xong à?”
Lý Kiêu chỉ lạnh lùng nhìn về phía cô, hờ hững nói: “Thành tích sát hạch lần này của
Hà Giai Ngọc không tệ lắm, ngay cả sát hạch bắn lần này cũng đạt mức xuất sắc.
Cậu không cần lo lắng.”
Vừa rồi Nhiếp Nhiên mở miệng ra đã hỏi thành tích của Hà Giai Ngọc, thật ra là đang lo lắng cô ta không vượt qua được.
Lý Kiêu cảm thấy cô đang từ từ thay đổi một số thứ, mặc dù không phải quá rõ ràng, nhưng ít ra có chút phản ứng và hành động rồi.
Giống như lúc cứu hỏa, đâu có phải là cô ấy không phát hiện ra Nhiếp Nhiên lười biếng trốn ở bên cạnh xem.
Nhưng cuối cùng Nhiếp Nhiên vẫn cứu người phụ nữ có thai và mấy đứa bé đó ra khỏi đám cháy, thậm chí vì thế còn làm bả vai mình bị thương.
Trên thực tế cô chỉ hành động theo nguyên tắc của mình mà thôi.
Người khác nhìn có lẽ nhất thời không có cách nào hiểu được, nhưng hiểu rồi sẽ phát hiện mỗi hành động của cô đều sâu sắc hơn so với bất cứ ai khác.
Cuối cùng Lý Kiêu rời đi.
Nhiếp Nhiên ở trong phòng bệnh ngẩn ra mấy giây, đến khi Lý Kiều biến mất ở sau cánh cửa, cô nhướng mày lên.
Lý Kiêu này… có cần dùng từ chuẩn xác như vậy không…
Lúc đám người này rời đi đã là hơn bốn giờ chiều, Nhiếp Nhiên không thể nào ngủ nướng chỉ có thể đi xuống vườn hoa nhỏ dưới tầng tản bộ một lúc.
Thời tiết đầu thu dễ chịu khiến người ta cảm thấy khoan khoái
Nhiếp Nhiên nhắm hai mắt lại, khẽ cong khóe miệng lên, nhìn vô cùng thư thái.
Tống Nhất Thành đi từ khoa khám bệnh đến khu nội trú, lúc đi ngang qua vườn hoa nhỏ vô tình liếc thấy Nhiếp Nhiên được bao phủ trong ánh nắng vàng êm dịu vô cùng ấm áp.
Anh ta không tự chủ được ngẩn ra.
Không biết là ánh mắt anh ta quá rõ ràng, hay là tính cảnh giác của Nhiếp Nhiên quá cao mà mới mấy giây cô đã mở mắt ra, nhìn qua chỗ anh ta.
Lúc nhìn thấy là Tống Nhất Thành, ánh mắt vốn sắc bén của Nhiếp Nhiên mới dịu đi một chút.
“Nấp ở chỗ tối nhìn chằm chằm một cô gái, cẩn thận bị người ta tưởng anh là bác sĩ biến thái đấy.”
Tống Nhất Thành có chút lúng túng cười khan, nói: “Đi thôi, không còn sớm nữa, đi lên ăn cơm tối thôi.”
“Ừm.”
Nhiếp Nhiên đứng dậy, đi về phía khu nội trú.
Hai người cách nhau một hàng cây, sánh bước đi vào bên trong.
Nắng chiều từ từ buông xuống, cho đến khi tia sáng cuối cùng cũng bị tầng mây che mất.
Lại qua hơn một tháng ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn, cuối cùng cũng hết ba tháng, cuối cùng cô cũng mãn hạn được thải ra.
Chuyện này đối với Nhiếp Nhiên mà nói là một chuyện vui.
Sáng ngày hôm đó, cô yêu cầu Tống Nhất Thành tháo bột cho cô.
Tống Nhất Thành bắt cô làm một số kiểm tra cơ bản nhưng vẫn chưa yên tâm, lại bắt cô đi chụp X-quang một lần, sau khi xác định đúng là đã khỏi hẳn rồi, không có bất cứ vấn đề gì nữa, anh ta mới tuyên bố cô có thể xuất viện.
Nhiếp Nhiên lập tức vui vẻ, vội vàng bắt đầu thu dọn hành lý.
Tống Nhất Thành đi làm thủ tục xuất viện cho cô rồi đứng đợi cô ở cửa.
Thấy cô đã thu dọn xong tất cả, anh ta mới đi vào xách hành lý cho cô, nói: “Đi thôi.”
“Đi đâu?” Nhiếp Nhiên hỏi.
“Đương nhiên là đưa cô về đơn vị rồi.”
Tống Nhất Thành chỉ lên người mình, “Cô không phát hiện tôi cũng thay quần áo rồi,
đang đợi cô à?”
“Không cần đâu, tôi có thể tự về.”
“Đi xe của tôi nhanh hơn, cô đi xe buýt phải chuyển mấy xe, mang theo túi lớn túi nhỏ thế này, cô không cảm thấy mệt à.”
Nhiếp Nhiên thấy anh ta kiên trì như vậy, cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Cô bảo Tống Nhất Thành lái xe ra khỏi ga ra trước, mình thì đi tạm biệt Cổ Lâm.
Còn An Viễn Đạo thì mấy ngày trước lúc anh ta tới, cô đã nói với anh ta rồi.
Cho nên sau khi chào Cổ Lâm, cô nhanh chóng đi xuống, chui vào bên trong xe của Tống Nhất Thành.
Lúc xe chậm rãi chạy ra khỏi bệnh viện,
Nhiếp Nhiên cảm thán, hồi đầu vào đây vẫn là mùa hè nóng bức, mà lúc này đi ra đã đến mùa thu rồi.
Thời gian thật sự trôi quá nhanh.
Chiếc xe lao nhanh trên con đường rộng rãi.
Chỉ hơn một tiếng ngắn ngủi, cô đã an toàn tới cổng đơn vị.
Nhiếp Nhiên nói cảm ơn Tống Nhất Thành xong, liền xuống xe cầm hành lý đi vào cổng đơn vị.
Tống Nhất Thành không yên tâm tiến lên dặn dò: “Cô ở trong đơn vị nhất định phải cẩn thận. Lần này… nếu như còn bị thương nữa, sẽ không có ai có thể giúp cô nữa đâu.”
Anh ta giả vờ nói đùa.
Nhiếp Nhiên lập tức cười khẽ, “Yên tâm, tôi sẽ chú ý.”
“Đi đi, cẩn thận một chút.” Tống Nhất
Thành đè nén sự quyến luyến, nói.
Nhiếp Nhiên gật đầu rồi đi vào trong đơn vi.
Sau khi thấy cô biến mất ở cổng đơn vị,
Tống Nhất Thành mới khẽ thở dài một tiếng rồi quay vào trong xe rời đi.
Mà Nhiếp Nhiên vào trong đơn vị thì phát hiện lúc này toàn bộ doanh trại trừ mấy lính gác ra, tựa như một tòa thành trống.
Xem ra nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành rồi.
Nhiếp Nhiên chậm rãi hành lý đi về tòa ký túc xá. Lúc đến chỗ rẽ cầu thang thì gặp Diệp Tuệ Văn.
“Nhiếp Nhiên?” Diệp Tuệ Văn nhìn thấy Nhiếp Nhiên, cũng kinh ngạc mất mấy giây,
“Cô về rồi à?”
“Ừ. Sao cô lại ở lại đây?”
Không phải đi thực hiện nhiệm vụ à?
Không có lý nào tất cả mọi người đều đi, chỉ có Diệp Tuệ Văn bị ở lại đúng không?
Diệp Tuệ Văn bất đắc dĩ nhún vai, “Tôi giống cô, sát hạch bị thương, nằm trong bệnh viện một khoảng thời gian, bỏ lỡ nhiệm vụ này. Cô thì sao, bây giờ đã hoàn toàn bình phục chưa?”
“Ừ, về cơ bản không có vấn đề gì rồi.”
“Cô không sao thì tốt.”
Nói đơn giản mấy câu xong, Nhiếp Nhiên mang theo hành lý trở về ký túc xá, Diệp
Tuệ Văn cũng xuống tầng. ở trong đơn vị hai ngày, Nhiếp Nhiên mới xuống tầng bắt đầu từ từ huấn luyện.
Ba tháng không động đến, cảm giác thân thể hơi cứng, nhất thời lại giống như trở lại trạng thái mới quay về khi ấy.
Trong sân huấn luyện trống trải, chỉ có một mình cô tập luyện các hạng mục huấn luyện thể năng cơ bản.
Sau khi Nhiếp Nhiên huấn luyện ba bốn tiếng, Diệp Tuệ Văn cũng gia nhập vào cuộc huấn luyện này.
Có điều hai người không nói chuyện gì với nhau, tự huấn luyện phần của mình.
Nhiếp Nhiên tự quy định sau khi huấn luyện hai tiếng sẽ cho mình nghỉ ngơi mười đến hai mươi phút, đề phòng đột nhiên huấn luyện quá sức sẽ khiến thân thể không có cách nào chịu đựng.
Cô ngồi ở dưới bóng cây nghỉ ngơi.
Chỉ một lát sau, Diệp Tuệ Văn đã đi tới, thuận thế đưa cái chai nước còn chưa mở trong tay cho cô, “Này.”
Nhiếp Nhiên ngước mắt lên nhìn chai nước kia, lại nhìn cô ta, cuối cùng giơ tay ra nhận lấy, “Cảm ơn.”
Diệp Tuệ Văn mỉm cười, tùy ý ngồi xuống bên cạnh cô.
Nhiếp Nhiên nghịch chai nước trong tay, phá vỡ bầu không khí trầm lặng này trước.
“Không xin đi thực hiện nhiệm vụ à?”
Diệp Tuệ Văn vặn nắp chai ra, uống mấy ngụm nước, “Xin tôi cũng không đi được, nghe nói lần này là nhiệm vụ trên biển, đơn vị cũng không thể vì một mình tôi mà đặc biệt lái một chiếc máy bay trực thăng qua đây đúng không? Tôi cũng không phải là nhân vật lợi hại gì, chỉ là một binh lính bình thường mà thôi.”
Lúc nói chuyện cô ta khẽ cong khóe miệng lên, nhưng trong giọng nói và đáy mắt lại mang theo sự chua chát và chán nản.
Nhiếp Nhiên nghiêng đầu liếc cô ta,
“Không phải chứ, tôi thấy lúc nãy cô bắn
thành tích coi như không tệ, chỉ có hai lần bắn vào vòng 9 thôi.”
Diệp Tuệ Văn cau mày, “Đối với tôi mà nói, đây đã là không đạt tiêu chuẩn rồi.”
“Vậy chỉ có thể nói yêu cầu của cô quá cao.”
“Chắc cô không biết câu slogan của lớp 2 nhỉ? Mỗi một phát đạn đều không thể lãng phí, đây là điều cơ bản nhất.”
Nhiếp Nhiên nhướng mày, lớp 2?
“Cô muốn làm tay súng bắn tỉa?” Cô hỏi.
“Ừ, tôi rất thích cảm giác một phát bắn trúng đối tượng đó.”
Lúc nói tới mấy chữ tay súng bắn tỉa, vẻ mặt cô ta rõ ràng sáng lên.
Nhìn ra được cô ta thật sự rất thích nghề nghiệp này.
Nhiếp Nhiên miễn cưỡng đáp, “Vậy cô cố lên.”
Diệp Tuệ Văn dùng sức gật đầu, “Đương nhiên rồi, chỉ cần tôi chưa rời khỏi đơn vị, tôi sẽ luôn hướng đến cái mục tiêu này.”
Lúc nói đến mơ ước của mình, vẻ mặt cô ta rất hào hứng.
Nhiếp nhiên lại có chút hâm mộ.
Hâm mộ cô ta có thể tìm được mục tiêu cuộc sống của mình.
Phải biết không phải là tất cả mọi người đều có thể tìm được mục tiêu cuộc sống của mình, cũng không phải tất cả mọi người có thể kiên định hướng đến mục tiêu của mình như vậy.
Lúc này, Diệp Tuệ Văn quay đầu sang, cười hỏi: “Vậy cô thì sao, muốn làm cái gì? Tôi thấy kỹ thuật bắn của cô tốt như vậy, không phải cũng muốn làm tay súng bắn tỉa chứ?”
Nhiếp Nhiên cười lắc đầu.
Rất không khéo, cô chính là người không
tìm được mục tiêu cuộc sống của mình đó.
Nhiếp Nhiên gối hai tay ra sau gáy, lười biếng nói: “Sao cũng được, tôi không có mong muốn đặc biệt gì với những thứ này.”
Diệp Tuệ Văn ngẩn ra, có chút kinh ngạc.
Cô ta luôn cho là kỹ thuật bắn của Nhiếp
Nhiên tốt như vậy, là vì làm tay súng bắn tỉa.
Kết quả lại không phải là thế.
Có điều Diệp Tuệ Văn vẫn nói đúng trọng tâm: “Tôi cảm thấy cô nên làm tay súng bắn tỉa.”
Nhiếp Nhiên cười hỏi: “Tại sao? Bởi vì kỹ thuật bắn của tôi tốt à?”
Nhưng lần này Diệp Tuệ Văn lại lắc đầu,
“Có lẽ kỹ thuật bắn là một nhân tố, nhưng quan trọng nhất là tính nhẫn nại của cô rất tốt. Tay súng bắn tỉa vào lúc đánh lén vì có thể hoàn thành nhiệm vụ mà cần ẩn nấp rất lâu, cô rất thích hợp.”
“Có người còn có tính nhẫn nại tốt hơn tôi, nhịn đến mười năm, tôi coi là cái gì.”
Diệp Tuệ Văn không hiểu ý Nhiếp Nhiên, lập tức trợn to mắt, “Chịu đựng mười năm không nhúc nhích? cô lừa tôi à? Người kia có khi biến thành đá rồi ấy.”
Nhiếp Nhiên bị tiếng hô kinh ngạc của cô ta cắt ngang mạch suy nghĩ, sau đó chuyển chủ đề, “Lát nữa cô có huấn luyện nữa không?”
“Có, tôi phải huấn luyện bù lại hai tháng bị chậm này.”
Nhiếp Nhiên hiểu ra vỗ vai cô ta, “Vậy cô cố lên, tôi đi nghỉ trưa trước đây.”
Nói rồi cô đứng lên, đi ra ngoài sân huấn luyện.
Hai tuần lễ của bọn họ trôi qua trong doanh trại như vậy.
Trong khoảng thời gian này, hai người cũng không có nhiều cơ hội nói chuyện,
phần lớn đều là tự huấn luyện.
Nhưng lần nào Diệp Tuệ Văn cũng sẽ rất thân thiết để một bình nước dưới gốc cây cho cô.
Lúc nghỉ ngơi, thỉnh thoảng Nhiếp Nhiên sẽ xem cô ta huấn luyện một lúc.
Dần dà cô phát hiện Diệp Tuệ Văn thật sự rất thích súng, hàng ngày sau khi kết thúc huấn luyện thể năng, cô ta nhất định phải sờ đến súng.
Có điều không phải cô ta huấn luyện bắn, phần lớn thời gian đều là giơ súng, hoặc là huấn luyện sức nhẫn nại.
Có một lần Nhiếp Nhiên huấn luyện xong, đi ngang qua cô ta, thấy cô ta nằm bò ở đó đã hơn hai tiếng rồi, vì thế nói: “Nếu cô muốn làm tay súng bắn tỉa, cách huấn luyện này đúng là quá đơn giản rồi.”
Diệp Tuệ Văn di chuyển tầm mắt, cau mày lại, ngẩng đầu lên nhìn cô, “Vậy tôi phải huấn luyện thế nào?”
“Tôi vừa nói là cô đã thả lỏng, tính nhẫn nại này đúng là không đạt tiêu chuẩn.”
Diệp Tuệ Văn ngẩn ra.
Lúc này mới hiểu, hóa ra Nhiếp Nhiên đang thử cô ta!