Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1599
THỰC HIỆN NHIỆM VỤ? – KHÔNG CẦN LO LẮNG
Bởi vì từ lúc sát hạch xong, bọn họ đã biết chuyện sát hạch của Nhiếp Nhiên bị hủy bỏ.
Thật ra bọn họ đều đã đi tranh đấu cho
Nhiếp Nhiên, nhưng không có bất cứ tác dụng gì.
Hà Giai Ngọc lại nhất thời kích động suýt nữa đi tìm Tiểu đoàn trưởng nói lý lẽ, may mà bị mấy người kia kịp thời ngăn lại.
Mà lần này kỳ lạ là Dương Thụ lại không kích động đi làm cái gì.
Vì để tránh nhắc tới chuyện này khiến Hà
Giai Ngọc thẳng tính nói năng không kiêng nể gì, dâng trào cảm xúc ngược lại khiến
Nhiếp Nhiên không vui, cho nên khoảng thời gian này bọn họ luôn không tới thăm cô.
Nếu không phải hôm nay có tình huống đặc biệt, có lẽ phải một khoảng thời gian nữa bọn họ mới tới thăm cô.
Kết quả không ngờ Nhiếp Nhiên lại chủ động hỏi trước.
Hà Giai Ngọc nhìn sắc mặt mấy người bên cạnh, lắp bắp trả lời: “Cũng… tạm… tạm được…”
Nhưng Nhiếp Nhiên đâu có dễ bị lừa như vậy.
“Cũng tạm là như nào? Tôi nhớ hạng mục 1 của cô không đạt tiêu chuẩn, trừ phi cô đánh đối kháng đạt hạng xuất sắc, còn có thể miễn cưỡng kéo lại điểm số.”
Đối mặt với sự bình tĩnh của Nhiếp Nhiên,
Hà Giai Ngọc thấy rất chua xót trong lòng.
Cô ta cứ cảm thấy Nhiếp Nhiên là đang cố chống đỡ.
“Chị Nhiên, em xin lỗi…” Cô ta nhất thời không chịu nổi, cúi thấp đầu, áy náy nói.
Nhiếp Nhiên nhướng mày, nghi ngờ hỏi:
“Cô xin lỗi tôi cái gì?”
“Nếu không phải tại em thì chị cũng sẽ không bị hủy bỏ tư cách sát hạch, còn nằm trong bệnh viện lâu như vậy, đều tại em, đều do em làm hại! Lúc ấy em lại còn để ý
Trương Nhất Ngải nói cái gì mà chị kéo em làm đệm lưng, thật ra thì em mới là người hại chị thành đệm lưng.”
Càng nói giọng cô ta càng lạ.
Nhiếp Nhiên biết cô ta hiểu sai ý mình.
Cô cạn lời đỡ trán, “Tôi chỉ hỏi thành tích của cô mà thôi, cô đang nghĩ linh tinh cái gì thế.”
“Không phải là linh tinh, lần nào em cũng liên lụy đến chị, còn giở trò khôn vặt… cuối cùng làm sai, còn tin loạn lời người khác…”
Nhiếp Nhiên thấy mắt cô ta đỏ hoe, nước mắt đã trực trào ra, ngay cả nói chuyện cũng có chút nghẹn ngào.
Nói thật, đây là lần đầu tiên cô thấy Hà Giai Ngọc khóc.
Thật ra cô cũng không thích con gái khóc, luôn cảm thấy như vậy là yếu đuối.
Ở kiếp trước, nước mắt với cô chỉ là một công cụ. Nó chỉ được dùng trong nhiệm vụ đặc biệt để nắm giữ trái tim đàn ông.
Nếu như là trước kia thấy Hà Giai Ngọc khóc như vậy, chắc chắn cô sẽ không phản ứng.
Nhưng bây giờ, thấy cô ta như vậy, Nhiếp Nhiên lại xoa đầu cô ta an ủi, “Không sao, ai bảo cô là fan não tàn của tôi, tôi đã sớm biết chuyện cấu tạo não của cô không hoàn chỉnh rồi.”
Hà Giai Ngọc nghe thấy thế, quên luôn cả việc khóc, “Chị Nhiên, fan não tàn không phải hiểu như vậy đâu!”
Hơn nữa ai lại dùng fan não tàn để an ủi người ta chứ!
“Vậy sao?” Nhiếp Nhiên thản nhiên hỏi ngược lại khiến Hà Giai Ngọc gào lên kháng nghị.
Bầu không khí trong phòng bệnh lập tức dịu đi.
Thi Sảnh ở bên cạnh cũng cười nói: “Nhiếp Nhiên nói không sai, fan não tàn mà não không tàn thì gọi gì là fan não tàn.”
“Điểm này tôi đồng ý.” Kiều Duy cũng lập tức phụ họa.
Hà Giai Ngọc lập tức nghẹn họng nói: “Anh đồng ý cái gì, Thi Sảnh nhà anh nói trời màu xanh, nước màu xanh anh cũng đồng ý hết.”
“Đúng vậy, như thế có gì sai à?”
Kiều Duy trêu lại một câu, khiến Hà Giai Ngọc nghẹn họng nhất thời không nói được gì, nhưng càng phát điện hơn.
Nhiếp Nhiên nằm ở trên giường nghe bọn họ nói chuyện, khẽ cong khóe miệng lên.
Lý Kiều từ trước đến giờ không có hứng với mấy chuyện cãi nhau này, nhân lúc mấy người bọn họ hăng say chiến đấu, cô ấy đi tới bên cạnh Nhiếp Nhiên hỏi: “Đã lâu như vậy, bây giờ tay cậu thế nào rồi?”
Tất cả mọi người vừa nghe thấy cô ấy nhắc đến tay Nhiếp Nhiên, đều yên tĩnh lại.
Nhiếp Nhiên nhìn tay mình, nói: “Ừm, bác sĩ nói hồi phục khá tốt, còn hơn một tháng nữa là có thể tháo bột rồi.”
Hà Giai Ngọc lập tức vui vẻ, “Vậy thì tốt quá rồi! Có phải tháo bột xong là chị có thể trở về đơn vị không?”
“Đúng thế.”
“Vậy đến lúc đó em xin nghỉ tới đón chị ve!”
Nhưng Nghiêm Hoài Vũ ở bên cạnh lại nói:
“Đón cái đầu cô, cô đừng quên là qua hơn một tuần nữa chúng ta phải đi thực hiện nhiệm vụ rồi.”
Lúc này Hà Giai Ngọc mới bất giác nhớ ra,
“Đúng vậy…”
“Thực hiện nhiệm vụ?” Nhiếp Nhiên nhướng mày hỏi.
Nghiêm Hoài Vũ gật đầu, “Ừ, mấy ngày trước Quý Chính Hổ mới nói với chúng tôi xong. Qua một khoảng thời gian nữa cả đội sẽ phải lập tức lên đường, cho nên nhân hai ngày này rảnh rỗi, chúng tôi xin nghỉ phép tới thăm cô trước.”
“Thật đáng tiếc, vốn tưởng là có thể đi cùng chị Nhiên.” Hà Giai Ngọc ngồi ở cạnh giường tiếc nuối nói.
Nghiêm Hoài Vũ lập tức trách mắng: “Đi cái gì mà đi, bây giờ việc quan trọng nhất của Tiểu Nhiên Tử chính là điều dưỡng sức khỏe thật tốt.”
Hà Giai Ngọc ngẩng đầu lên, nói với anh ta:
“Tôi đâu có nói nhất định phải để cho chị
Nhiên đi, tôi chỉ thấy đáng tiếc mà thôi, anh hung dữ cái gì!”
Thấy hai người lại sắp cãi nhau, Nhiếp Nhiên nằm ở trên giường lập tức hỏi: “Lần này mọi người phải đi bao lâu?”
“Không biết, lần này hình như là phải phối hợp với những đơn vị khác, có thể sẽ lâu một chút.” Lý Kiêu trả lời.
Lúc này, Mã Tường luôn đứng ở phía sau lên tiếng: “Cái đó… tôi đi thăm Cổ Lâm một chút, lát nữa tôi qua đây sau.”
Nói xong anh ta cũng bước nhanh ra ngoài, vẻ mặt nôn nóng.
Nghiêm Hoài Vũ thấy mà bật cười, “Cái thằng này ngày nào cũng chỉ mong đi thăm
Cổ Lâm, chỉ sợ “một lúc” này sẽ rất lâu đấy.”
Người ở đây đều hiểu ý mỉm cười, cũng không nói gì nhiều.
Mấy người nói chuyện vui vẻ trong phòng bệnh của Nhiếp Nhiên một lúc.
Trước khi ra về, Lý Kiêu cố ý ở lại cuối cùng, nhân lúc đám người kia xuống tầng, cô ấy nói với Nhiếp Nhiên, “Quý Chính Hổ đang nghĩ cách để xử lý chuyện sát hạch cho cậu, cậu đừng lo.”
“Thầy ấy vẫn đang nghĩ cách à?”
Đã hơn một tháng rồi, cô tưởng là Quý
Chính Hổ đã sớm từ bỏ chuyện này rồi chứ.
Không ngờ anh ta lại vẫn đang nghĩ cách giúp cô?!
Chuyện này khiến Nhiếp Nhiên cảm thấy rất kinh ngạc.
“Ừm, nhưng hình như Tiểu đoàn trưởng chỉ nói với thầy ấy là chuyện này tạm dừng tại đây, không nhắc đến nữa, nhưng có vẻ
thầy ấy chưa từ bỏ ý định.”
“Thầy ấy đúng là hết thuốc chữa.” Nhiếp
Nhiên rất cạn lời.
Chỉ vì câu nói đó mà kiên trì đến bây giờ.
Anh ta không sợ Lý Tông Dũng ném anh ta ra khỏi đơn vị dự bị đúng không?
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên, nói với Lý Kiêu: “Cậu về chuyển lời cho thầy ấy giúp tôi, bảo thầy ấy dừng chuyện sát hạch mùa hè lại đi.”
Lần này đến lượt Lý Kiều có chút kinh ngạc, “Tại sao?”
“Cũng không phải là chỉ có lần sát hạch này, không cần lãng phí thời gian như vậy.”
“Nhưng lần sát hạch này liên quan đến…”
Nhiếp Nhiên không đợi cô ấy nói xong, đã nói: “Tôi biết, chuyện này liên quan đến tương lai, nhưng cũng không thể vì tương lại hư vô mù mịt mà cứ nắm lấy chuyện cũ
không buông. Con người phải nhìn về phía trước, huống hồ tôi cũng không cho là một lần sát hạch có thể quyết định cả cuộc sống của tôi. Cậu nói đúng không?”
Lý Kiêu nhìn chằm chằm cô, khoảng thời gian này cô ở đây xem ra điều dưỡng không tệ, cái cằm nhọn cũng đầy đặn hơn, ngay cả tâm tạng cũng rất tốt.
Vì vậy cô ấy gật đầu, “Tôi sẽ chuyển lời tới thầy ấy.”
Nhiếp Nhiên khẽ mỉm cười, “Vậy thì cảm ơn cậu.”
Đã nói xong, Lý Kiêu cũng không có lý do ở lại chỗ này nữa và định rời đi. Chỉ là vừa tới cửa, cô ấy đột nhiên dừng bước.