Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1598
NGƯỜI KHÔNG THỂ LỘ DIỆN
Tống Nhất Thành lao vào nói ngay: “Làm sao thế, làm sao thế? Xảy ra chuyện gì vậy?”
Nhưng bên trong phòng tối om, không nhìn thấy cái gì cả.
Anh ta vội vàng bật đèn lên, phòng lập tức sáng rõ.
Tống Nhất Thành quét mắt nhìn một vòng, phát hiện Nhiếp Nhiên đang nằm dưới đất, vẻ mặt vẫn còn ngái ngủ.
Anh ta vội tiến lên đỡ cô, “Nhiếp Nhiên cô không sao chứ?”
Nhiếp Nhiên lồm cồm bò dậy, xua tay nói:
“Không… không sao, chỉ là lúc nãy tôi ngủ mơ thấy ác mộng, không cẩn thận rơi xuống thôi.”
Tống Nhất Thành nghe thấy vậy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là cô gặp ác mộng.
Chẳng trách cô lại hô “cút”.
Chắc là bị giật mình.
“Cô làm tôi sợ hết hồn. Tôi còn tưởng là cô xảy ra chuyện gì.”
Nhiếp Nhiên ngồi ở cạnh giường, nói: “Nửa đêm nữa hôm, tôi có thể xảy ra chuyện gì.”
Tống Nhất Thành nhặt cái chăn mỏng ở dưới đất lên cho cô, tức giận nói: “Ai biết được cô đấy, ngủ mà cũng ngã được, tôi rất nghi ngờ trước kia cô sống thế nào.”
“Chỉ là ngã từ trên giường xuống mà thôi, cũng không phải là chuyện lớn gì.” Nhiếp Nhiên hoàn toàn không để ý, giục anh ta:
“Tôi muốn ngủ rồi, anh mau đi đi.”
“Đợi đã, tôi còn chưa xem tay cô, cô gấp cái gì!”
Nhiếp Nhiên thấy anh ta lề mề đứng ở đó, trong lòng rất sốt ruột, dùng sức đẩy anh ta, “Tôi đang bó bột, anh cũng không xem được cái gì, cho nên anh mau đi đi.”
“Ai bảo thế, bó bột rồi tôi cũng có thể dựa theo độ lớn nhỏ của kẽ hở xuất hiện trên thạch cao để phán đoán mức độ bị thương của cô.”
Nhiếp Nhiên lén nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó giơ tay ra trước mặt anh ta, “Thạch cao không bị nứt, đủ để chứng minh không có bất cứ vấn đề gì.”
Tống Nhất Thành kiểm tra vô cùng cần thận, dù xác nhận là tay cô không sao nhưng anh ta vẫn không yên tâm hỏi lại:
“Cô chắc chắn chứ? Cô phải nói thật đấy.”
Nhiếp Nhiên ra sức gật đầu, “Chắc chắn.”
Tống Nhất Thành thấy cô cứ muốn đuổi mình đi liền cau mày cự tuyệt: “Không
được, tôi vẫn không yên tâm, tối hôm nay tôi ngủ lại ở chỗ cô. Nếu không cô cứ ngã như vậy, ngộ nhỡ đập vào tay, vậy cái tay này của cô coi như bỏ.”
Nhiếp Nhiên rất không biết làm sao nói:
“Không đâu, tôi sẽ không xui xẻo đến nỗi mơ ác mộng hai lần đâu.”
“Cũng chưa biết chừng! Vừa rồi may mà tôi ngoài cửa, đợi lát nữa cô ngủ một mình xong lại ngã xuống, mà tôi không có ở đây thì làm thế nào? Chỗ cô cũng không có người nhà ngủ cùng, tôi thật sự không yên tâm.” Nói rồi anh ta ngồi xuống ghế thật.
“Anh không yên tâm cũng không thể ngủ ở đây được.” Nhiếp Nhiên lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tống Nhất Thành rất nghi ngờ hỏi: “Tại sao không thể? Cũng không phải tôi là chưa từng ngủ ở chỗ này.” ?
“Nhưng vấn đề bây giờ anh là bác sĩ, còn là bác sĩ trực ban, anh ở lại chỗ tôi, vậy các
bệnh nhân khác khác làm thế nào?” Nhiếp
Nhiên dùng cái tay còn lại kéo anh ta lên khỏi sô pha.
Tống Nhất Thành được nhắc nhở mới nhớ ra mình còn đang trực, vì thế anh ta chỉ có thể nhượng bộ, “Thế này đi, tôi đợi cô ngủ say một lúc rồi đi, nếu không tôi thật sự không yên tâm.”
“Anh ở chỗ này tôi không ngủ được, mau đi đi.” Nhiếp Nhiên túm tay anh ta kéo ra ngoài.
Tống Nhất Thành sợ cô cử động quá mạnh sẽ động đến vết thương, chỉ có thể vừa đi theo cô, vừa nói: “Vậy nửa đêm cô lại ngã xuống thì làm thế nào?”
“Thế thì tôi sẽ sự bò dậy!”
Hai người nói xong cũng đã đi đến cửa. Tống Nhất Thành lập tức bám chặt khung cửa không chịu buông ra, “Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết. Tôi thấy anh ăn đòn một ngày ba bữa vẫn chưa đủ, bây giờ còn muốn ăn thêm bữa khuya đúng không.”
Lời uy hϊế͙p͙ cộng thêm hù dọa của cô khiến
Tống Nhất Thành lập tức buông tay.
Nhiếp Nhiên nhân cơ hội này, đóng sầm cửa lại.
Tống Nhất Thành chưa kịp tránh, suýt nữa bị đập vẹo cả mũi.
Anh ta đứng trong hành lang vừa xoa mũi, vừa nhìn chằm chằm cái cánh cửa kia.
Cô gái này trở nên cáu kỉnh thế này từ lúc nào thế?
Không phải là có vấn đề gì thật đấy chứ?
Mang theo nghi ngờ, anh ta suy tư rời đi.
Mà lúc này, Nhiếp Nhiên trong phòng bệnh nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa càng lúc càng xa, cô vội vàng đi tới cửa sổ.
Vừa rồi lúc nghe thấy tiếng Tống Nhất
Thành, Nhiếp Nhiên bị Hoắc Hoành xấu tính véo một cái, kết quả cô theo bản năng đạp bay anh ra ngoài, nên mới có tiếng vật nặng rơi xuống đất kia.
Sau đó, lại nghe thấy tiếng mở cửa, Hoắc
Hoành vừa mới ngã xuống đất lập tức đứng dậy, nhào ra ngoài cửa sổ gần như đồng thời với lúc Tống Nhất Thành vặn cửa ra. D
Còn Nhiếp Nhiên thì lao xuống dưới giường, giả vờ là cô bị ngã.
Đến khi Tống Nhất Thành công vào bật đèn lên, tất cả đều đã chuẩn bị ổn thỏa.
Vậy nên, anh ta mới không phát hiện ra điều gì bất thường.
Thế nhưng, để tránh gặp người khác mà
Hoắc Hoành lựa chọn nhảy ra ngoài cửa sổ, dù sao đây cũng là tầng 4, chuyện này thật sự quá nguy hiểm.
Nhiếp Nhiên đứng ở cửa sổ nhìn quanh dưới tầng một vòng, nhưng không phát hiện ra bóng dáng Hoắc Hoành.
Anh đi rồi ư?
Lúc cô đang nhìn xung quanh lại phát hiện trên bệ cửa sổ tầng 3 cách đó không xa có một điếu thuốc đang cháy dở.
Cô lập tức biết đó là ký hiệu Hoắc Hoành để lại, anh muốn nói với cô rằng anh đã an toàn.
Lúc này, Nhiếp Nhiên mới yên tâm.
Cô trở lại giường.
Cả đêm đó Hoắc Hoành không gọi điện thoại cho cô. Hôm sau và cả hôm sau nữa cũng không có tin tức gì.
Anh lại một lần nữa biến mất.
Giống như buổi tối hôm đó chỉ là một giấc mơ của Nhiếp Nhiên mà thôi.
Có điều Nhiếp Nhiên đã sớm quen với việc anh biến mất rồi.
Cô vẫn ở trong bệnh viện tiếp tục nghỉ ngơi. Hàng ngày tản bộ một vòng đến chỗ
Cổ Lâm, sau đó buổi trưa nói chuyện với
An Viễn Đạo mấy câu, buổi chiều ngủ một giấc, sống cuộc sống giống như người già.
Thời gian này, vì được nghỉ ngơi tốt, chỉ tiêu sức khỏe của Nhiếp Nhiên cải thiện đáng kể, khiến Tống Nhất Thành rất vui.
“Bây giờ cô hồi phục rất tốt, cứ tiếp tục thế này, cô sẽ sớm được xuất viện thôi.” Sau khi kiểm tra sức khỏe cho cô, Tống Nhất Thành vui vẻ nói.
Nhiếp Nhiên dựa vào giường, ừ một tiếng,
“Vậy lúc nào tôi có thể xuất viện?”
“Ít nhất là hơn một tháng nữa.” Tống Nhất
Thành vừa viết bệnh án vừa dặn dò cô những chuyện bình thường vẫn nói, “Cho nên cô vẫn phải cẩn thận một chút, đã chịu đựng lâu như vậy rồi, đừng để uổng phí giữa chừng.”
“Tôi biết rồi.”
Tống Nhất Thành đang định nói tiếp thì bị một giọng nói cắt ngang, “Chị Nhiên!”
Sau đó Hà Giai Ngọc lao từ bên ngoài vào.
Tiếp đó là đến đám người Nghiêm Hoài Vũ,
Kiều Duy cùng với Thi Sảnh.
Tống Nhất Thành thấy chiến hữu của
Nhiếp Nhiên đến thăm, rất biết ý dẫn người rời đi trước.
“Sao mọi người lại đến đây?” Nhiếp Nhiên tò mò hỏi đám người đang đứng ở cửa.
Hà Giai Ngọc nhào tới đầu tiên, cô ta hồ hởi nói: “Bởi vì nhớ chị, cho nên hôm nay bọn em đặc biệt xin nghỉ tới thăm chị.”
“Xin nghỉ đi thăm tôi?” Nhiếp Nhiên liếc về phía Hà Giai Ngọc vẫn đang cười ngây ngô với mình, “Vậy chứng minh thành tích sát hạch của cô không tệ.”
“Sao nào, có đạt được thành tích lý tưởng không?”
Nhưng lúc Nhiếp Nhiên hỏi xong câu này, vẻ mặt những người đó lại trở nên có chút vi diệu.