Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1597
EM LÀ CỦA ANH!
Ừ
“Nửa năm trước Phó lão đại chết, bên đó tranh chấp nội bộ suốt, cho nên anh qua đó giải quyết một chút.”
Anh nói qua loa, nhưng Nhiếp Nhiên biết chắc chắn không đơn giản như vậy.
Lão đại chết rồi, đám cướp biển còn lại đâu có cam tâm làm đàn em.
Huống hồ Hoắc Hoành còn có cái kho bạc nằm ở chỗ bọn chúng, ai không muốn vợ vét nhiều một chút chứ?
Không cần nhìn tận mắt, cũng có thể tưởng tượng được những tên cướp biển kia sẽ vì tiền mà làm những điều gì.
“Người trong điện thoại nói ông ta tìm anh chính là vì chuyện này à?” Nhiếp Nhiên
tính thời gian, hình như ngày đó gọi điện thoại xong là anh đi ra đảo.
Hoắc Hoành gật đầu.
Thật ra anh vốn không cần đích thân đi.
Khi đó tìm chú Trần đi chẳng qua là vì muốn tìm cơ hội giải quyết ông ta mà thôi.
Những tên cướp biển kia không có đủ vũ khí đạn dược, lại bị quân đội tấn công nên không đáng quan tâm. Anh hoàn toàn có thể trực tiếp phái một nhóm người của
Hoắc thị qua đó trấn áp là được rồi.
Nhưng vì có cuộc điện thoại với Nhiếp
Nhiên, biết cô ở bệnh viện, anh không yên tâm nên mới quyết định đích thân ra đảo, sau đó nghĩ cách chuyển máy bay đến đây, cuối cùng trở về.
Nhiếp Nhiên thấy vẻ mặt anh ngẩn ra thì hỏi: “Anh đang nghĩ gì thế?”
Hoắc Hoành hoàn hồn lại, mỉm cười, “Anh đang nghĩ, bây giờ kho hàng đã xây xong,
hơn nữa bắt đầu vận hành rồi, mà anh cũng đã móc nối được với bên kia, tất cả đều phát triển theo hướng tốt lên, tin là có thể nhanh chóng kết thúc.”
“Chúc mừng anh, anh đan lưới lâu như vậy, cuối cùng cũng bắt đầu thu lưới rồi.”
Nhiếp Nhiên cười nói.
Nhưng Hoắc Hoành thì không cười, “Chúc mừng cái gì, nhìn cái bộ dạng này của em đi, một chút vui mừng cũng không có.”
Anh chuyển tầm mắt lên cánh tay bó bột của cô, cau mày lại, đáy mắt lộ ra vẻ đau lòng: “Có cần phải vì một kỳ sát hạch mà huấn luyện thành như vậy không?”
“Có, chuyện này liên quan đến việc phân công công tác trong tương lai của em, làm sao có thể không cần được?”
“Em muốn vào Quân khu 9 à?” Hoắc Hoành cúi đầu nắm tay cô, hỏi.
Lúc ấy anh gọi điện thoại nói chuyện với
Lý Tông Dũng, biết Lý Tông Dũng đã từng nhắc tới đơn vị Quân khu 9 với Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên ngồi xếp bằng, trả lời, “Nếu như Quân khu 9 là tốt nhất, vậy em sẽ vào Quân khu 9.”
“Tuổi không lớn, vậy mà mục tiêu lại rất cao. Có điều, vì sao em lại liều mạng muốn vào Quân khu 9 như vậy? Là bởi vì anh, là vì Nhiếp Thành Thắng, hay là vì em?”
Nhiếp Nhiên nghiêng đầu nhìn anh.
Hoắc Hoành cũng nhìn cô, tiếp tục nói:
“Nếu như vì anh, anh sẽ đau lòng, anh hy vọng em suy nghĩ lại. Nếu như là vì Nhiếp Thành Thắng, thế thì hoàn toàn không đáng cho em làm khổ mình như vậy, bởi vì có anh ở đây, anh có thể giải quyết thay em.”
Nhiếp Nhiên nghiền ngẫm, “Đau lòng? Ban đầu lúc người nào đó kéo em vào hình như không đau lòng, lại còn rất đắc ý nữa đấy.”
Nói đến chuyện cũ, vẻ mặt Hoắc Hoành cũng hơi thay đổi, anh cầm tay cô, “Đó là vì trước kia anh không biết, anh tưởng là em thích nên mới làm quân nhân. Sau đó…”
Thật ra nghĩ lại anh cũng hối hận, lúc ấy một lòng muốn kéo cô vào, không quan tâm cô có thích hay không, có muốn hay không.
Nếu như quay ngược thời gian, có lẽ anh sẽ đổi cách khác.
Hoắc Hoành nắm tay cô, nói: “Nếu như không phải là vì mình, vậy thì đừng làm khổ mình, kết thúc sát hạch mùa đông rồi em có thể lựa chọn rời đi, làm gì mình thích.”
Anh không hy vọng Nhiếp Nhiên vì mình mà chịu ấm ức.
Quan trọng hơn chính là… anh đau lòng.
Khi đó đúng là anh rất hy vọng có một ngày Nhiếp Nhiên có thể sánh vai với anh.
Nhưng bây giờ nhìn vết thương trên người cô, anh thật sự không đành lòng.
Nhiếp Nhiên liếc anh, “Ai nói với anh em vì anh hay là vì Nhiếp Thành Thắng? Rõ ràng là em vì Quý Chính Hổ.”
Trong nháy mắt, vẻ đau lòng ở đáy mắt Hoắc Hoành lập tức tiêu tan, “Quý Chính Hổ?”
“Đúng vậy, là sĩ quan huấn luyện của em, anh không nhớ thầy ấy à?”
“Nhớ, chỉ là không dám tin em liều mạng như vậy, cuối cùng khiến mình thương tích khắp người, kết quả lại là vì một người đàn ông khác.” Giọng nói của Hoắc Hoành mang theo chút giận dỗi, “Cô Nhiếp, tôi nghĩ tốt nhất là cô giải thích với tôi một chút. Nếu không tôi sợ tối hôm nay sẽ không bình yên được.”
“Ồ, anh Hoắc đang uy hϊế͙p͙ tôi đấy à?”
Nhiếp Nhiên nhướng mày nhìn anh.
Hoắc Hoành nghiêm túc nói: “Không, anh Hoắc ghen rồi.”
Giọng nói giận dỗi kia khiến Nhiếp Nhiên bật cười, “Hai tháng qua Quý Chính Hổ không quản ngày đêm huấn luyện thêm cho em, suốt hai tháng không nghỉ ngơi, thầy ấy một lòng hy vọng em có thể thi tốt, em cũng không thể khiến thầy ấy thất vọng được, nhưng tiếc là cuối cùng vẫn khiến thầy ấy thất vọng.”
“Chỉ như vậy thôi à?”
“Chỉ như vậy thôi.”
“Không còn gì khác?”
“Không còn gì khác.”
Hoắc Hoành thấy Nhiếp Nhiên nói như đinh đóng cột thì dừng lại một lát, sau đó nắm tay cô: “Anh cảm thấy em vẫn nên rời khỏi đơn vị đi.”
“Tại sao?” Nhiếp Nhiên không hiểu.
Hoắc Hoành nhìn sâu vào mắt cô cô, đáp:
“Bởi vì anh không muốn em chịu khổ.”
Nhiếp Nhiên hừ mũi, “Là không muốn có đàn ông vây quanh em chứ gì.”
Hoắc Hoành bị vạch trần, mặt dày nói:
“Chẳng lẽ như thế là sai à? Em là của anh!
Không ai được ngấp nghé hết!”
Anh giơ tay ra ôm vai Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên mỉm cười, “Tất cả những chuyện này cứ đợi chuyện của Nhiếp
Thành Thắng kết thúc xong rồi hãy nói.”
Nhất định phải giải quyết Nhiếp Thành Thắng.
Đây là chuyện không thể thương lượng.
Sở dĩ cô huấn luyện như vậy cũng là vì muốn có thể có trình độ ngang với Nhiếp
Thành Thắng, sau đó hủy hoại ông ta và cả nhà họ Nhiếp.
Hủy hoại nhà họ Nhiếp, có lẽ Diệp Trần không ngóc đầu lên được nữa.
Hoắc Hoành thấy đáy mắt cô lóe lên ánh sáng lạnh lẽo thì cười cưng chiều, “Em định làm một mình à?”
“Vâng, em phải đích thân làm chuyện này.”
“Vậy được rồi, nếu em đã quyết định, anh cũng không nói nhiều nữa. Có điều phải chú ý sức khỏe, đừng làm mình bị thương nữa.”
Hoắc Hoành thấy dáng vẻ tiểu hồ ly muốn tính toán đối phương của cô rất quyến rũ.
Anh lập tức dịch lại gần, nhẹ giọng nói bên tại cô: “Anh còn nửa tiếng.”
Nhiếp Nhiên nhất thời không theo kịp, quay đầu sang nhìn anh hỏi: “Thì sao?”
“Em cảm thấy có kịp không?”
Hai người chỉ cách nhau có mấy centimet, cộng thêm lời anh nói rất ý tứ khiến bầu không khí lập tức trở nên mập mờ.
Nhiếp Nhiên hiểu ý, nhưng lại nhướng mày cười, ranh mãnh nói: “Nếu em nói kịp thì liệu có làm anh tổn thương không?”
“Không đầu, dáng vẻ hưởng thụ của em lần nào cũng hoàn toàn lấy lòng anh.”
Lúc nào Hoắc Hoành nói lời này, da mặt cũng dày như tường thành, Nhiếp Nhiên lười đấu võ mồm với anh, bởi vì biết anh càng nói càng hăng, cô dứt khoát ném cho anh một câu, “Anh có thể đi rồi.”
Hoắc Hoành nhìn đồng hồ xong, lại ôm cô nằm lên giường, “Anh nằm với em nửa
tiếng nữa, lâu lắm không gặp, anh rất nhớ em.”
Nhiếp Nhiên nghe thấy câu nói cuối cùng thì không ngọ nguậy nữa.
Chỉ có điều, hiếm khi cô tốt bụng, lại khiến ai đó càng táo tợn hơn.
“Không phải nói là nằm cùng em à!”
Nhiếp Nhiên nhìn cái tay không ngừng vuốt ve trên da thịt ở eo mình, bèn lạnh lùng lên tiếng.
“Nằm cùng cần thu chút phí.” Người nào đó khẽ cười nói.
“Em vẫn là bệnh nhân, anh có nhân tính không hả?”
“Anh không chạm đến chỗ em bị thương, yên tâm.”
Sự vô sỉ của người nào đó cuối cùng ép
Nhiếp Nhiên mất kiên nhẫn.
“Cút!”
Nhiếp Nhiên lập tức quát một tiếng, kết quả Tống Nhất Thành kiểm tra phòng vừa vặn đi ngang qua ngoài cửa nghe thấy, lập tức dừng bước.
Vừa rồi là tiếng Nhiếp Nhiên đúng không?
Anh ta có chút không chắc chắn quay lại cửa phòng bệnh của Nhiếp Nhiên.
Bên trong hình như không có tiếng động.
Tống Nhất Thành không chắc chắn đứng ở cửa mở miệng hỏi: “Nhiếp Nhiên? Cô đang nói chuyện với ai thế?”
Nhưng anh ta vừa dứt lời, bên trong phòng lập tức vang lên tiếng vật nặng rơi xuống.
“Ầm…”
Tống Nhất Thành nghe thấy rõ ràng âm thanh khác thường truyền ra từ bên trong, anh ta tưởng là Nhiếp Nhiên xảy ra chuyện gì, vẻ mặt lập tức thay đổi, vặn cửa lao vào bên trong phòng bệnh.