Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1596
ĐỪNG KHIÊU
KHÍCH ANH
Đ ợi Tống Nhất Thành đi rồi, Nhiếp
Nhiên lập tức gọi điện thoại nói cho
Lý Tông Dũng chuyện này.
Lý Tông Dũng bày tỏ nếu như Hoắc Hoành gọi điện thoại tới, ông sẽ cố gắng giấu giếm.
Có điều sau đó ông lại nói Hoắc Hoành không phải người dễ lừa gạt, dưới tình huống này có lẽ khó mà lừa được anh.
“Vậy làm thế nào bây giờ? Anh ấy sẽ không tới đây chứ?” Nhiếp Nhiên cau mày, đáy mắt lộ ra vẻ lo lắng.
Không phải là cô sợ anh đến đây cằn nhằn, chỉ là sợ anh nhất thời không kiên nhẫn, sẽ bị Hoắc Khải Lãng phát hiện.
“Chắc sẽ không đâu, gần đây bên kia tiến triển không tệ, đã có manh mối rồi, cho nên nó rất bận, không có khả năng từ nơi xa như vậy đến đây đâu, hơn nữa cũng không có cái cớ gì cho nó qua đây cả.”
Nghe vậy, Nhiếp Nhiên yên tâm hơn hẳn.
Nhưng không biết tại sao, Nhiếp Nhiên cứ cảm thấy có lẽ Hoắc Hoành sẽ đến.
Vì vậy, trong hai ba ngày tiếp theo, cô luôn nâng cao cảnh giác nghe tiếng bước chân ngoài cửa, đặc biệt là buổi tối.
Lúc Tống Nhất Thành đến kiểm tra phòng cũng phát hiện ra Nhiếp Nhiên luôn ngồi yên ở trên sofa với dáng vẻ nặng nề tâm sự.
Anh ta bắt đầu lo lắng, có phải cô ở trong bệnh viện nhiều nên bị bức bối quá rồi không.
Vì vậy anh ta tự ý tìm bác sĩ tâm lý qua hướng dẫn cho cô, kết quả bị cô đánh cho một trận.
Nhưng Nhiếp Nhiện nóng nảy như vậy ở trong mắt Tống Nhất Thành lại càng là triệu chứng của việc ở bệnh viện nhiều quá mà bực bội.
Cuối cùng đồng đội heo Tống Nhất Thành một ngày ba bữa ăn đòn mà không rõ lý do.
Ngày tháng chậm rãi trôi qua, thời tiết đầu tháng chín vẫn nóng khiến người ta phát điên, giống như bị đặt vào trong lồng hấp.
Buổi tối, Nhiếp Nhiên nằm ở trên giường trằn trọc khó ngủ.
Trên hành lang bên ngoài phòng bệnh không một tiếng động, mà bên trong phòng bệnh cũng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng điều hòa khe khẽ.
Cô nằm ở trên giường, nhìn ra ngoài cửa
SỔ.
Đột nhiên, “két” một tiếng, một âm thanh rất nhỏ vang lên, tai Nhiếp Nhiên khẽ động đậy.
Trong khoảnh khắc cửa bị đẩy ra, Nhiếp
Nhiên án binh bất động nghiêng người đưa lưng về phía cửa, nhưng cái tay dưới chăn đã siết lại thành nắm đấm.
Người kia đi vào, sau đó đóng cửa lại, rồi đứng im ở cửa.
Nhiếp Nhiên nằm ở đó mãi không nghe thấy tiếng bước chân, trong lòng đang vô cùng nghi ngờ thì nghe thấy giọng nói trầm thấp vang lên trong phòng bệnh:
“Hóa ra em không chỉ ở đây ăn chực, kiểm tra sức khỏe, mà còn ngủ ở đây luôn nữa.”
Giọng nói quen thuộc kia khiến Nhiếp
Nhiên lập tức mở mắt ra. Cô ngồi bật dậy, nhìn về phía người ở cửa.
Chương 1596.2
ĐỪNG KHIÊU
KHÍCH ANH
A 66 nh tới thật à? Là Lý Tông
Dũng nói cho anh hả? Anh vào bằng cách nào?” Nhiếp
Nhiên kinh ngạc nhìn chằm chằm người đàn ông đã gần nửa năm chưa gặp ở trước mặt.
Mặc dù đã lâu hai người chưa gặp nhau như vậy, nhưng lại có cảm giác tất cả chỉ mới như hôm qua.
Giống như lúc này bọn họ vẫn ở trong ký túc xá của công ty vệ sĩ, nói những chuyện cần chú ý để ngày mai lên đảo, tất cả mọi chuyện giống như chưa hề xảy ra.
Hoắc Hoành cười dịu dàng, chậm rãi đi tới.
Nhiếp Nhiên ngồi ở trên giường, ngẩng đầu lên, nghiêm túc căng thẳng hỏi: “Người bên kia không phát hiện ra chứ?!”
Sao Hoắc Khải Lãng có thể dễ dàng để anh đến đây như vậy?
Nơi này có mấy đơn vị đóng quân liền đó!
Hoắc Hoành thấy cô gái nhỏ nhà mình lo lắng như vậy, trong con ngươi sâu thẳm tràn đầy ý cười, nhưng sau đó anh giả vờ bình tĩnh nói: “Anh phải chuyển máy bay, cho nên có hai tiếng… kiểm tra sức khỏe và ăn chực.”
Lúc anh nói đến kiểm tra sức khỏe và ăn chực rõ ràng dừng lại một chút.
Vẻ mặt Nhiếp Nhiên ngẩn ra, sau đó tự biết mình đuối lý: “Được rồi, em không nên lừa anh, là lỗi của em.”
Hoắc Hoành thấy cô chán nản ngồi ở trên giường thì cúi đầu xuống, giơ tay véo má cô, khẽ cười, “Bốn chữ biết sai thì sửaº thể hiện rất sâu sắc trên người em.”
Nhưng lúc này Nhiếp Nhiên lại khẽ cau mày, “Anh bị thương à?”
Lúc bị Hoắc Hoành véo má, cô ngửi thấy trên tay anh có mùi máu tanh nhẹ.
Hoắc Hoành ngẩn ra, sau đó cười trả lời:
“Không, không phải máu của anh.”
“Anh chắc chắn chứ?” Hiển nhiên là Nhiếp
Nhiên không tin, cô sờ lên người anh.
Đang là tháng chín, Hoắc Hoành chỉ mặc một cái áo sơ mi đen mỏng.
Bàn tay nhỏ của Nhiếp Nhiên giống như con rắn nhỏ lần mò bên hông anh, nhiệt độ của ngón tay xuyên qua lớp vải mỏng truyền vào, giống như đang đốt lửa.
Mắt Hoắc Hoành dần dần thẫm lại, yết hầu anh lăn lên lăn xuống, giọng anh khàn đi:
“Nhiếp Nhiên, em còn sờ nữa, có thể anh sẽ không chỉ đơn giản đứng trước mặt em thế này nữa đâu.”
Nhiếp Nhiên vốn chuyên tâm kiểm tra xem trên người anh có bị thương không, nghe thấy anh nói thế, cô ngẩng đầu lên nhìn, thấy trong đôi mắt đen của anh lóe lên ánh sáng quen thuộc.
Ở trong đó lộ ra ý chiếm hữu mạnh mẽ.
Nhiếp Nhiên rất bình tĩnh, vẫn lướt tay trên người anh, căn bản không để tâm đến lời anh.
“Em chắc chắn muốn mang vết thương ra trận à?” Hoắc Hoành đứng ở cạnh giường, giọng càng lúc càng khàn, đồng thời bắt lấy bàn tay đang dạo chơi trên người mình của
Nhiếp Nhiên.
Lúc này Nhiếp Nhiên cơ bản đã kiểm tra xong, sau khi xác định trên người anh thật sự không có vết thương nào, cô mới lên tiếng: “Ai biết liệu anh có kiếm cớ như vậy để tránh kiểm tra của em không.”
“Xem ra ở trong lòng em, anh không đáng được tin tưởng như vậy.” Hoắc Hoành thấy điều hòa phả thẳng vào người cô, anh cúi
xuống cẩn thận khoác cái chăn mỏng trên giường lên người cô.1
Nhiếp Nhiên nhìn cái chăn trên người mình, giơ tay ra kéo tay anh, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Anh vừa ra đảo về.” Hoắc Hoành thuận thế ngồi xuống bên cạnh cô.
Nhiếp Nhiên vội vàng hỏi: “Bên kia lại xảy ra vấn đề gì à?”