Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1595
LỘ RA SƠ HỞ?!
Mặc dù An Viễn Đạo tức giận vì Nhiếp Nhiên xấc láo với mình nhưng vẫn nấu canh xương cho cô, sau đó buổi trưa hôm sau đựng vào bình giữ nhiệt mang đến.
Còn Nhiếp Nhiên chỉ tùy tiện trêu anh ta, không ngờ lại được ăn canh thật. Cô khá bất ngờ.
“Cô làm gì mà nhìn chằm chằm bình giữ nhiệt không nhúc nhích thế?” Tống Nhất
Thành đi từ ngoài cửa vào nhìn thấy Nhiếp
Nhiên ngồi nhìn bình giữ nhiệt trên bàn, liền hỏi.
Nhưng sau đó anh ta lại cảm thấy không được bình thường.
“Không đúng, không có ai đến thăm cô, ai mang bình giữ nhiệt đến cho cô chứ?”
“Là một sĩ quan huấn luyện cũ mang canh đến.”
“Sĩ quan huấn luyện?” Tống Nhất Thành để bệnh án trong tay xuống, tiến lên mở bình giữ nhiệt ra.
Mùi xương hầm lập tức bay ra khỏi bình.
“Nam hay nữ thế?” Anh ta cau mày hỏi.
“Nam.”
“Canh này cô không được uống, quá dầu, tôi uống giúp cô.”
Trời đang ba mươi độ, còn uống canh nóng như vậy, Tống Nhất Thành cứ vừa thổi vừa uống, chỉ một lát anh ta đã chảy đầy mồ hôi.
“Miệng anh có sao không?” Nhiếp Nhiên hỏi.
“Vẫn ổn, không có chuyện gì, chỉ là canh này không ngon, sau này đừng để sĩ quan huấn luyện kia đưa tới nữa.”
Đối với Tống Nhất Thành mà nói, một người đàn ông mà nấu canh cho một người phụ nữ, nhìn thế nào cũng cảm thấy có âm mưu gì đó.
Nhiếp Nhiên nhíu mày, cuối cùng đột nhiên nghiền ngẫm cười nói: “Được, tôi biết rồi.”
Nhưng đến ngày thứ hai cô lại khen ngợi
An Viễn Đạo, bảo anh ta thường xuyên mang canh qua.
An Viễn Đạo hiếm khi nghe thấy cô gái này khen tay nghề nấu nướng của mình như vậy, nhất thời lại hơi lâng lâng, tưởng là mình nấu được đồ ăn ngon tuyệt thế gì đó.
Anh ta nghĩ, dù sao bây giờ đơn vị của anh ta cách bệnh viện trung ương không xa, dứt khoát quyết định hằng ngày mang canh đến cho cô.
Vậy là trong nửa tháng sau đó, Tống Nhất
Thành nhanh chóng tăng một cân rưỡi, làm anh ta tức mà vẫn phải uống thay Nhiếp Nhiên.
Cuối cùng biến thành ngày uống canh, tối ra sức tập thể dục.
Tóm lại, có thể nói là hai bên đều đang bị giày vò.
Nhiếp Nhiên làm người đứng xem nhìn thấy cả những giả vờ như không biết.
Dù sao cô cũng thực sự cần có người tiêu hao những chỗ canh xương này cho mình.
Bây giờ mặc dù cô không còn cảnh giác với đồ ăn như trước kia, nhưng cũng sẽ không dễ dàng tùy tiện cầm lên ăn.
Bởi vì khi đó cô chủ động đòi nên cô cũng không tiện từ chối tâm ý của An Viễn Đạo.
May mà có con chuột bạch Tống Nhất
Thành này, đúng là thuận tiện hơn hẳn.
Cứ như vậy, cuộc sống trôi qua trong sự kìm nén của Tống Nhất Thành và cảm giác ngày càng tự tin về tay nghề nấu nướng của An Viễn Đạo.
Những ngày ở trong bệnh viện, Nhiếp Nhiên sống rất nhàm chán.
Đám người Hà Giai Ngọc đến thăm cô từ tuần trước, nhưng dù sao bọn họ cũng đều phải huấn luyện, xin nghỉ không dễ, cho nên không đến được thường xuyên.
Mà cô cũng không muốn nói cho hai người được gọi là “người nhà” là Nhiếp Thành
Thắng và Diệp Trận. Đối với Nhiếp Nhiên, hai người đó còn không thân thiết bằng Lý Tông Dũng và An Viễn Đạo.
Cho nên trong phòng bệnh luôn quạnh quệ.
Có điều cũng may An Viễn Đạo và Tống Nhất Thành có thể điều chỉnh bầu không khí một chút, cũng coi là trong nhạt nhẽo có ít niềm vui.
Nhưng cô không ngờ là trong cuộc sống bình thường như nước này lại xuất hiện một chuyện bất ngờ.
Đó chính là… điện thoại của Hoắc Hoành!
Tính ra thì cũng đã ba tháng kể từ sau ngày đó, hai người bọn họ không hề gọi điện thoại cho nhau.
Nguyên nhân đơn giản là vì khi đó Hoắc
Hoành đang bị giám sát, còn cô thì bạn chuẩn bị cho sát hạch mùa hè.
Cô ấn nút nghe, nghe thấy giọng nói quen thuộc của Hoắc Hoành vang lên bên kia điện thoại, “Gần đây em có khỏe không?”
“Em vẫn khỏe. Sao bây giờ anh lại nhớ ra gọi điện thoại cho em thế?”
“Bởi vì nhớ em.” Hoắc Hoành nói rất nhanh, hình như chỉ đợi cô hỏi là nói.
Nhiếp Nhiên khẽ cười, “Hoắc Khải Lãng không tiếp tục nghe lén điện thoại của anh nữa à?”
Hoắc Hoành thâm ý trả lời: “Bây giờ chỉ sợ ông ta đã không có năng lực nghe lén nữa rồi.”
“Ồ? Tại sao thế?” Nhiếp Nhiên không hiểu hỏi.
“Chú Trần bị cướp biển giết trên đảo, bây giờ ông ta đang đau đầu chuyện trên đảo, đâu còn quan tâm được đến anh.”
“Bị cướp biển giết?” Nhiếp Nhiên khẽ nhướng mày lên, “Sao nghe câu này lại toàn mùi âm mưu thế.”
“Ừ, anh sai người giết.”
Nhiếp Nhiên biết ngay Hoắc Hoành có liên quan đến cái chết của chú Trần, cô cười hỏi: “Chắc chắn chết rồi chứ? Sao em lại cảm thấy ông ta sẽ đội mồ sống lại thế.”
“Yên tâm, ông ta bị bắn hai phát vào trán và tim, cho dù là thần tiên cũng khó cứu ông ta.” Nhắc đến chuyện chú Trần muốn giết Nhiếp Nhiên, trong giọng nói của Hoắc
Hoành không che giấu được sự lạnh lùng và ác độc.
Nhiếp Nhiên chặc lưỡi cảm thán, “Nhị thiếu, anh đúng là quá độc ác rồi, trước kia sao em lại không phát hiện ra nhỉ?”
“Động đến người phụ nữ của anh, để cho ông ta toàn thây là anh đã cảm thấy hời cho ông ta rồi.” Lúc nói câu này, trong giọng nói của Hoắc Hoành không tự chủ được lộ ra sự tàn bạo.
Nhiếp Nhiên lập tức trêu anh, “Xem cái giọng tức giận của anh đi. Vậy sao hồi đầu ngay cả gọi điện thoại cho em cũng sợ muốn chết? Hả?”
Cô cố ý cao giọng âm cuối khiến lòng anh ngứa ngáy.
“Bởi vì anh bị bệnh sợ vợ.” Anh ở bên đầu kia điện thoại mặt không đỏ tim không run trả lời. 16
Câu này làm cho Nhiếp Nhiên cong khóe miệng lên.
Cô đi tới cạnh cửa sổ, nhìn vườn hoa nhỏ dưới tầng, lúc này ánh mặt trời rực rỡ, bóng cây phủ đầy trên mặt đất.
Không biết tại sao, một cuộc điện thoại của
Hoắc Hoành lại làm tâm trạng cô trở nên
vui vẻ đến vậy. Ngay cả tâm trạng phiền muộn vì sát hạch bị hủy bỏ cũng tiêu tan đi mấy phần.
“ Vậy Hoắc Khải Lãng phản ứng thế nào?”
“Ông ta còn có thể có phản ứng gì? Cho dù biết là anh giết, nhưng thế thì đã sao, ông ta giết em, anh giết một thuộc hạ của ông ta để trút căm phẫn, rất công bằng.” Giọng anh bình tĩnh như thường.
Nhiếp Nhiên nghe vậy thì không tán thành,
“Nếu em đã không sao rồi, anh cần gì phải chống đối với ông ta như thế?”
Nếu anh muốn giết chú Trần cũng không phải là không thể, chỉ là mục đích của anh không nên lộ ra một cách quang minh chính đại như vậy mới đúng.
Làm thế thì nhất định Hoắc Khải Lãng sẽ không vui.
Ông ta sẽ cảm thấy Hoắc Hoành vì một người phụ nữ mà trở mặt với ông ta.
Đến lúc đó quan hệ “cha con” bị phá hoại và rạn nứt thì làm thế nào?
“Nếu như ngay cả chuyện này anh cũng không làm, anh làm sao xứng ở lại bên cạnh em.”?
Thân phận của anh khiến anh bước đi khó khăn, đến nỗi không có cách nào đứng ở trước mặt cô chặn tất cả nguy hiểm thay cô.
Chuyện này đã đủ để khiến anh bị giày vò và đau khổ rồi.
Nếu như ngay cả những thứ này cũng không thể làm, vậy thì ban đầu anh cần gì phải dùng danh nghĩa tình yêu ở lại bên cạnh cô, khiến cô chịu đựng sự đau khổ và giày vò kia?
Anh không thể ích kỷ như vậy, huống hồ ban đầu anh đã ích kỷ một lần rồi.
Bởi vì thích mà không quan tâm đến tâm nguyện của Nhiếp Nhiên, tự cho là đúng đưa cô từ đội tân binh về, sau đó lại bởi vì yêu mà đấu tranh tư tưởng hết lần này đến lần khác dây dưa ở bên cạnh cô.
Anh không thể trơ mắt nhìn cô chịu uất ức nữa.
Nhiếp Nhiên thấy trong điện thoại im lặng một lúc thì bật cười, “Em chưa bao giờ cần dùng chuyện này để quyết định anh có được ở lại bên cạnh em hay không, em chỉ cần anh có thể bình an trở lại.”
Giọng cô nhẹ nhàng, nhưng lại giống như một viên đá ném vào hồ nước, tạo thành từng gợn sóng lăn tăn.
Hoắc Hoành trầm giọng nói: “Chắc chắn rồi. Tin tưởng anh, anh sẽ nhanh chóng trở lại.”
Nhiếp Nhiên nhướng mày, lập tức hỏi:
“Chuyện có tiến triển rồi à?”
“Ừ, coi như là đột phá không nhỏ.”
Hoắc Hoành không nói rõ ràng, đương nhiên Nhiếp Nhiên cũng hiểu điểm dừng, cô nói: “Vậy thì tốt, anh nhớ cẩn thận.”
“Yên tâm, anh sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Hoắc Hoành vừa dứt lời, đột nhiên của phòng bệnh bị đẩy ra, Tống Nhất Thành quen đường quen lối bê đồ ăn vào, kích động nói: “Nhiếp Nhiên, hôm nay trong bệnh viện nấu thịt kho tàu, cô có muốn nếm thử không?”
Giọng anh ta lớn như vậy, Hoắc Hoành trong điện thoại đương nhiên nghe thấy rõ ràng.
Anh lập tức trầm giọng xuống hỏi: “Bệnh viện?”
Nhiếp Nhiên ngẩn ra, nhìn về phía Tống
Nhất Thành đang cười vẫy tay với cô, sau đó thản nhiên gật đầu, “Vâng, em đến bệnh viện thăm Cổ Lâm.”
Nhưng cô vừa mới dứt lời, đồng đội heo kia lại lên tiếng, “Cô đang gọi điện thoại với ai
thế, mau qua đây ăn cơm đi, nghe nói phòng ăn của bệnh viện trung ương nấu món thịt kho tàu cực kỳ ngon.”
“Phòng ăn của bệnh viện trung ương?” Lần này, giọng Hoắc Hoành càng trầm hơn.
Vào lúc khác đương nhiên Nhiếp Nhiên sẽ không sợ anh, nhưng bây giờ cô đuối lý nên chỉ có thể tiếp tục giấu giếm, cô giả vời dửng dưng ừ một tiếng, “Bây giờ chính là giờ cơm, bọn em định đến phòng ăn của bệnh viện trung ương ăn chực.”
“Nhiếp Nhiên, cô…”
Đồng đội heo bên kia thấy cô vẫn chưa tới, lại mở miệng định giục, kết quả mới nói được một nửa đã bị Nhiếp Nhiên không kiên nhẫn quát lên, “Anh im miệng cho tôi!”
Tống Nhất Thành tự dưng bị quát như vậy thì giật mình, nuốt nửa câu đã đến miệng xuống.
Lúc này Nhiếp Nhiên mới yên tâm, còn chưa kịp lên tiếng, một y tá đã đi từ bên ngoài phòng bệnh vào, nói: “Bác sĩ Tống, đây là bệnh án của Nhiếp Nhiên.”
Trong nháy mắt, Nhiếp Nhiên mất luôn cả ý định mở miệng.
Trước kia mỗi lần huấn luyện Hà Giai Ngọc không đến đúng giờ đều bị phạt chạy, khi đó cô ta luôn nói là sĩ quan huấn luyện có ác ý với cô ta.
Lúc đó cô không hiểu, bây giờ thì hiểu rồi.
Chắc chắc là ông trời có ác ý với cô.
Hoắc Hoành bên kia điện thoại đột nhiên nói: “Bệnh án?”
Lúc này giọng anh không còn trầm như vừa rồi nữa, anh lạnh lùng trêu cô, “Em đi thăm Cổ Lâm còn thuận tiện đi kiểm tra sức khỏe à?”
Ngay cả sức kiếm cớ cũng không có, Nhiếp
Nhiên mệt mỏi vâng một tiếng.
Lúc này cô đã chuẩn bị xong tâm lý bị anh lải nhải rồi.
Nhưng điều khiến cô không ngờ là Hoắc
Hoành bên kia điện thoại hình như gặp chuyện gì đó, sau khi im lặng nửa phút, anh mới vội vàng nói với cô: “Anh còn có việc, cúp máy trước đây.”
Không chờ cô nói xong, anh đã cúp điện thoại.
Giọng nói nghiêm túc của anh làm Nhiếp Nhiên nghe ra hình như bên kia có gì đó bất thường.
Vừa rồi nghe trong điện thoại hình như có người bảo anh đi gặp Hoắc Khải Lãng.
Xảy ra chuyện gì sao?
Lúc cô đứng cạnh cửa sổ rơi vào trầm tư, Tống Nhất Thành đứng ở cạnh giường luôn đợi cô ăn cơm lại muốn giục cô.
“Nhiếp Nhiên, cô còn đứng ở đó làm gì, mau qua ăn…”
Anh ta còn chưa nói xong chữ “cơm”, đã bị
Nhiếp Nhiên quay phắt lại lườm cho một cái.
“Cầm thịt kho tàu của anh cút ra ngoài cho tôi!” Giọng cô lạnh như băng.
Tổng Nhất Thành không hiểu, “Không phải tôi…”
“Đi ra ngoài!”
“Vậy thịt kho này…”
“Anh còn nhắc đến thịt kho nữa tôi sẽ đánh anh! Ra ngoài!” Nói rồi Nhiếp Nhiên cầm cái nệm trên sofa lên ném về phía Tống Nhất Thành.
Tống Nhất Thành tránh né kịp thời, dễ dàng tránh được “ám khí”.
Nhưng anh ta còn chưa kịp đắc ý, cái nệm tiếp theo vừa vặn đập trúng vào gương mặt anh tuấn của anh ta.
Cuối cùng, dưới sự tấn công liên tục của “ám khí” và tiếng quát của Nhiếp Nhiên,
anh ta chật vật bê bát thịt kho tàu kia chạy ra ngoài.
Tống Nhất Thành đứng ở hành lang lẩm bẩm, “Có phải ngày nào cũng ở trong phòng bệnh nên bực bội không? Sao tâm trạng lại không ổn định như vậy? Có cần tìm một bác sĩ khoa tâm lý khám cho cô ấy không nhỉ?”
Nhiếp Nhiên ở trong phòng thì vô cùng xoắn xuýt. Ở trong điện thoại anh bình tĩnh như vậy, không phải là tạm thời áp chế, định kích động rồi tới đây chứ?