Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1594
ANH TA LÀ SĨ QUAN HUẤN LUYỆN HAY LÀ NGƯỜI Ở?
“Tôi cũng không phải là thầy giáo của cô, Quý Chính Hổ mới là thầy của cô. Cô đi tìm
Quý Chính Hổ nói chuyện đi.”
Nhiếp Nhiên nghe ra được sự ghen tị trong câu nói này, cô cười rất ranh mãnh.
An Viễn Đạo cũng cảm thấy lời nói này của mình không thích hợp, anh ta hơi lúng túng, sau đó nói lảng sang chuyện khác:
“Rốt cuộc tay cô bị làm sao mà phải ở đây?”
“Tay tôi bị tái phát lần hai.”
“Đang yên đang lành sao lại tái phát?”
“Lúc cứu người bị đập một cái.”
Nhiếp Nhiên nói rất dửng dưng, nhưng An Viễn Đạo lại biết có thể khiến con nhỏ này vui vẻ ra viện, sau đó cả người thương tích trở lại, vậy thì cảnh tượng cứu người nhất định rất nguy cấp.
“Nghiêm trọng không?” Anh ta hỏi.
Nhiếp Nhiên nhún vai, “Thế này thôi, dù sao không bị cưa là được rồi.”
“Không…” An Viễn Đạo cũng thật sự phục suy nghĩ này của cô.
“Ngày mai tôi mang canh xương đến cho cô.”
“Ồ, thầy lợi dụng chức vụ cho tôi suất ăn đặc biệt đấy à? Nhưng mà thầy có biết nấu ăn không?”
Trong lời nói của cô tràn đầy vẻ nghi ngờ.
An Viễn Đạo hậm hực đến nội thương, dứt khoát nói: “Bỏ đi, coi như tôi chưa nói gì.”
Nói xong anh ta định đi ra khỏi thang máy, đến phòng bệnh của Cổ Lâm.
Anh ta vốn tốt bụng, thấy Nhiếp Nhiên ở trong bệnh viện một mình, không ai chăm sóc, nhìn rất đáng thương, kết quả cô lại xỏ xiên anh ta.
Đúng là có lòng tốt mà không được báo đáp.
“Đừng, nếu thầy đã mở lời rồi, vậy tôi sẽ nể mặt uống một ngụm.” Nhiếp Nhiên tiến lên cười nói với anh ta.
Nhưng An Viễn Đạo trước giờ kiêu ngạo lại hất hàm, nói: “Không làm. Tôi vừa nhớ ra rồi, lần trước cô bỏ thuốc hại tôi vào bệnh viện, bây giờ lại còn muốn ăn đồ tôi làm?
Cô không sợ tôi tức giận hạ độc lại cô à?”
Nhiếp Nhiên khẽ mỉm cười, hoàn toàn không sợ hãi, “Yên tâm, tôi có chuột bạch kiểm tra thay tôi rồi, thầy cứ yên tâm bỏ đi.”
An Viễn Đạo vốn dọa cô, ai ngờ lại bị cô phản đòn.
Nói chuyện với cô quả nhiên anh ta không có một chút phần thắng nào!
An Viễn Đạo tức giận trợn mắt nhìn cô, sau đó cầm trái cây vào phòng bệnh thăm Cổ Lâm.
Sau khi nói chuyện khoảng mười phút, An Viễn Đạo đi từ trong phòng bệnh ra.
Trước kia anh ta đều ngồi khoảng nửa tiếng mới rời đi, nhưng hôm nay lại vô cùng nhanh.
Lúc anh ta ra khỏi phòng bệnh, Nhiếp Nhiên đã không còn đứng ở cửa thang máy nữa.
Lần này An Viễn Đạo há hốc mồm, anh ta còn chưa kịp hỏi cô số phòng bệnh, người này đã đi mất rồi, anh ta phải đi đâu tìm cô đây?
Con nhỏ này không phải tưởng là không uống được canh xương thật nên đi mất đấy chứ.
Anh ta chỉ nói thế mà thôi.
Người gì mà nóng tính thế!
An Viễn Đạo chỉ có thể xuống tầng, định rời khỏi bệnh viện.
Nhưng lúc đi ngang qua vườn hoa nhỏ, anh ta nghe thấy ở không xa trước mặt truyền đến một tiếng nói lười biếng, “Sao giờ thầy mới xuống thế, tôi ngồi ở đây chờ thầy rất lâu rồi đấy.”
Anh ta lập tức đi tới, “Bây giờ đang là tháng bảy tháng tám, cô không sợ bị say nắng ngất xỉu à?”
Chỗ Nhiếp Nhiên tìm được không có bóng cây che chắn, ánh mặt trời chiếu thẳng xuống, giống như là muốn nướng chín người ta.
Nhưng Nhiếp Nhiên lại chẳng quan tâm, nói: “Ôi trời, nói cứ như ở quân đội tháng bảy tháng tám cho nghỉ hè không cần huấn luyện ấy. Hơn nữa ngày trước lúc thầy còn trong đơn vị, không phải cũng toàn chọn lúc ánh mặt trời gay gắt nhất bắt bọn họ tiến hành huấn luyện à?”
An Viễn Đạo bị bới lại chuyện cũ thì hơi lúng túng.
Hồi đó lúc làm sĩ quan huấn luyện, anh ta luôn cố ý chọn buổi trưa lúc mặt trời gay gắt nhất bắt đám binh lính lớp 1 huấn luyện.
Nhưng bây giờ tình huống không giống thế!
“Bây giờ cô là bệnh nhân, ngộ nhỡ bị đau đầu, cảm nắng thì làm thế nào?”
Nhiếp Nhiên phơi nắng hơi chói mắt, cô nheo mắt ngẩng đầu lên nhìn về phía An
Viễn Đạo, “Tôi đâu có yếu đuối như vậy, mau đến đây ngồi cùng tôi đi, tôi mới bị chấn động não không lâu, ngẩng đầu mãi sẽ bị choáng.”
“Chấn động não?” An Viễn Đạo cau mày nhìn cô từ trên xuống dưới.
Cô mặc bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, nhìn càng thêm nhỏ bé. Trên cánh tay cô có rất nhiều vết thương cũ mới lẫn lộn. Trong quân đội chắc không có nữ binh nào bị thương nhiều như cô.
“Rốt cuộc lần này cô bị bao nhiêu vết thương thế?”
“Cánh tay bị rạn xương lần hai, mô mềm ở bả vai bị tổn thương, chấn động não, chỉ có ba cái này thôi.”
“Triệu chứng này của cô… hình như là lúc cứu người rơi từ trên núi xuống gây ra hả?” An Viễn Đạo đi tới ngồi xuống bên cạnh cô.
Nhiếp Nhiên tựa lưng vào ghế, lười biếng nói, “Vâng, lúc sát hạch tôi rơi từ trên núi xuống.”
“Sát hạch?”
“Đúng vậy, là sát hạch mùa hè.”
An Viễn Đạo vừa nghe thấy bốn chữ “sát hạch mùa hè”, lập tức lên tinh thần, hỏi:
“Vậy thành tích của cô thế nào?”
Nhiếp Nhiên nhìn ra phía xa, dửng dưng đáp: “Không qua, bị hủy bỏ rồi.”
“Tại sao?” An Viễn Đạo nhíu mày.
Nhiếp Nhiên chỉ cái tay bị thương của mình, “Tay tôi bị thương, rơi từ trên vách núi xuống, sau đó được đưa đến bệnh viện, hôn mê rất nhiều ngày, bỏ lỡ những hạng mục sát hạch sau đó.”
An Viễn Đạo càng nghe càng cảm thấy không đúng, “Đợi đã, không phải là cô đi cứu người à?”
“Đúng vậy, cứu người khiến tay tôi bị rạn xương lần hai, sau đó lúc tham gia sát hạch tưởng là chịu đựng được, kết quả không chịu nổi.” Nói đến chuyện này, trong giọng nói Nhiếp Nhiên cũng mang theo mấy phần tiếc nuối.
Cực khổ lâu như vậy, cuối cùng vẫn không thành công.
Mặc dù đã cố hết sức, nhưng vẫn có tiếc nuối.
“Tay cô bị rạn xương lần hai còn muốn thi trèo?”
An Viễn Đạo cũng bội phục cô luôn, đúng là tự ngược không hề nương tay.
Hồi đầu cô dựa vào sự bướng bỉnh kia mà đứng dưới trời tuyết chín ngày, cuối cùng ngất xỉu phát sốt nằm nhiều ngày như vậy.
Bây giờ lại vì sát hạch mà rạn xương tay rồi vẫn muốn thi.
Mặc dù nói tinh thần này đáng khen, nhưng mà…
Xương tay bị rạn không giống với trật khớp.
Sự đau đớn đó không phải là người bình thường có thể chịu được.
“Vậy chỉ có thể chờ sát hạch mùa đông thôi, có điều cô vắng mặt trong kỳ sát hạch mùa hè, nhất định sẽ kéo đánh giá tổng hợp của cô xuống, đơn vị tinh anh chắc chắn sẽ không có phần của cô, cô từ bỏ ý định đi.”An Viễn Đạo nói.
Nhiếp Nhiên quay sang lạnh lùng nhìn anh ta, “Thầy có biết an ủi người khác không hả? Không biết an ủi thì đừng an ủi.”
“Tôi chỉ nói thật thôi, ai bảo cô cậy mạnh, đáng đời! Tôi nói cho cô biết, theo thông lệ trước kia, cô chắc chắn không vào được đơn vị lặn chiến đấu.”
Vẻ mặt Nhiếp Nhiên bình tĩnh, nhưng trong lời nói mang đầy uy hϊế͙p͙, “Thầy đừng tưởng bây giờ tôi có một tay không thể đánh được thầy.”
“Dù sao tôi cũng từng là sĩ quan huấn luyện lớp 1, cô cảm thấy cô đánh được tôi à?” An Viễn Đạo hoàn toàn không hề sợ hãi người bệnh như Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên xem thường mỉa mai, “Thầy đã ở trong lớp cấp dưỡng làm lính cấp dưỡng lâu như vậy rồi, còn có phong thái như trước kia à?”
An Viễn Đạo bị khích, lập tức nhảy lên, xắn ống tay áo lên làm ra vẻ muốn đánh nhau,
“Không tin thì chúng ta đấu thử xem?”
“Tôi là bệnh nhân, thầy lại còn muốn đấu với tôi, đúng là ức hϊế͙p͙ người khác.” Nhiếp
Nhiên khoan thai đứng lên, sau đó nói:
“Không còn sớm nữa, tôi về đi ăn cơm đây, ngày mai nhớ mang canh xương cho tôi, cho ít muối thôi nhé, váng mỡ cũng phải hớt sạch.”
Nghe thấy cô sai bảo như vậy, mặt An Viễn
Đạo càng đen hơn.
Rốt cuộc anh ta là sĩ quan huấn luyện, hay là người ở của Nhiếp Nhiên?
Người khác thấy mình đều kính trọng, sao với cô, mình lại rớt giá thế này!
Dù sao anh ta cũng đã từng là sĩ quan huấn luyện của đơn vị dự bị, mà cô chỉ là một nữ binh trong đơn vị dự bị mà thôi!
Rốt cuộc cô có hiệu lớn nhỏ và tôn ti không hả!