Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1593
TÔI KHÔNG MUỐN NỢ BỌN HỌ
Cô gần như buột miệng nói theo bản năng.
Nói xong, chính cô cũng ngẩn ra.
“Cô… vì cậu ta?” Lý Tông Dũng không hiểu hỏi lại.
“Vâng. Thầy ấy huấn luyện thêm cho tôi suốt hai tháng, phần ân tình này dù sao tôi cũng phải trả.”
Thật ra tất cả mọi người đều cho là cô liều mạng như vậy là vì lần sát hạch này.
Quý Chính Hổ, Tống Nhất Thành cho là cô muốn đến được đơn vị tốt hơn.
Còn Lý Tông Dũng thì cho là cô muốn vào cái đơn vị thần bí mà Hoắc Hoành từng ở.
Nhưng trên thực tế, chuyện đó chỉ chiếm một phần, còn phần khác coi như là vì…
Quý Chính Hổ đi.
Hai tháng qua không có ngày nào là anh ta không huấn luyện cô từ đêm đến khi trời sáng.
Cô còn có thời gian ngủ trưa, mà anh ta thì ngay cả thời gian ngủ trưa cũng phải làm việc.
Có thể nói, anh ta làm việc suốt 24 giờ.
Hơn nữa còn là suốt hai tháng như vậy.
Chỉ riêng phần ân tình này, cô cũng muốn cố gắng một chút lúc sát hạch.
Có điều, cuối cùng đáng tiếc lại không thành công.
Lý Tông Dũng nói: “Sát hạch và ân tình của cô để nói sau, bây giờ quan trọng nhất
chính là ở bệnh viện nghỉ ngơi tử tế cho tôi, những chuyện khác cô không cần suy nghĩ.”
“Nhưng mà…”
“Tôi tạm thời vẫn giấu nó cho cô, cô muốn bây giờ tôi nói, hay là ngoan ngoãn ở lại bệnh viện?”
Nếu như Hoắc Hoành biết, có lẽ sẽ điên cuồng gọi điện thoại cho cô.
Cô không muốn nghe anh lải nhải, quan trọng hơn chính là cũng không muốn để cho anh lo lắng cho mình.
Tình cảnh của anh vốn còn khó khăn hơn cô, cần gì phải để anh phân tâm vì chuyện này.
Nhiếp Nhiên buồn bực trả lời: “Ở lại bệnh viện.”
“Nếu đã đồng ý ở lại bệnh viện nghỉ ngơi, vậy thì nghỉ ngơi tử tế đi, tôi không muốn
đến cuối cùng giao một con nhỏ bị cụt tay cụt chân ra đâu.”
“Tôi biết rồi.”
Kế hoạch xuất viện thất bại, Nhiếp Nhiên đành chuyển chủ đề.
“Đúng rồi, có phải Tống Nhất Thành đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Cô không hề bỏ lỡ vẻ mặt căng thẳng của
Tống Nhất Thành lúc đó.
“Ừ, trải qua chuyện này, quyết định cuối cùng là điều cậu ta đi, để cậu ta đến bệnh viện khác.”
Điều đi?
Nhiếp Nhiên lập tức cau mày lại, “Chuyện này là tôi uy hϊế͙p͙ anh ta, thật ra lỗi là do tôi, anh ta là bị ép.”
Nhiếp Nhiên không nhắc tới còn đỡ, vừa nhắc tới là Lý Tông Dũng đã nổi giận không có chỗ trút, “Cô tưởng là tôi không
biết à? Nhưng sự thật chính là sự thật, cậu ta vi phạm quy định làm việc, cho nên cậu ta nhất định phải đi.”
Lúc ấy Tống Nhất Thành vào đơn vị, ông ta rất chào đón.
Tinh anh giỏi như vậy ở lại đơn vị, đối với các binh lính mà nói chính là tin mừng.
Nhưng bây giờ thì hay rồi, bị Nhiếp Nhiên làm xáo trộn lên, tinh anh như Tống Nhất
Thành phải đi như vậy, mà sát hạch của
Nhiếp Nhiên cũng bị hủy bỏ.
Đơn vị lập tức tổn thất hai hạt giống tốt.
Thật ra người thua thiệt nhất là ông mới đúng!
Ông thấy đầu kia mãi không nói gì, lúc này mới trấn an một câu, “Có điều, may mà qua một khoảng thời gian nữa cậu ta cũng bị điều đi, bây giờ chỉ là để cậu ta rời đi sớm hơn mà thôi.”
Nhiếp Nhiên nghe xong, chân mày mới dãn ra một chút, “Vậy Quý Chính Hổ thì sao? Là tôi chủ động giấu thầy ấy chuyện mình bị thương, thầy ấy huấn luyện tôi khi không biết chuyện gì, không đến nỗi sẽ bị xử phạt chứ?”
Nhưng sau khi cô nói xong, không nghe thấy Lý Tông Dũng trả lời, mà lại nghe thấy tiếng cười của ông truyền tới từ bên kia điện thoại.
“Ngài cười cái gì?” Nhiếp Nhiên không hiểu hỏi.
“Bây giờ cô cũng biết suy nghĩ đến người khác, còn biết xin thay bọn họ rồi.”
Nhiếp Nhiên ngập ngừng, “… Tôi chỉ là không muốn nợ bọn họ.”
“Cho dù cô nợ bọn họ nên làm như vậy, hay là thật sự lo lắng, muốn làm như vậy vì bọn họ, tôi đều rất vui.” Trong lời nói của
Lý Tông Dũng mang theo ý cười và sự xúc động
Nhiếp Nhiên cau mày, vẻ mặt trầm mặc mà nghiêm túc.
“Cô yên tâm, cậu ta không sao.”
Nhiếp Nhiên nghe thấy thế, cũng yên tâm hơn.
Hình như Lý Tông Dũng ở bên kia rất bận rộn, Nhiếp Nhiên cũng rất thức thời không quấy rầy ông nữa.
Lý Tông Dũng vội vàng dặn dò cô mấy câu rồi mới cúp điện thoại.
Nhiếp Nhiên cầm điện thoại dựa vào giường, đắm chìm trong suy nghĩ của mình, cho đến khi Tống Nhất Thành vội vàng chạy từ bên ngoài vào, mới cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Lúc này đã là buổi trưa, là lúc ánh mặt trời gay gắt nhất, Tống Nhất Thành đi đi lại lại như vậy, trên trán đã rịn ra một tầng mồ hôi.
“Tới rồi tới rồi, buổi trưa những nhà ăn kia bận đến nỗi không nấu suất đặc biệt, tôi phải tìm từng quán ăn bình thường, may mà bà chủ kia tốt bụng, nấu cho tôi ít cháo.” Anh ta lấy cái bàn nhỏ trên giường bệnh ra, mở cháo trắng cùng với dưa muối đồ ăn kèm rồi đặt lên bàn, “Cháo trắng này được ninh nhừ rồi, không đặc không loãng, rau cải cũng được cắt nhỏ, rất thích hợp với người đã lâu chưa ăn uống như cô.”
Nhiếp Nhiên nghe anh ta nói mãi, vẻ mặt còn ân cần như vậy, cuối cùng thấp giọng lên tiếng, “Xin lỗi, làm hại anh rời khỏi đơn vị trước thời hạn.”
Cái tay bế cháo của Tống Nhất Thành hơi run lên, vẻ mặt khẽ thay đổi.
Nhưng sau đó anh ta giả vờ kinh ngạc hỏi:
“Sao cô biết? Chẳng lẽ cô gắn máy nghe trộm trên người tôi à?”
Nhiếp Nhiên nể mặt cười một tiếng, sau đó nói với anh ta, “Nói đi, muốn tôi đền bù cho anh thế nào? Chỉ cần tôi có thể làm được, tôi sẽ cố hết sức.”
Mắt Tống Nhất Thành lập tức sáng lên, “Cô chắc chắn chứ?”
“Ừm.”
“Vậy thì mời tôi ăn cơm đi, cô nợ tôi nhiều bữa như vậy, dù sao cũng phải trả một bữa chứ.”
Nhiếp Nhiên phóng khoáng nói: “Được, bây giờ tôi rảnh ba tháng, lúc nào cũng có thể mời anh ăn cơm.”
“Vậy thì tốt, tuần này tôi sẽ ăn chực ở chỗ cô.” Tống Nhất Thành hào hứng tìm một cái ghế ngồi xuống cạnh giường cô, muốn đút cơm cho cô.
Nhiếp Nhiên thu lại ý cười, cau mày nghi ngờ hỏi: “Không phải anh nói là một bữa à?”
“Tôi chăm sóc cô lâu như vậy, còn canh cho cô ngủ cả đêm, bây giờ lại phải đút cơm cho cô, cô không nên mời thêm một chút à?
Hơn nữa tôi cũng không bắt cô mời mâm cao cỗ đầy, tất cả đều là cơm bệnh nhân mà thôi, đồ keo kiệt.”
Nhiếp Nhiên lấy cái thìa trong tay anh ta,
“Tôi có thể tự ăn, không cần đút, cho nên giảm một bữa đi.”
Cứ như vậy, cả tuần sau đó Tống Nhất
Thành quang minh chính đại ăn cơm bệnh nhân cùng cô.
May mà có Lý Tông Dũng đặc biệt dặn dò, cơm bệnh nhân của cô cũng coi như phong phú, không khó ăn như tưởng tượng.
Bởi vì có Nhiếp Nhiên ở trước mặt, cơm bệnh nhân có cứng thì Tống Nhất Thành cũng như đang ăn mâm cao cỗ đầy.
Khó khăn lắm mới đợi được đến ngày anh ta trở về đơn vị làm thủ tục điều chuyển, rời khỏi bệnh viện, Nhiếp Nhiên cho là cuối cùng mình cũng có thể tự do rồi.
Nhưng ai ngờ sáng sớm ngày hôm sau, mười rưỡi anh ta lại chạy tới phòng bệnh.
Hơn nữa lần này… anh ta lại mặc áo blouse trắng!
Nhiếp Nhiên đang ngồi ngẩn người trên giường thấy anh ta xuất hiện ở trước mặt mình, kinh ngạc hỏi: “Chuyện gì thế này?”
Tống Nhất Thành cười trả lời: “Tôi được điều từ đơn vị đến đây.”
Nhiếp Nhiên lập tức có cảm giác mình bị lừa, cô giơ tay ra đòi, “Trả lại bữa cơm đền bù cho tôi.”
Tống Nhất Thành thu lại ý cười, sau đó bĩu môi nói: “Tôi không hỏi cô tiệc tẩy trần đã là tốt lắm rồi.”
“Nếu không sợ bị tôi đánh, anh có thể đòi.”
Nhiếp Nhiên ngồi xếp bằng trên giường, lạnh lùng uy hϊế͙p͙.
Tống Nhất Thành ho nhẹ mấy cái, giả vờ đứng đắn nói: “Bắt đầu từ hôm nay tôi là bác sĩ điều trị chính của cô.”
Nhiếp Nhiên nằm xuống giường, dửng dưng hỏi: “Tôi vẫn muốn người cũ, có thể xin không?”
Tống Nhất Thành lập tức tức giận, nhưng vì bây giờ là thời gian làm việc, anh ta chỉ có thể dịu giọng cố nhịn nói: “Tôi là chuyên gia đấy nhé!”
Nhiếp Nhiên vẫn chỉ bình thản ồ một tiếng, sau đó giục anh ta kiểm tra hằng ngày, rồi nhanh chóng tiền khách.
Tống Nhất Thành vì ngại có y tá bên cạnh, chỉ có thể kiểm tra như hằng ngày cho cô, sau đó khỏi phòng bệnh tiếp tục đi làm việc.
Trưa nào đến giờ nghỉ Tống Nhất Thành cũng tất tả chạy đến với cô.
Nhất thời phòng bệnh của cô đã thành phòng nghỉ trưa chuyên dụng cho anh ta.
Có điều nhờ có sự điều trị và quan tâm cẩn thận của anh ta, vết thương của Nhiếp
Nhiên rất nhanh khỏi, sau nửa tháng là có thể xuống đất hoạt động rồi.
Chuyện đầu tiên cô làm chính là chạy đi thăm Cổ Lâm.
Cổ Lâm vẫn nằm ở trên giường như thế, không có dấu hiệu tỉnh lại.
Lúc nhìn thấy cô đứng ở cửa, mẹ Cổ lâm rất kinh ngạc.
Nhiếp Nhiên giải thích với bà chuyện vết thương cũ trên cánh tay mình tái phát, lại
khiến mẹ Cổ Lâm nhắc đi nhắc lại chuyện con gái không nên làm lính.
Nhiếp Nhiên nể vì bà là người lớn, cười phối hợp đáp lại, sau đó lại nói chuyện với
Cổ Lâm một lúc.
Đến bữa trưa, Nhiếp Nhiên mới xin phép ra về.
Cô đi tới cửa thang máy bấm nút xuống tầng, chỉ một lát thang máy đã tới, cửa vừa mở ra, đã thấy An Viễn Đạo hai tháng không gặp đang đứng ở bên trong, tay xách một ít trái cây.
Nhiếp Nhiên và An Viễn Đạo nhìn thấy đối phương thì đều kinh ngạc há hốc mồm.
“Cô… cô làm sao thế?” An Viễn Đạo phản ứng tương đối nhanh, lúc nhìn thấy tay
Nhiếp Nhiên lại bó bột, anh ta hỏi ngay.
Nhiếp Nhiên nói đùa: “Tôi nói nhớ thầy, cho nên nghĩ cách làm tay bị thương quay lại thì thấy có tin không?”
An Viễn Đạo hừ mũi, “Không tin!”
Lý do của cô quá tệ.
Người ngu cũng biết là không thể.
“Được rồi, xem ra chỉ số thông minh của thầy vẫn đang online.” Nhiếp Nhiên cứ gặp
An Viễn Đạo là lại muốn trêu anh ta.
Trong cả đơn vị, cô tôn trọng những sĩ quan huấn luyện như Quý Chính Hổ, nhưng đối với An Viễn Đạo thì cô không làm được.
Cô luôn cảm thấy trêu anh ta giống như trêu con mèo.
Quả nhiên, “con mèo” đã xù lông.
“Cái gì gọi là chỉ số thông minh của tôi đang online! Nhiếp Nhiên, tôi lớn hơn cô, còn đã từng là sĩ quan huấn luyện của đơn vị dự bị, cô có thể hiểu cái gì gọi là vai vế không hả?”
“Tôi đối xử ngang hàng với thầy, chứng minh thầy còn trẻ, đây là khen thầy.” Nhiếp
Nhiên cười híp mắt trêu anh ta, thậm chí còn vỗ vai anh ta một cái.
An Viễn Đạo thấy vậy, tức giận hất tay cô ra, “Ai cần cô khen.”
Hình như cái hất tay này của anh ta đã động đến vết thương của Nhiếp Nhiên khiến cô khẽ hô một tiếng.
An Viễn cũng sợ mình đẩy cô mạnh quá, vội vàng hỏi: “Sao rồi, cô có sao không? Có cần đưa cô đến chỗ bác sĩ kiểm tra một chút không?”
“Nếu như thầy chịu trở về đơn vị, có lẽ tôi sẽ ổn.”
Mặc dù Nhiếp Nhiên cúi đầu, không thấy rõ vẻ mặt, nhưng trong giọng nói của cô vẫn tràn đầy ý trêu chọc.
An Viễn Đạo biết mình đang bị đùa giỡn, dù tức lắm nhưng động tác vẫn nhẹ nhàng hơn rất nhiều, “Vậy cô đừng khỏi thì hơn.”
Đọc truyện tại Web Truyen Online . com
Nhiếp Nhiên mỉm cười, nắm cái tay bị thương của mình hỏi: “Thầy làm thầy giáo mà biểu hiện như vậy à?”