Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1592
CHỈ LÀ VÌ SĨ QUAN HUẤN LUYỆN QUÝ
Được rồi, Tống Nhất Thành, sát hạch có quy định của sát hạch, tôi thật sự chưa leo lên đến đỉnh, không đạt tiêu chuẩn cũng không có gì sai cả.”
“Cái gì gọi là không có gì sai? Thế khoảng thời gian này cô chịu đựng không phải uổng phí hết à?”
Tống Nhất Thành không biết cô huấn luyện khổ sở mệt mỏi thế nào, nhưng anh ta là bác sĩ nên rất rõ mức độ vết thương như của cô mà phải kiên trì huấn luyện thì phải chịu đựng đau đớn rất lớn.
Nhiếp Nhiên dựa vào giường, thở dài một tiếng, “Uống phí cũng đành chịu, ai bảo tôi không cắn răng kiên trì được.”
Dáng vẻ nghĩ thông suốt của cô lại làm
Tống Nhất Thành tức giận, không ngừng giậm chân.
“Cô làm sao thế hả! Lúc đầu vì có thể sát hạch mà cô đe dọa dụ dỗ tôi, bây giờ không đạt tiêu chuẩn thì cô lại chẳng hề sốt ruột?
Thế cô kiên trì lâu như vậy là vì cái gì?
Sớm biết thế này, lúc đầu tôi đã không tiêm mũi đó cho cô rồi, như vậy tôi cũng không cần…”
Anh ta vô cùng tức giận chất vấn Nhiếp
Nhiên, nói đến cuối cùng đột nhiên dừng lại.
Nhiếp Nhiên khẽ cau mày, ngẩng đầu lên hỏi: “Không cần cái gì?”
Vẻ mặt Tống Nhất Thành hơi cứng lại, dừng mấy giây, anh ta mới lắp bắp nói:
“Không… không cần cái gì, tôi nói là lúc ấy tôi nên đá cô ra khỏi phòng y tế!”
Nhiếp Nhiên nhìn chằm chằm anh ta, khả năng diễn của những người trong đơn vị này thật sự là…
Quá kém!
Chỉ có Hoắc Hoành là ngoại lệ thôi.
Nhiếp Nhiên nói theo anh ta: “Tôi đã cố gắng rồi, nhưng vẫn không được, tôi cũng không có cách nào khác cả.”
Thấy cô bình tĩnh nằm ở đó như vậy, còn mình thì giống như con khỉ hô to gọi nhỏ nhảy loạn lên, Tống Nhất Thành tức giận trợn mắt nhìn cô, “Tôi đúng là hoàng đế không vội thái giám đã vội!”
Mấy bác sĩ cùng các y tá ở bên cạnh phì cười ra tiếng.
Nhiếp Nhiên chỉ dửng dưng nói: “Anh nói mình như vậy không hay lắm đâu.”
Bấy giờ Tống Nhất Thành mới hoàn hồn lại: “Có!”
Nhiếp Nhiên thấy Tống Nhất Thành lại sắp bùng nổ, lập tức trấn an: “Được rồi, đợi tôi khỏi rồi sẽ mời anh ăn cơm, coi như là cảm ơn anh đã giúp tôi. Bây giờ để cho bác sĩ kiểm tra giúp tôi đi, bác sĩ đã đợi rất lâu rồi.”
Thấy tâm trạng của Nhiếp Nhiên hình như rất ổn, Tống Nhất Thành vội vàng nói với bác sĩ: “Bác sĩ, xin lỗi nhé, anh kiểm tra trước đi.”
Bác sĩ kia chính là người hai tháng trước tháo bột cho cô, anh ta tỏ vẻ rất hiểu cô nữ binh đặc biệt giỏi ngủ này.
“Cô ở trong đơn vị không được ngủ à?”
Anh ta vừa kiểm tra cẩn thận cho cô, vừa cười hỏi.
“Đúng vậy, ở trong đơn vị bọn họ không coi tôi là người, cho nên tôi phải đập cho gãy tay để quay lại đây ngủ bù.”
Bác sĩ kia phá lên cười.
Sau khi kiểm tra một lúc, anh ta mới lên tiếng: “Tay cô hồi phục rất tốt. Nhưng lần sau cô ngủ bù nhất định đừng làm gãy tay nữa. Lần này cô bị thương nặng hơn lần trước, mấy lần va chạm liên tục cộng thêm huấn luyện cường độ cao, cho nên tay cô rất yếu ớt, nhất định phải bảo vệ thật tốt, còn thế này nữa thì sau này sẽ để lại mầm bệnh.”
“Được, lần sau nếu như tôi còn muốn ngủ bù, nhất định sẽ đổi cách khác.” Nhiếp Nhiên cười nói cảm ơn anh ta.
Bác sĩ viết xong bệnh án, lại dặn dò cô một số chuyện cần chú ý rồi mới dẫn mấy y tá rời đi.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại ba người bọn họ.
Nhiếp Nhiên thản nhiên nói với Tống Nhất Thành: “Tống Nhất Thành, tôi ngủ nhiều ngày như vậy rồi nên hơi đói, anh đi mua cho tôi chút đồ ăn được không?”
Tống Nhất Thành lập tức gật đầu, “Được được được, vậy cô nằm ở đây, đừng đi lung tung, bác sĩ nói mặc dù tình hình rạn xương của cô không phải quá nghiêm trọng, nhưng cũng phải quan sát cẩn thận.”
Nói xong anh ta bước nhanh ra khỏi phòng bệnh.
Sau khi đuổi được Tống Nhất Thành đi,
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên nhìn Quý Chính Hổ đã đứng ở cạnh giường rất lâu, hỏi: “Thầy có gì muốn nói à?”
“Nếu cô đã bị thương, tại sao còn muốn kiên trì huấn luyện?” Quý Chính Hổ trầm giọng hỏi.
“Nếu thầy đã biết tôi bị thương, tại sao còn ngầm đồng ý với cách làm của tôi?”
“Vậy tại sao cô không tranh đấu cho mình?”
Đây mới là điều Quý Chính Hổ không thể hiểu được nhất.
Anh ta hoàn toàn không thể hiểu được
Nhiếp Nhiên đang suy nghĩ gì trong lòng.
Bị thương còn kiên trì huấn luyện, không phải có nghĩa là cô rất muốn tham gia lần sát hạch này à?
Nếu rất quan tâm đến đợt sát hạch này, vậy tại sao nghe thấy mình không đạt tiêu chuẩn, cô lại không tranh đấu vì mình?
“Tôi nói rồi, tôi đã cố gắng hết sức, tôi không thẹn với lương tâm.”
“Cô cam tâm thật à?”
Nhiếp Nhiên ngước mắt lên, hỏi ngược lại một câu, “Còn thầy thì sao?”
Quý Chính Hổ ngẩn ra.
Nhiếp Nhiên thấy anh ta không hiểu, tiếp tục nói: “Thầy huấn luyện tôi lâu như vậy, nhưng cuối cùng tôi vẫn gây trở ngại cho thầy, thầy cam tâm sao?”
Quý Chính Hổ bình tĩnh trả lời: “Cô đã cố gắng hết sức rồi.”
Nhưng trả lời xong, anh ta lập tức hiểu ra là Nhiếp Nhiên cố ý.
Anh ta không hỏi nữa, nếu Nhiếp Nhiên nghĩ thông rồi thì anh ta nói thêm sẽ chỉ khiến cô không vui.
“Cô nghỉ ngơi đi, tất cả đợi hồi phục rồi hãy nói.”
Anh ta lại nói với Nhiếp Nhiên mấy câu, sau đó định rời đi.
Vừa mới đi ra khỏi cửa, đã nghe thấy tiếng
Nhiếp Nhiên truyền từ sau lưng đến,
“Đúng rồi!”
Quý Chính Hổ dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía Nhiếp Nhiên.
“Hai tháng qua cảm ơn thầy nhé.”
Quý Chính Hổ chưa bao giờ nghe thấy
Nhiếp Nhiên nói cảm ơn bèn ngẩn ra mấy giây, sau đó mới hoàn hồn lại, cứng rắn ném lại một câu, “Tóm lại, tôi sẽ cố hết sức để giải quyết chuyện sát hạch, cô không cần lo lắng.”
Nhưng Nhiếp Nhiên lại nằm xuống giường, miễn cưỡng nói: “Không thể làm thì đừng làm, dù sao cũng không phải chỉ có lần sát hạch này, đến mùa đông tôi vẫn có thể thi, đừng vì lần sát hạch này mà kéo mình vào, tạm thời tôi vẫn chưa có ý định đổi sĩ quan huấn luyện.”
Quý Chính Hổ mấp máy môi mấy cái, hình như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ ừ một tiếng, sau đó rời khỏi phòng bệnh.
Quý Chính Hổ vừa rời đi, nụ cười trên khóe miệng cô lập tức biến mất.
Nếu nói không để ý là giả, cô liều mạng lâu như vậy, nhịn lâu như vậy, lại bị sự cố bất ngờ này hủy đi thành tích sát hạch.
Nhưng có thể làm thế nào được, đường là do mình chọn.
Nếu lựa chọn cứu người, vậy tất cả những chuyện sau đó cô phải tự gánh vác.
Sự tồn tại của chúng ta chính là cứu viện và tiếp viện, sát hạch cũng là vì có thể cứu viện và tiếp viện tốt hơn mà thôi.
Không biết tại sao đột nhiên câu này của
Lý Kiều lại vang lên bên tai cô.
Nhiếp Nhiên bỗng nhiên bật cười.
Chỉ có điều, nếu đã cứu viện tốt hơn, tại sao vẫn không có thành tích?
Cái đồ lừa gạt Lý Kiêu này!
Cô đang suy nghĩ thì chuông điện thoại vang lên.
Hóa ra mấy lần trước lúc Quý Chính Hổ đến đã mang cho cô một số đồ dùng hằng ngày cơ bản, trong đó có cả điện thoại của cô.
Nhiếp Nhiên cầm điện thoại lên, nhìn dãy số trên màn hình, là số của Lý Tông Dũng.
Nhiếp Nhiên mới ấn nút nghe, đã nghe thấy giọng nói lo lắng của Lý Tông Dũng truyền từ bên kia điện thoại đến, “Thế nào rồi, cô vẫn ổn chứ?”
“Tôi ổn, không có chuyện gì lớn cả, có thể chạy có thể nhảy.”
LýTông Dũng.
Một lúc lâu sau, Lý Tông Dũng mới nói:
“Lần này cô ở bệnh viện nghỉ ngơi tử tế đi, không nghỉ đủ một trăm ngày thì đừng có xuất viện!”
Nụ cười ở khóe miệng Nhiếp Nhiên cứng lại, “Một trăm ngày? Tôi chỉ bị rạn xương chứ đâu phải là gãy xương.”
“Hồi trước cô cũng nói như vậy, nhưng sự thật thì sao, mới hai tháng vết thương cũ của cô đã tái phát, cô có biết sau này sẽ để lại mầm bệnh không? Bây giờ cô phải nghỉ ngơi đủ một trăm ngày cho tôi, thiếu nửa ngày cũng không được.”
“Một trăm ngày tức là ba tháng, bây giờ đã là tháng bảy tháng tám rồi, đợi tôi trở lại đã là cuối thu, vậy sát hạch mùa đông của tôi thì làm thế nào? Tôi đã bỏ lỡ sát hạch mùa hè rồi, ngài đừng có bảo tôi là ngay cả sát hạch mùa đông cũng phải từ bỏ chứ?!”
Nếu như vậy, thế thì cô bỏ luôn đi cho xong, còn thi cái gì nữa?
Lý Tông Dũng nghe thấy cô nói thế cũng dịu đi, “Tôi biết cô muốn vào đơn vị của thằng nhóc kia, nhưng bây giờ thân thể của cô không cho phép cô huấn luyện với cường độ lớn như vậy, đến lúc đó vì sát hạch mà để lại mầm bệnh, bên kia cũng sẽ không cần cô.”
Nhiếp Nhiên nghe ông ta lải nhải một đống như vậy, lúc này mới biết ông ta hiểu lầm ý đồ mình liều mạng như thế.
“Không phải là vì tôi muốn vào bên kia, mà là bởi vì Quý Chính Hổ