Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1591
BỊ HỦY BỎ? – TOI CÔNG HẾT RỒI!
Quý Chính Hổ thấy cả đám ai cũng lo lắng thì chỉ lạnh giọng nói: “Bây giờ
Nhiếp Nhiên tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng.”
Cả đám thở phào nhẹ nhõm.
Đặc biệt là Hà Giai Ngọc, thần kinh căng thắng cuối cùng cũng dãn ra, cả người thả lỏng, muốn ngồi phịch xuống đất.
May mà Nghiêm Hoài Vũ ở bên cạnh nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy cô ta, mới khiến cái mông của cô ta tránh được một kiếp.
“Tốt quá rồi, chị Nhiên không sao, tốt quá rồi…” Lúc này Hà Giai Ngọc vẫn còn đang lẩm bẩm.
Nghiêm Hoài Vũ nghe thấy mà thương.
“Đúng, cô ấy không sao, cô yên tâm đi.”
Anh ta nhỏ giọng nói bên tai Hà Giai Ngọc.
Sau khi nói liên tục mấy lần, Hà Giai Ngọc mới giống như hoàn hồn lại.
Lúc này Quý Chính Hổ mới lên tiếng khiển trách: “Cô cậu công khai vi phạm quy định của đơn vị, bây giờ tất cả đến sân huấn luyện chạy hai mươi cây số, sau đó trở về ký túc xá ngủ!”
“Rõ!”
Đây là lần đầu tiên lớp 6 cam tâm tình nguyện chạy phạt.
Đám người kia nhanh chóng chạy đến sân huấn luyện.
Sau đó Quý Chính Hổ theo Trần Quân đi tới phòng làm việc của Lý Tông Dũng.
Trên đường đi Trần Quân nhắc nhở anh ta,
“Hình như tiểu đoàn trưởng khá tức giận
vì chuyện của Nhiếp Nhiên, lát nữa anh cẩn thận một chút.”
“Tôi biết rồi.”
“Có điều tôi nghe bọn họ nói Nhiếp Nhiên cứu Hà Giai Ngọc ở giữa sườn núi, có phải là thật không?”
“Ừ.”
“Đúng là một trường hợp hoàn mỹ.”
Có thể cứu người trong thời gian, vị trí cùng với tốc độ rơi xuống như vậy, xác suất này không nhiều.
“Không thể nói là hoàn mỹ được. Vì cứu Hà Giai Ngọc mà xương tay của em ấy bị rạn lần hai, mô mềm cũng bị thương.”
Nếu như có thể, anh ta không muốn có trường hợp này.
Quý Chính Hổ nói xong, gõ cửa phòng làm việc của Lý Tông Dũng, sau đó hô “báo cáo”.
“Vào đi.” Giọng nói uy nghiêm truyền từ trong phòng ra.
Quý Chính Hổ lập tức mở cửa đi vào.
Lúc nhìn thấy Quý Chính Hổ, câu đầu tiên
Lý Tông Dũng hỏi là: “Bây giờ tình hình của cô ấy thế nào rồi?”
“Báo cáo. Tạm thời Nhiếp Nhiên vẫn chưa tỉnh, bác sĩ nói tay em ấy bị rạn xương lần hai, bởi vì kéo dài một khoảng thời gian cộng thêm tiêm mũi gây tê, cho nên bây giờ cần bó bột lại lần nữa. Ngoài ra, trên người em ấy cũng có vài chỗ trầy xước, nhưng cũng may là tình hình không quá nghiêm trọng.”
“Kéo dài một khoảng thời gian? Tiêm mũi gây tế? Cậu có ý gì? Chẳng lẽ cô ấy bị rạn xương từ lúc chưa tiến hành cứu viện à?”
Vẻ mặt Lý Tông Dũng lập tức lạnh đi.
Quý Chính Hổ vẫn bình tĩnh nói: “Đúng thế, trước hành động cứu viện hỏa hoạn lần này, bởi vì từng cứu một nữ binh rơi từ
trên vách núi xuống nên em ấy bị tái phát lần hai.”
“Tái phát lần hai? Vậy tại sao cậu không để cho cô ấy nghỉ ngơi? Biết rõ cánh tay cô ấy tái phát lại vẫn bắt cô ấy tiếp tục huấn luyện, thậm chí còn tiêm mũi gây tê!”
Lý Tông Dũng nói không lớn, nhưng vô cùng lạnh lùng uy nghiêm, làm cho lòng người ta không tự chủ được có cảm giác bị áp bức.
Quý Chính Hổ cũng không ngoại lệ.
Lý Tông Dũng thấy anh ta đứng ở đó không nói lời nào, dáng vẻ ngầm thừa nhận.
Mặc dù tức giận nhưng ông không ngu.
Quý Chính Hổ từ trước đến giờ luôn chính trực, có thể xảy ra loại chuyện này, Nhiếp Nhiên tuyệt đối không thoát được liên quan.
Cuối cùng ông chỉ có thể bất đắc dĩ thả người.
Ông phất tay, ra hiệu: “Bây giờ an nguy của
Nhiếp Nhiên là quan trọng nhất, còn chuyện này tạm thời để đó đã, tôi sẽ đưa ra quyết định sau, cậu ra ngoài trước đi.”
Quý Chính Hổ vốn đã chuẩn bị xong tâm lý bị xử phạt, không ngờ cuối cùng lại bình an vô sự như vậy, anh ta thấy hơi kinh ngạc.
Nhưng sau đó anh ta đáp một tiếng rồi lại ra ngoài.
Mấy ngày sau đó, Nhiếp Nhiên luôn ở trong trạng thái hôn mê.
Thỉnh thoảng Quý Chính Hổ lại đến thăm cô, nhưng bởi vì đang là thời kỳ sát hạch, anh ta không thể phân thân nên số lần và thời gian tới đều rất ít.
Về cơ bản đều là Tống Nhất Thành trông nom cô.
Ban đầu Tống Nhất Thành còn không lo quá, nhưng thấy Nhiếp Nhiên cứ hôn mê như vậy, trong lòng anh ta đã bắt đầu lo lắng.
Anh ta thường xuyên kéo bác sĩ điều trị chính cho cô tới kiểm tra, hoàn toàn quên mất mình cũng là một bác sĩ.
“Yên tâm đi, lần trước cô ấy đến đây cũng hôn mê rất lâu, sẽ không có chuyện gì đâu.” Sau sáu lần bị Tống Nhất Thành kéo qua kiểm tra sức khỏe cho Nhiếp Nhiên, cuối cùng bác sĩ kia lên tiếng.
“Lần trước là lần trước, lần này là lần này, mỗi lần bệnh tình đều không giống nhau, sao anh có thể dựa vào lần trước mà phán định lần này được. Anh có biết làm bác sĩ không thế!” Tống Nhất Thành nhìn thấy bác sĩ kia kiểm tra vô tâm như vậy, lập tức tức giận khiển trách.
May mà bác sĩ kia cũng hiểu được tâm trạng của Tống Nhất Thành, anh ta chỉ có thể kiểm tra cẩn thận cho Nhiếp Nhiên một lần nữa.
Cuối cùng kết luận tình hình sức khỏe của cô rất tốt, hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì.
Tống Nhất Thành thấy vừa rồi anh ta kiểm tra coi như chu đáo, lúc này mới bỏ qua cho anh ta.
Nhưng bác sĩ vừa đi, anh ta lại rơi vào sự chờ đợi vô tận một lần nữa.
Ba ngày sau, cuối cùng Nhiếp Nhiên cũng tỉnh lại.
Lúc mở mắt ra nhìn thấy trần nhà trắng xóa, Nhiếp Nhiên ngây ra mất mấy giây, sau đó tất cả ký ức đã quay lại.
Thật là xui xẻo, lại quay về bệnh viện rồi.
Nhiếp Nhiên muốn ngồi dậy nhưng lại không cẩn thận chạm phải chỗ đau ở cánh tay khiến cô rên khẽ một tiếng.
Tống Nhất Thành trông cô cả đêm mới chợp mắt được một lát, nghe thấy tiếng động liền bừng tỉnh.
Nhìn sang thấy Nhiếp Nhiên đang khó khăn bò xuống, anh ta giật mình ngã lăn từ
trên giường phụ xuống, kích động nhào tới bên giường bệnh của Nhiếp Nhiên, vui vẻ nói: “Cô tỉnh rồi à? Sao rồi, có khó chịu chỗ nào không, tôi lập tức gọi bác sĩ giúp cô.”
“Tôi không sao.” Nhiếp Nhiên thấy cả cánh tay mình đều bị bó bột, lập tức cau mày lại.
Tống Nhất Thành thấy cô như vậy bèn cố ý dọa cô: “Cái gì mà không sao! Cô có biết cô đã hôn mê mấy ngày rồi không! Bác sĩ nói bây giờ tay cô bị rạn xương lần hai nghiêm trọng, không được cử động, nếu không sẽ phải cưa đi.”
Đáng tiếc, Nhiếp Nhiên chỉ dửng dưng nói:
“Ồ.”
“Chỉ ồ thôi? Không có gì khác à?” Tống
Nhất Thành trợn to hai mắt hỏi.
“Không ồ thì còn có thể thế nào? Tôi đã rất nể mặt nghe anh chém gió rồi, hay là anh mong tôi vừa khóc vừa gào trước mặt anh?”
Đối mặt với năng lực suy nghĩ nhanh nhẹn của Nhiếp Nhiên, Tống Nhất Thành thật sự phục sát đất.
Anh ta không biết làm sao, chỉ có thể nói thật, “Mặc dù tay cô không đến mức bị cắt đi, nhưng bị thương rất nghiêm trọng, nhất định phải nghỉ ngơi tử tế mới được.”
Nhiếp Nhiên gật đầu một cái, tỏ ý mình đã hiểu.
“Tôi đi tìm bác sĩ, cô ở im ở trên giường đừng có đi lung tung.” Tống Nhất Thành chỉnh chăn cho cô, dặn dò một lúc rồi mới rời khỏi phòng bệnh.
Nhiếp Nhiên nằm ở trên giường, nhìn thạch cao trên cánh tay mình, vẻ mặt thoáng u ám.
Cô rơi xuống lúc đang sát hạch, vậy sát hạch của cô phải làm thế nào?
Lúc này cô phiền muộn nghĩ tự dưng mình liều mạng cứu người như vậy làm gì.
Xem đi, giờ bản thân cũng phải vào trong bệnh viện rồi.
Nhưng lúc cô thấy những đứa bé kia nhìn cô với ánh mắt cầu cứu, cô lại cảm thấy hình như… cũng không phiền muộn đến thế.
Trước kia tâm trạng của cô chưa bao giờ thay đổi thất thường thế này.
Quả nhiên ở dưới sự dẫn dắt của người kia, cô đã biến thành không bình thường rồi.
Lúc cô đang suy nghĩ lung tung thì có người đi từ bên ngoài vào.
Nhiếp Nhiên tưởng là Tống Nhất Thành dẫn bác sĩ tới, nghiêng đầu qua nói: “Sao anh lại đi…”
Còn chưa nói xong chữ “lâu”, đã thấy Quý Chính Hổ đi từ ngoài cửa vào.
Nhiếp Nhiên nhướng mày hỏi: “Sao thầy lại đến đây?”
“Cô cảm thấy thế nào rồi?”
“Cũng ổn. Đúng rồi, sát hạch của tôi thì thế nào?” Nhiếp Nhiên vốn định buổi tối sẽ gọi điện thoại hỏi Quý Chính Hổ, nhưng mà giờ anh ta đã đến thì cô có thể hỏi thẳng luôn.
Quý Chính Hổ nhìn cô, trong đáy mắt lóe lên chút do dự, “Sát hạch mùa hè của cô… bị hủy bỏ rồi.”
“Tôi biết rồi.”
Nhiếp Nhiên nói chuyện bình thản như vậy làm cho Quý Chính Hổ thoáng kinh ngạc.
Với tính cách của Nhiếp Nhiên, đâu thể ngoan ngoan chấp nhận kết quả như vậy chứ.
“Cô…”
Quý Chính Hổ do dự không biết có nên khuyên cô mấy câu không, lại nghe thấy tiếng Tống Nhất Thành vang lên sau lưng,
“Cho xin đi, vừa rồi tôi đã chơi chiêu này của sĩ quan huấn luyện Quý rồi. Lúc nãy
tôi cũng dọa cô ấy như vậy, nói tay cô ấy tàn phế, nhưng cô ấy thông minh lắm, liếc mắt một cái thấy ngay, anh vẫn nên ngoan ngoãn nói thật đi.”
Anh ta vừa cười nói, vừa dẫn bác sĩ đi vào.
Quý Chính Hổ nghe thấy vậy, lúc này mới hiểu hóa ra cô tưởng là mình đang đùa với cô, vì vậy vội vàng lên tiếng:
“Đây là sự thật.”
“Thầy ấy nói thật.”
Hai người gần như nói cùng một lúc.
Quý Chính Hổ và Tống Nhất Thành ngẩn ra.
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên, cong khóe miệng nhìn Quý Chính Hổ, “Tôi biết thầy sẽ không đem chuyện này ra đùa.”
“Không phải đùa? Vậy Nhiếp Nhiên thật sự không đạt tiêu chuẩn à?” Tống Nhất Thành kinh ngạc hỏi.
Quý Chính Hổ trầm mặc gật đầu.
Lần này Tống Nhất Thành cuống lên, bỏ lại bác sĩ, đi thẳng tới, “Sĩ quan huấn luyện
Quý, có nên cho cô ấy một cơ hội không?
Cô ấy bị thương mới như vậy, đây không phải là trình độ thật sự của cô ấy.”
Quý Chính Hổ nghiêm túc nói: “Sát hạch chính là sát hạch.”
Anh ta cũng tiếc nuối.
“Nhưng sát hạch cũng có nguyên do chứ!
Lúc huấn luyện vết thương cũ của cô ấy tái phát, vì lần sát hạch này mà cô ấy phải tiêm mũi gây tê kiên trì ra trận, nếu không phải sau đó cứu người bị cây đập phải, lần sát hạch này cô ấy sẽ không có vấn đề gì!
Nếu như các anh làm như vậy, sau này còn ai cứu người nữa!”
Tống Nhất Thành càng nói càng kích động.
Dễ thấy anh ta đang cảm thấy bất bình thay Nhiếp Nhiên.
“Không đạt tiêu chuẩn chính là không đạt tiêu chuẩn, không có lý do.”
Lúc Quý Chính Hổ nói câu này luôn nhìn
Nhiếp Nhiên, hy vọng có thể nhìn ra chút phản ứng trên mặt cô.
Bởi vì bây giờ Nhiếp Nhiên bình tĩnh như vậy, thật sự khiến người ta lo lắng.
“Sao lại không có lý do, các anh như vậy đúng là không công bằng!” Tống Nhất
Thành thấy Nhiếp Nhiên vẫn thản nhiên như không, lập tức nói: “Sao cô có thể bình tĩnh như vậy, cô phải nói gì đi chứ! Khoảng thời gian trước cô nhanh mồm nhanh miệng với tôi thế cơ mà, bây giờ đi đâu hết rồi!”