Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1590
TÁI PHÁT LẦN HAI – CÓ NGHIỆT DUYÊN VỚI NƯỚC
Nhiếp Nhiên đã leo được hai phần ba vách núi lại buông tay ra, cả người rơi thẳng từ trên vách núi xuống. Cả hai tay cô đều rũ xuống, giống như con bướm gãy cánh rơi xuống.
“Chị Nhiên!”
“Nhiếp Nhiên!”
“Tiểu Nhiên Tử!”
Mấy người lớp 6 trợn mắt gọi với xuống dưới núi.
Những người vẫn đang sát hạch đều vì biến cố này mà dừng lại.
Tùm!
Tốc độ Nhiếp Nhiên rơi xuống rất nhanh, còn không đợi bọn họ có phản ứng gì, cô đã rơi xuống nước, hoa nước bắn lên tung tóe.
Những nhân viên y tế ở xa thấy cảnh này, có mấy y tá che miệng hô lên, “Trời ơi! Sao lại như vậy chứ!”
Người ở đây bị chuyện ngoài ý muốn này làm cho không kịp ứng phó.
Quý Chính Hổ luôn chú ý đến Nhiếp Nhiên nên là người đầu tiên lao xuống nước.
Sau đó Tống Nhất Thành cũng lập tức chạy lại.
Chỉ có điều anh ta ở quá xa, lúc anh ta lao đến, Quý Chính Hổ đã vớt cô lên, đưa cô lên chỗ nước cạn rồi.
Cả người Nhiếp Nhiên ướt đẫm, vì rơi từ trên cao xuống nước nên thần trí cô không được tỉnh táo lắm.
“Tránh ra, tránh ra!” Tống Nhất Thành vội vàng gạt những binh lính vây quanh Nhiếp Nhiên ra, sau đó tiến lên kiểm tra cẩn thận tình trạng vết thương của Nhiếp Nhiên.
Cũng may cô trèo không cao, đơn vị cũng sợ đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên chọn chỗ có con sông, vậy nên Nhiếp Nhiên ngã xuống cũng không có vấn đề gì quá lớn.
Tống Nhất Thành khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó anh ta lập tức xắn ống tay áo cô lên nhìn, phát hiện bả vai cô tím bầm lại, còn có cả vết bỏng nữa, nhìn mà giật mình.
Người ở đây nhìn thấy đều há hốc mồm.
Cô bị thương như vậy mà còn dám sát hạch, đúng là quá liều mạng rồi!
Nhiếp Nhiên bị đập vào mặt nước nên hơi choáng váng, lúc này cảm nhận được có người đang xắn ống tay áo mình lên, cô theo bản năng giơ tay ra muốn che đi: “Tôi không sao…”
“Không sao cái rắm! Tôi biết ngay là cô lừa tôi mà! Vì sát hạch, cô huấn luyện đến nỗi xương tay bị rạn ra lần hai, tiêm mũi gây tê là tôi đã nhẫn nhịn lắm rồi. Bây giờ bị và đập thành như vậy mà cô còn nhịn được, có phải cô không cần cái tay này nữa không!” Tống Nhất Thành đã bị cô ép phải chửi bậy.
Người ở bên cạnh nghe thấy thế đều vô cùng kinh ngạc!
Cái gì? Rạn xương lần hai?
Tiêm mũi gây tế?
Không phải chứ!
Hóa ra tay Nhiếp Nhiên bị tái phát lần hai!
Vậy vừa rồi cô còn liều mạng cứu người như thế?
Tay cô bị rạn xương như vậy mà còn bế hai đứa bé lao ra khỏi đám cháy…
Trời ơi, cô phải giải chịu đựng thế nào mới làm được như vậy!
“Anh nói tay em ấy bị rạn xương lần hai?
Là bởi vì huấn luyện gây ra à?” Vẻ mặt Quý
Chính Hổ nặng nề.
Anh ta luôn cho là Nhiếp Nhiên bị trật khớp tương đối nghiêm trọng mà thôi, không ngờ lại là rạn xương.
Cô bị điên rồi à?!
Bị đau như vậy còn có thể cắn răng kiên trì huấn luyện lâu đến thế!
Tống Nhất Thành vừa kiểm tra vết thương cho cô, vừa cau mày nghiêm túc trả lời:
“Huấn luyện dĩ nhiên cũng có, nhưng tôi cảm thấy chắc là bị va đập mạnh mới khiến bị rạn xương lần hai.”
“Va đập mạnh?” Trần Quân kinh ngạc hỏi.
Tống Nhất Thành gật đầu, nghĩ tới đây cũng cảm thấy bực mình, “Cũng không biết cô ấy bị va đập ở đâu mà lại tạo thành lực va chạm lớn như vậy.”
Trần Quân nhìn về phía Quý Chính Hổ,
“Quý Chính Hổ, anh đúng là quá ác rồi, huấn luyện người ta đến nỗi bị rạn xương lần hai? Không phải là anh đập tay em ấy vào tường đấy chứ?”
Quý Chính Hổ nhìn Nhiếp Nhiên, cau mày lại.
Đương nhiên là không phải thế rồ
Nhưng tại sao lại bị va chạm mạnh thế này?
Chẳng lẽ là lúc huấn luyện vượt chướng ngại vật, cô chui lưới sắt rồi bị đập vào à?
Cũng không có khả năng, cái đó không thể coi là va chạm mạnh được.
“Có phải là lần cứu Hà Giai Ngọc không?”
Lý Kiêu cất tiếng hỏi.
Quý Chính Hổ lập tức nhớ ra.
Không sai!
Lúc ấy đúng là Nhiếp Nhiên bị va chạm thật. Hơn nữa quan trọng nhất chính là sau khi cô cứu Hà Giai Ngọc, cái tay kia đã rũ xuống, suýt nữa làm rơi Hà Giai Ngọc.
Cũng chính vì chuyện đó nên anh ta mới bắt Nhiếp Nhiên đến phòng y tế để kiểm tra.
“Nhất định là thế! Hà Giai Ngọc rơi từ độ cao như vậy xuống, Tiểu Nhiên Tử đón lấy cô ấy, nhất định là bị va đập không nhẹ.”
Nghiêm Hoài Vũ vỗ đùi, nói.
Lúc này Hà Giai Ngọc vô cùng áy náy, cô ta nắm tay Nhiếp Nhiên, “Chị Nhiên… em xin lỗi… em… không phải em cố ý đâu… em xin lỗi…”
“Tôi đâu có yếu ớt như vậy, Tống Nhất
Thành nói linh tinh thôi.” Lúc này Nhiếp
Nhiên đã tỉnh táo hơn. Cô cau mày, cố giấy ra khỏi tay Tống Nhất Thành, đứng lên khỏi chỗ nước cạn.
Cô nghĩ thầm, mình đúng là có nghiệt duyên với nước.
Lần đầu tiên là lúc trùng sinh, lần thứ hai là lúc dã ngoại sinh tồn, lần thứ ba là trận ác chiến trên đảo trước đây không lâu, lần thứ tự chính là lần này.
Cô vừa nghĩ vừa đi về phía trước, có điều mới vừa đi hai bước, trước mắt cô đã choáng váng, tối sầm lại rồi ngã xuống đất.
Tống Nhất Thành lập tức nhanh tay lẹ mắt bước nhanh về phía trước đỡ cô, sau đó quát mấy nhân viên y tế phía xa, “Mau!
Lập tức chuẩn bị xe!”
Lúc này, nhân viên y tế mới hoàn hồn lại, vội vàng mở khoang xe lôi cáng ra ngoài.
Bên trong xe, dua dien bent vien gång hϊế͙p͙ Nhiên lập tức được đưa vào bên trong xe, đưa đến bệnh viện gần nhất.
Hà Giai Ngọc đứng tại chỗ nhìn chiếc xe kia gào thét rời đi, mắt rưng rưng, “Làm sao đây, chị Nhiên sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ? Nếu như chị ấy xảy ra chuyện, vậy tôi phải làm thế nào!”
Thi Sảnh ở bên cạnh an ủi: “Chắc sẽ không đầu, yên tâm đi, bác sĩ Tống chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho Nhiếp Nhiên.”
Nghiêm Hoài Vũ thấy cô ta lo lắng đến tái cả mặt cũng nhẹ giọng khuyên nhủ: “Cô ấy sẽ không sao, cô đừng lo lắng.”
Biến cố này của Nhiếp Nhiên làm lỡ không ít thời gian sát hạch.
Nhưng sát hạch sẽ không bởi vì chuyện của Nhiếp Nhiên mà tạm dừng.
Nhiếp Nhiên vừa rời đi, tất cả mọi người lại tiếp tục.
Đến khi hạng mục sát hạch kết thúc, mọi người mới trở lại đơn vị.
Trần Quân về đến đơn vị, chuyện đầu tiên làm chính là báo cáo chuyện của Nhiếp Nhiên lên trên.
Lý Tông Dũng đang làm việc nghe thấy vậy, lập tức đánh rơi bút lên bàn, đứng phắt lên, “Cái gì? Lúc sát hạch rơi từ trên vách núi xuống?”
“Vâng.” Trần Quân gật đầu.
Lý Tông Dũng nghi ngờ hỏi: “Đang yên đang lành sao lại rơi xuống?”
“Nghe quân y nói lúc huấn luyện vì cứu người nên vết thương cũ của em ấy tái
phát, sau đó lúc cứu viện lại làm cánh tay bị thương.”
Vết thương cũ tái phát?
Mấy chữ này khiến Lý Tông Dũng kinh hãi trong lòng, “Nghiêm trọng lắm à?”
“Chuyện này tạm thời tôi vẫn chưa rõ, sĩ quan huấn luyện Quý đã đi đến bệnh viện rồi.”
Lý Tông Dũng muốn đến bệnh viện thăm Nhiếp Nhiên.
Nếu như bảo bối của thằng nhóc này xảy ra chuyện gì, có lẽ nó có thể điên mất.
Nhưng vừa mở cửa ra, lính cần vụ của Lý Tông Dũng lại vừa vặn đi vào, suýt nữa va vào ông.
“Tiểu đoàn trưởng!” Lính cần vụ vội vàng chào ông ta, “Cuộc họp buổi chiều sắp bắt đầu rồi.”
Được cậu ta nhắc nhở, lúc này Lý Tông Dũng mới nhớ buổi chiều mình còn có một buổi họp liên quan tới lần cướp biển trước đó.
Phía trên rất coi trọng vấn đề cướp biển lần này, không thể qua loa trì hoãn được.
Ông suy nghĩ một lát rồi dặn dò Trần Quân: “Khi nào Quý Chính Hổ về, bảo cậu ấy đến tìm tôi ngay.”
Trần Quân đứng thẳng người đáp, “Rõ.”
Nhưng Lý Tông Dũng họp xong, đợi trong phòng làm việc đến tối mà vẫn không đợi được Quý Chính Hổ.
Bởi vì lúc này Quý Chính Hổ vẫn đang ở trong phòng bệnh trông coi Nhiếp Nhiên.
Còn Tống Nhất Thành thì không ngừng thảo luận tình trạng vết thương và vấn đề nghỉ ngơi điều dưỡng sau này của Nhiếp Nhiên với bác sĩ.
Đến khi thảo luận xong xuôi, Tống Nhất Thành mới đi từ ngoài hành lang vào.
“Thế nào rồi, em ấy có sao không?”
“Cô gái này đúng là điên!” Nhớ tới lời vừa rồi bác sĩ nói với mình ở bên ngoài, anh ta lại tức giận.
“Rốt cuộc bác sĩ nói thế nào?”
“Tay cô ấy bị rạn xương lần hai, khớp xương và mô mềm ở bả vai bị thương, nguy hiểm hơn là cô ấy bị chấn động não nhẹ. Bác sĩ nói cô ấy từng bị va chạm mạnh.” Tống Nhất Thành đi tới bên giường bệnh của Nhiếp Nhiên, thấy cô nằm ở đó không nhúc nhích, trong lòng vừa tức vừa lo, “Đúng là đồ thần kinh! Đã bị thương thành như vậy rồi còn cậy mạnh! Bây giờ thì hay rồi, nằm ở chỗ này, cô vui chưa?”
“Không còn sớm nữa, hôm nay tôi ở lại đây, anh về đi.” Quý Chính Hổ nghiêm túc nói.
“Anh về đi thì hơn, tôi là bác sĩ, ở lại đây còn có thể chăm sóc cô ấy, mà anh thì còn phải quản người lớp 6 nữa, không thể phân thân được.”
Quý Chính Hổ nhìn Nhiếp Nhiên, không nói gì.
“Bây giờ cô ấy vẫn chưa tỉnh lại, ít nhất phải đến ngày mai, anh ở lại đây cũng chỉ lãng phí thời gian, mau về đi thôi, đơn vị chắc chắn đã báo chuyện của Nhiếp Nhiên lên, anh còn phải đi báo cáo xử lý nữa.”
Nghe thấy Tống Nhất Thành nói như vậy,
Quý Chính Hổ suy nghĩ một lát rồi nói:
“Vậy thì làm phiền anh rồi.”
“Không sao, Nhiếp Nhiên phiền tôi không chỉ một lần.”
Trước khi đi, Quý Chính Hổ lại nhìn Nhiếp Nhiên nằm ở trên giường bệnh một cái, rồi mới rời bệnh viện quân đội.
Vừa trở lại đơn vị, Quý Chính Hổ đã thấy
Trần Quân, đám người Hà Giai Ngọc cùng với một số người có quan hệ tương đối tốt với Nhiếp Nhiên, ví dụ như Diệp Tuệ Văn,
Tôn Hạo, cả những binh lính khác của lớp 6 cùng đứng đợi ở cổng đơn vị.
Quý Chính Hổ lạnh lùng xuống xe, quát đám lính lớp 6: “Đã tắt đèn rồi, cô cậu còn đứng ở đây làm gì!”
Nhưng lúc này đám lính kia đâu có quan tâm được chuyện này nữa, cho dù bây giờ
Quý Chính Hổ phạt bọn họ chạy thì bọn họ cũng không có ý kiến, chỉ cần anh ta có thể nói cho bọn họ biết tình hình của Nhiếp Nhiên là được rồi.
Hà Giai Ngọc nhào tới đầu tiên, cô ta nắm chặt tay Quý Chính Hổ hỏi: “Chị Nhiên thế nào rồi, bây giờ chị ấy ổn chứ ạ? Tình hình có tốt không? Không nguy hiểm đến tính mạng chứ?”
Quý Chính Hổ thấy cô ta sốt ruột như vậy thì khẽ cau mày lại.
“Tiểu đoàn trưởng đã biết chuyện này rồi, bảo anh lập tức đi lên báo cáo.” Lúc này, Trần Quân cũng đi tới, nói.
Quý Chính Hổ gật đầu coi như trả lời.