Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1584
TIẾT LỘ – VI PHẠM QUY ĐỊNH?
Quý Chính Hổ không phòng bị, suýt nữa đập thẳng mặt vào tấm kính chắn gió.
“Anh làm gì thế!” Anh ta không vui cau mày chất vấn.
Trần Quân kinh ngạc nói: “Không thể nào, nếu anh không nói, làm sao em ấy có thể biết được? Anh nói với em ấy thật à?”
Quý Chính Hổ lạnh lùng nhìn anh ta: “Tôi rất rõ quy định của quân đội, tôi sẽ không vi phạm quy định.”
“Nếu không có ai tiết lộ, vậy chắc chắn em ấy sẽ không biết.”
Phương án sát hạch lần này là do Trần
Quân lập ra. Vì để có thể đánh bất ngờ, anh ta cố ý lập ra hành động tiếp viện trước khi sát hạch, nhưng trên thực tế đây chính là sát hạch.
Anh ta bảo ba sĩ quan huấn luyện khác nấp ở chỗ tối tính giờ, xem xem trong tình huống không biết chuyện gì đang xảy ra, đám binh lính kia sẽ chọn cái nào giữa sát hạch và hành động tiếp viện.
Lúc làm ra phương án này, anh ta giữ bí mật rất lâu, một tuần trước sát hạch mới nói.
Cho nên anh ta cảm thấy mình giữ bí mật hoàn toàn không có vấn đề gì.
“Tôi không tin em ấy sẽ biết.” Trần Quân nói.
“Nếu như có thể, tôi cũng không muốn tin.”
Lúc đầu anh ta chỉ nói một câu nghỉ ngơi, vậy mà lại khiến cô nhận ra cái gì đó.
Độ nhạy bén này thật sự khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Xe chạy thẳng đến điểm đích.
Mà ở bên kia, các binh lính của đơn vị dự bị đeo túi hành quân chạy thật nhanh về phía Tây.
Ban đầu tất cả mọi người đều lao về phía trước, nhưng chạy được một nửa, thể năng của bọn họ bắt đầu có chiều hướng giảm đi, lại thêm đường núi hơi dốc càng tiêu hao thể lực của con người.
Sự hăng hái ban đầu đến giờ phút này chỉ còn lại kiên trì và lòng tin tiếp viện.
Nhiếp Nhiên và Lý Kiêu là hai người dẫn đầu đội ngũ, sau mười chín phút ba mươi sáu giây đã đến đích.
Còn phần lớn mọi người thì mất hai mươi phút mới đến nơi.
Đến khi tất cả mọi người đều đến nơi,
Nghiêm Hoài Vũ nhìn xung quanh một
vòng, thở hổn hển hỏi: “Hỏa hoạn đâu?
Hỏa hoạn ở chỗ nào?”
Người xung quanh cũng phát giác ra,
“Đúng thế, hỏa hoạn đâu?”
“Không phải nói rừng bị cháy yêu cầu tiếp viện sao?”
“Chẳng lẽ đã dập xong rồi à?”
“Không thể nhanh như vậy được!”
Lúc mọi người ở đây nhao nhao thảo luận, các sĩ quan huấn luyện nấp trong bụi cây rậm rạp cũng đi ra.
“Sĩ quan huấn luyện, chuyện gì thế này, hỏa hoạn đâu?” Một người thỏi.
Trần Quân chắp hai tay sau lưng, nói:
“Không có hỏa hoạn, đây là hạng mục thứ nhất của lần sát hạch thể năng mùa hè này.”
“Hả?”
Đám người kia kinh ngạc há to miệng, vẻ mặt khiếp sợ.
“Không thể nào!”
“Tại sao lại như vậy!”
Những người giở trò khôn vặt muốn giữ thể lực không ngờ chuyện lại đột nhiên đảo ngược như thế này, ai cũng há hốc mồm.
Trong đó, bao gồm cả Hà Giai Ngọc.
Cô ta không ngờ sĩ quan huấn luyện lại dùng thủ đoạn này để sát hạch bọn họ.
Cô ta tưởng sát hạch là sát hạch như bình thường…
Lần này, nửa năm khổ cực phí hoài hết rồi!
Cơ thể Hà Giai Ngọc giống như hóa đá, cô ta đứng đực ra ở đó.
Mà Trần Quân cũng không quan tâm đến đám người kinh ngạc kia, anh ta đi tới trước mặt Nhiếp Nhiên để chứng thực: “Nhiếp Nhiên, sĩ quan huấn luyện Quý của cô nói cô đã sớm biết đây là sát hạch, tôi muốn hỏi rốt cuộc cô có biết đây thật ra là sát hạch không.”
Nhiếp Nhiên gật đầu, trả lời rất thẳng thắn,
“Biết ạ.”
Đám người xung quanh nghe thấy thế, trong nháy mắt đều ngẩn ra.
Cái gì? Nhiếp Nhiên biết đây là sát hạch?
Thật hay giả thế?
Lúc này Trần Quân cũng hơi kinh ngạc, anh ta không ngờ Nhiếp Nhiên lại biết thật, hơn nữa còn thẳng thắn nói ra như vậy.
“Cô biết trước như vậy, có phải là sĩ quan huấn luyện Quý của cô lén nói cho cô không?”
Nhiếp Nhiên đưa mắt nhìn Quý Chính Hổ đứng cách đó không xa, sau đó chậm rãi gật đầu, “Đúng, thầy ấy nói cho tôi biết.”
Ánh mắt người xung quanh nhìn Quý
Chính Hổ lập tức thay đổi.
SĨ quan huấn luyện lén nói cho Nhiếp Nhiên?
Làm sao có thể?
Nhưng rồi bọn họ nghĩ lại cũng cảm thấy không phải là không thể, Nhiếp Nhiên nghỉ bệnh nửa năm, nếu bàn về thể lực nhất định là không bằng được những người còn lại.
Nên chỉ có thể đi đường tắt kiểu này thôi.
Quý Chính Hổ không ngờ Nhiếp Nhiên lại nói như vậy, vẻ mặt anh ta cứng lại một chút, sau đó cau mày phản bác, “Tôi không hê!”
“Chính là thầy nói.”
Nhiếp Nhiên khăng khăng khẳng định như vậy làm vẻ mặt Quý Chính Hổ bắt đầu thay đổi, “Tôi nói lúc nào! Nhiếp Nhiên, cô đừng có nói linh tinh! Tôi là sĩ quan huấn luyện, đối xử bình đẳng với tất cả mọi người!”
Nhiếp Nhiên khẽ cười, quay lại hỏi Trần Quân ở bên cạnh: “Hóa ra trêu thầy ấy lại vui như vậy ạ?”
Trần Quân cũng cười theo, “Giờ cô mới biết à?”
Lúc này Quý Chính Hổ mới quát lên:
“Nhiếp Nhiên! Trong mắt cô có còn sĩ quan huấn luyện này không hả!”
Nhiếp Nhiên nói: “Được rồi được rồi, thầy không nói với tôi, thầy là sĩ quan huấn luyện tốt chính trực, được chưa ạ.”
Trần Quân lại giục: “Vậy tại sao cô lại biết?”
“Bởi vì quá giả, nếu thật sự rất khẩn cấp yêu cầu tiếp viện, ai lại dừng xe ở khoảng cách xa như vậy. Chạy hai mười phút, rừng cây kia đã sớm cháy hết rồi.”
Nếu nói về diễn xuất, cô mới là cao thủ.
Cái tiết mục này của Trần Quân, cô liếc một cái là có thể nhìn ra ngay.
Quá vụng về.
Trần Quân ngẫm nghĩ một lát, sau đó gật đầu, “Cô nói hình như rất có lý, lần sau chúng tôi sẽ cải thiện.”
“Nhớ lần sau tạo thêm chút khói nữa.”
Nhiếp Nhiên bổ sung một câu.
Trần Quân ra dấu OK, ý nói đã hiểu.
Người xung quanh thấy hai người bọn họ kẻ xướng người họa như vậy, thật sự cạn lời.
Hai người bọn họ đúng là quá ăn nhịp với nhau rồi, lại ở chỗ này nói chuyện bố trí bối cảnh.
Đây chính là sát hạch, là chuyện rất nghiêm túc!