Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1583
TIẾP VIỆN KHẨN CẤP? – GIỞ TRÒ KHÔN VẶT
Trong lúc huấn luyện, Nhiếp Nhiên và Lý Kiều không nói chuyện gì khác.
Cả buổi sáng hai người chỉ huấn luyện leo lên leo xuống vách núi.
Bây giờ đã là tháng bảy, ánh mặt trời đã bắt đầu trở nên gay gắt, cộng thêm trên vách núi không có gì che chắn, chẳng mấy mà quần áo của hai người bọn họ đã ướt đẫm mồ hôi.
Hai người huấn luyện năm tiếng, đến buổi trưa hai người cũng lười chạy từ sau núi về phòng ăn ăn cơm, dứt khoát nhìn xung
quanh xem có gì ăn được không. Lý Kiêu tìm được mấy quả rừng, lại dùng dao quân dụng viên được một con cá mang về, mà Nhiếp Nhiên thì đã bắt được mấy con chuột núi về.
Nhiếp Nhiên dùng dao quân dụng xử lý mấy con chuột rừng cùng con cá kia, định cầm đi rửa sạch sẽ.
Lúc Lý Kiêu định gác giá đốt lửa chuẩn bị nướng, Nhiếp Nhiên nói: “Bên kia có một đống lửa chưa đốt hết, cậu dùng cái đó cũng được.”
“Sao ở đây lại có đống lửa chữa đốt hết thế này?”
Nhiếp Nhiên bẻ củi thêm vào trong đống lửa, nói: “Tôi làm từ trước.”
“Cậu nướng đồ ăn ở phía sau núi à?” Lý Kiêu kinh ngạc nhìn về phía cô.
Nhiếp Nhiên cho cải xong, phủi tay cầm quả rừng vừa rửa sạch lên, vừa gật đầu, vừa cắn, nói: “Đúng vậy, mấy ngày trước tôi nướng thỏ ăn ở đây.”
“Quý Chính Hổ không phát hiện ra à?”
Mấy ngày nay gần như tối nào Nhiếp
Nhiên cũng bị Quý Chính Hổ canh chừng huấn luyện thêm, sao có thể có thời gian ở chỗ này ăn thỏ?
“Tôi được Quý Chính Hổ đồng ý rồi mới nướng.”
Nhiếp Nhiên ném trái cây cho Lý Kiều,
“Mau ăn đi, quả này nhiều nước lắm, ngon, ngọt.”
Lý Kiêu nhìn trái cây trong tay, nhất thời không biết nói gì, chỉ có thể im lặng ăn.
Cơm nước xong, hai người lại huấn luyện đến tập giờ cơm tối mới về phòng ăn.
Đám người Hà Giai Ngọc đã sớm chiếm chỗ bên trong đợi hai người bọn họ rồi.
Nhiếp Nhiên ăn nhanh hơn bọn họ, ăn xong là cô đi luôn.
Những người đó cũng biết nửa năm nay
Nhiếp Nhiên không về, bây giờ nhất định phải đuổi kịp tiến độ, cho nên cũng không nói gì nhiều, chỉ bảo cô cẩn thận một chút.
Dương Thụ thì lại đi theo cô.
Anh ta không quấy rầy Nhiếp Nhiên huấn luyện, anh ta chỉ là lo lắng vết thương của cô chưa khỏi hẳn, huấn luyện với cường độ lớn như vậy sẽ tái phát, cho nên đứng ở xa vừa huấn luyện vừa nhìn cô.
Hai người cứ ở trong sân huấn luyện không nói với nhau câu nào.
Sắc trời càng ngày càng tối đi, những binh lính trong sân huấn luyện đều kết thúc huấn luyện trở về ký túc xá.
Cho đến khi sắc trời hoàn toàn đen hẳn, trong sân huấn luyện mênh mông chỉ còn lại Dương Thụ và Nhiếp Nhiên.
Dương Thụ có cảm giác như trở lại hồi đầu vì thi vào đơn vị dự bị mà được Nhiếp
Nhiên huấn luyện cho.
Màn đêm buông xuống, buổi tối tuy có gió nhưng vẫn oi bức.
Nhiếp Nhiên huấn luyện liên tiếp hai tiếng rưỡi không ngừng nghỉ trên xà đơn xong, mới quyết định rời khỏi sân tập.
Lúc đi ngang qua thang nối, cô dừng bước, nhìn về phía Dương Thụ đang huấn luyện lên xuống, “Không tệ, tiến bộ không ít so với hồi đầu.”
Dương Thụ đang luyện tập hăng say, nghe thấy giọng Nhiếp Nhiên liền lập tức dừng lại, sau đó nhảy xuống.
“Cô vẫn ổn chứ?” Vừa rồi anh ta chỉ mải huấn luyện, lại quên mất Nhiếp Nhiên.
“Tôi không yếu ớt như vậy. Không còn sớm nữa, đi về nghỉ ngơi đi.”
“Vậy cô thì sao?” Dương Thụ lau mồ hôi, hỏi Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên trả lời như chuyện đương nhiên: “Tôi cũng về tắm rồi đi ngủ.”
Dương Thụ nghe thấy thế, cũng cảm thấy mình hỏi nhiều rồi, bèn gãi đầu cười.
Hai người sánh bước đi ra khỏi sân huấn luyện.
Về đến ký túc xá, vừa vặn gặp Lý Kiêu định đi tắm, ngửi mùi khói thuốc súng trên người cô ấy, không nói cũng biết là đến phòng huấn luyện bắn.
Mà Lý Kiêu đứng đối diện thấy cô mồ hôi đầm đìa trở về, cũng biết cô lại đi huấn luyện thể năng.
Hai người đều huấn luyện mệt mỏi, cũng không chào hỏi gì, ai đi đường nấy.
Bên trong phòng, Hà Giai Ngọc và Thi Sảnh chắc là đã tắm xong rồi, tóc vẫn còn ướt đứng ở sân thượng đấu với nhau.
Ngày mai có sát hạch đánh đối kháng, chắc là Hà Giai Ngọc muốn kiếm chút lợi thế.
Nhiếp Nhiên liếc qua rồi cũng cầm đồ rửa mặt và quần áo rời khỏi phòng đi tắm.
Đến khi cô và Lý Kiêu cùng trở lại, hai người kia vẫn còn đang chiến đấu.
Lúc này, Thi Sảnh đang bị Hà Giai Ngọc ghi chặt.
Nhiếp Nhiên bất đắc dĩ nói: “Tấn công vào bụng cô ấy, sau đó nghiêng người đạp vào hõm đầu gối cô ấy.”
Thi Sảnh nghe thấy thế, lập tức làm theo, quả nhiên chưa quá hai giây, Thi Sảnh lập tức chiếm thế thượng phong.
“Chị Nhiên!” Hà Giai Ngọc khuyu một chân xuống đất, kêu lên ai oán.
“Ai bảo cô chiếm sân thượng không cho tôi giặt quần áo.” Nhiếp Nhiên đi qua cô ta, dửng dưng nói.
Có trận cười đùa này, cảm giác căng thẳng do huấn luyện ít nhiều gì cũng giảm đi rất nhiều.
Mọi người ngồi trong phòng nói chuyện một lúc, sau đó tắt đèn đi ngủ, chuẩn bị
tinh thần ứng phó với kỳ sát hạch ngày mai.
Đêm lạnh, trong đơn vị hoàn toàn yên tĩnh không có một tiếng động.
Thời gian chậm rãi trôi qua, chân trời phía xa hiện lên một tia sáng bạc.
Lúc này, đột nhiên một tràng còi inh tai vang lên phá tan sự im lặng.
Tuýt! Tuýt! Tuýt!
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều tỉnh lại khỏi giấc mộng.
Hà Giai Ngọc vừa theo bản năng mặc quần áo, vừa ngái ngủ hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Đây là tiếng còi tập hợp khẩn cấp.” Lý Kiêu nghiêm túc nhảy từ trên giường xuống, tốc độ của cô rất nhanh, chỉ có mấy chục giây ngắn ngủi mà đã mặc xong quần áo rồi.
Nhiếp Nhiên nghe tiếng còi vang lên ngoài cửa sổ, lắc đầu khẽ nói một câu, “Thật đúng là… không có gì mới mẻ.”
Nhưng tốc độ mặc quần áo của cô vẫn rất nhanh.
Lúc Hà Giai Ngọc vẫn còn đang mặc quần, Nhiếp Nhiên đã cùng Lý Kiêu đội mũ, đeo túi hành quân lên rồi.
Lý Kiêu thấy Hà Giai Ngọc còn chưa tỉnh ngủ, lập tức giục, “Nhanh lên, đừng có lề mề nữa!”
Hà Giai Ngọc vội đi giày, đeo túi hành quân lên đi theo mấy người bọn họ nhanh chóng xuống tầng.
Trong vòng năm phút, tất cả mọi người của đơn vị dự bị đều chạy ra khỏi ký túc xá, xếp hàng, đứng ngay ngắn.
Chỉ có ba sĩ quan huấn luyện đứng ở đó, theo thứ tự là sĩ quan huấn luyện của lớp 2, lớp 5 và lớp 6.
Trần Quân lớp 2 nhìn đồng hồ, sau đó nói với mọi người: “Tất cả mọi người lập tức lên xe.”
Đám lính lập tức thi hành mệnh lệnh.
Xe nhanh chóng lái ra khỏi cổng đơn vị dự bị.
Mọi người ngồi ở sau xe, trong lòng ít nhiều đều thấy hơi nghi hoặc.
Rốt cuộc là muốn làm gì thế?
Chẳng lẽ là huấn luyện dã ngoại à?
Không thể nào, ngày mai là sát hạch mùa hè rồi, làm sao có thể huấn luyện dã ngoại vào lúc này được?
Lần trước không phải là mới kết thúc huấn luyện trước khi đánh cướp biển à?
Lúc đám người kia đang thắc mắc thì tiếng
Quý Chính Hổ vang lên: “Bây giờ có hành động tiếp viện, cánh rừng phía Tây bị hỏa hoạn, tất cả mọi người chuẩn bị sẵn sàng, tiếp viện phía trước bất cứ lúc nào.”
“Đang yên đang lành sao lại hỏa hoạn?” Hà Giai Ngọc nhỏ giọng lẩm bẩm.
Nghiêm Hoài Vũ ở bên cạnh trả lời: “Mùa hè khô hanh thế này, hỏa hoạn cũng rất bình thường.”
Hà Giai Ngọc vẫn đang giận Nghiêm Hoài
Vũ lập tức chặn họng anh ta: “Tôi hỏi anh à?”
“Cô!” Nghiêm Hoài Vũ bị nghẹn họng, nhưng ngại vì bây giờ đang ở trên xe, chỉ có thể kìm nén.
Chiếc xe lao nhanh trên con đường gồ ghề, trên đường đi chỉ nghe thấy tiếng xe lao vun vút.
Đi khoảng một tiếng, cuối cùng xe cũng dừng lại.
“Tất cả mọi người xuống xe!” Quý Chính Hổ ra lệnh.
Lúc Nhiếp Nhiên xuống xe, cô còn thâm ý nhìn Quý Chính Hổ.
Lúc này, Quý Chính Hổ cũng vừa vặn chú ý tới ánh mắt cô, thấy đáy mắt cô mang theo vẻ hài hước, vẻ mặt anh ta lập tức nghiêm lại, giục người phía sau, “Nhanh lên!”
Bầu trời vẫn hiện lên ánh sáng mờ mờ, trên đất hoang trống trải, gió mát thổi qua khiến mọi người thoải mái hơn hẳn.
Sau một phút, mọi người đã xếp hàng xong, Quý Chính Hổ chỉ con đường núi phía Tây rồi nói: “Bây giờ xuất phát về phía Tây, tất cả mọi người phải dùng tốc độ nhanh nhất đi đến điểm tiếp viện.”
“Rõ!”
Mọi người đồng loạt hô to, sau đó lập tức chạy đi.
Hà Giai Ngọc thấy người xung quanh không ngừng vượt qua mình, cô ta tăng nhanh tốc độ, than phiền với người bên cạnh, “Các cậu nói xem, có phải chúng ta xui xẻo quá không? Tám chín giờ phải sát hạch rồi, lúc này trời còn chưa sáng đã phải dậy đi tiếp viện, lát nữa trở về làm gì còn sức mà sát hạch nữa?!”
Lý Kiêu dửng dưng nói: “Sự tồn tại của chúng ta chính là cứu viện và tiếp viện, sát hạch cũng là vì có thể cứu viện và tiếp viện tốt hơn mà thôi.”
Nói xong, Lý Kiêu bắt đầu tăng nhanh tốc độ.
Nghiêm Hoài Vũ phụ họa theo: “Nghe thấy chưa!”
“Cần anh dạy tôi à!” Hà Giai Ngọc trợn mắt lườm anh ta, nhưng vẫn không tăng thêm tốc độ vì muốn giữ chút thể lực nghênh đón sát hạch.
Trong lúc này, Trần Quân và Quý Chính Hổ đã ngồi trên xe đi đến một con đường khác đang nói chuyện với nhau, Trần Quân lái xe cười nói: “Anh nói xem, bọn chúng đến nơi đó, phát hiện mình bị lừa, liệu có kinh ngạc lắm không?”
“Nhiếp Nhiên sẽ không kinh ngạc.” Quý Chính Hổ ngồi ở trên ghế phụ, lạnh giọng trả lời.
Trần Quân thu lại nụ cười, “Vì sao? Anh nói với em ấy à?”
Quý Chính Hổ hồi tưởng lại vẻ mặt cô nhìn mình lúc nãy rồi nói: “Em ấy đã đoán được rồi.”
Trần Quân lập tức phanh gấp xe lại.