Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1585
CUỘC SỐNG MANG THAI ( )
| | | |ch Sùng Chiêu cười tươi như hoa.
Ngốc thì ngốc, có ngốc anh cũng vui!
Anh không ngờ Nhiếp Nhiên sẽ đồng ý giữ lại đứa bé này.
“Em… tại sao lại đổi ý?” “Có lẽ đây là ý trời.” Tuy lần đầu làm mẹ nhưng vẻ mặt cô bình tĩnh hơn Dịch Sùng Chiều rất nhiều, cũng vì bình tĩnh như vậy nên người bên cạnh mới nghĩ cô không thích đứa bé này.
Nhưng thực ra cô đang rất vui.
Từ lúc quyết định kết hôn với Dịch Sùng Chiêu, cô đã nghĩ kỹ rồi, bao gồm cả phương diện con cái.
Cô đã nghĩ đến tất cả mới kết hôn.
Chỉ là không ngờ đứa bé lại đến nhanh như vậy…
Cô mới bị thương nặng, cộng thêm huấn luyện ngày đêm, thậm chí mùa đông còn ngâm nước lạnh, rất có hại cho thân thể phụ nữ.
Ban đầu Dịch Sùng Chiêu cũng biết điều này nên mỗi lần anh đều không kiềm chế, ai ngờ thể lực của thân thể này kém nhưng điều dưỡng một thời gian đã hồi phục, có thể mang thai trong thời gian ngắn vậy.
Lần này thì hay rồi, thỏa mãn nguyện vọng của Dịch Sùng Chiêu.
“Vậy em sẽ sinh nó ra thật à?” “Sao anh lại cho là em sẽ không sinh nó ra?” Nhiếp Nhiên hỏi ngược lại.
“Anh sợ em… chưa chuẩn bị tốt, lại thêm chuyện ở đơn vị nữa.” Nhiếp Nhiên khẽ cười: “Em có ngốc đâu.
Sinh phải nằm trên bàn phẫu thuật đau một lần, không sinh cũng phải nằm trên bàn phẫu thuật đau một lần, vậy còn không bằng sinh đi. Vả lại chúng ta sinh con hợp pháp, sao em lại không muốn?” Dịch Sùng Chiêu nghe vậy cũng lên tinh thần, gật đầu liên tục nói: “Đúng! Chúng ta sinh con hợp pháp!” “Chúc mừng anh, cuối cùng cũng được như ý rồi.” Nhiếp Nhiên thấy dáng vẻ ngốc nghếch của anh thì hừ lạnh: “Em rất nghi ngờ có phải anh đã tính toán xong từ đầu nên mới nằng nặc đòi kết hôn xong mới cho em đi huấn luyện không.” Dịch Sùng Chiêu bật cười: “Không phải, lúc ấy anh chỉ muốn cưới được em, không cho em chạy nữa. Chuyện mang thai hoàn toàn là đánh bậy đánh bạ.” “Vậy em còn phải khen anh lợi hại à?” Dịch Sùng Chiêu có vẻ rất tự hào: “Ừ.” Nhiếp Nhiên phì cười, trừng anh: “Ừ cái gì, mau đưa em về đi.” Dịch Sùng Chiêu mỉm cười, vội vàng khởi động xe, đi về nhà.
Vừa về đến nhà, Dịch Sùng Chiêu đã báo tức tốt này cho hai người ở nhà. Bà Dương cười híp mắt lại, bỏ luôn cả món ăn đang nấu dở, vội chạy ra đỡ Nhiếp Nhiên đi vào trong phòng.
“Thật à? Ôi chao, mau mau mau, mau ngồi xuống, đừng đứng, đừng đứng.” Dịch Sùng Chiêu nói: “Bác sĩ nói thai không ổn định, chắc là do huấn luyện, cho nên cần phải tĩnh dưỡng một thời gian.” “Hả? Vậy… vậy mau đi nằm đi, mau nằm xuống.” Vẻ mặt bà Dương chuyển từ mừng rỡ đến kinh hãi.
Nhiếp Nhiên vội vàng giải thích: “Cháu không sao, vừa rồi đột nhiên đau bụng dưới thôi, không có chuyện gì khác.” “Có chảy máu không?” Bà Dương lo lắng hỏi.
Nhiếp Nhiên lắc đầu: “Không ạ.” Lúc này bà Dương mới thở phào nhẹ nhõm: “Không chảy máu thì tốt, không chảy máu thì tốt.” Nhưng sau đó lại mắng:
“Cháu đúng là không cẩn thận, có con cũng không biết, sau này còn làm mẹ kiểu gì?” “Chuyện này là tại cháu, cháu bận quá không chú ý.” Dịch Sùng Chiêu không nỡ để Nhiếp Nhiên bị bà Dương nói, vội chắn trước mặt cô.
Sao bà Dương không biết những suy nghĩ trong lòng anh, bà trưng anh một cái rồi cũng không nói nữa, vốn dĩ bà cụ lo lắng cho đứa trẻ trong bụng, vừa nãy nói Nhiếp Nhiên là vì muốn cô sau này phải chú ý hon.
Lý Tông Dũng cũng hỏi: “Bây giờ có con rồi, chuyện nó xuất ngoại làm thế nào?” “Cháu sẽ hủy lần trao đổi huấn luyện này thay cô ấy.” Dịch Sùng Chiêu trả lời.
Lý Tông Dũng gật đầu nhưng vẫn trầm ngâm: “Bây giờ đột nhiên thay đổi người, bên kia có đồng ý không?” “Cô ấy có thai, bên kia không có lý nào không đồng ý, hơn nữa bây giờ hai nước hợp tác lâu dài, ba năm lại trao đổi huấn luyện một lần, cho nên lần này không đi, lần sau đi cũng thế.” Dịch Sùng Chiêu giải thích.
Lý Tông Dũng biết anh có dự tính của mình nên cũng yên tâm hơn: “Vậy thì tốt, chuyện giữa hai nước cháu phải xử lý cẩn thận, kéo đến lúc đó xảy ra vấn đề.” Mặc dù ông đã về hưu nhưng dù sao cũng đã ngồi vị trí đó rất lâu, có một số chuyện vẫn sẽ chỉ điểm cho Dịch Sùng Chiêu, tránh cho anh làm sai, dẫn đến rắc rối không cần thiết.
“Vâng.” Dịch Sùng Chiêu nghiêm túc gật đầu.
Lý Tông Dũng quay lại chuyện của Nhiếp Nhiên: “Vậy cháu định để nó ở nhà mười tháng à?” Dịch Sùng Chiêu trầm ngâm: “Xem tình huống ạ, nếu cô ấy không ở nhà được thì đến đơn vị làm nhân viên văn phòng.” Bà Dương vừa vào phòng bếp nghe thấy thế vội vàng đi ra, liên tục phản đối:
“Không được không được, trong đơn vị có tiếng súng dễ dọa đứa bé trong bụng, ở nhà vẫn hơn, ở nhà bà hầm canh cho nó uống, nó còn có thể đến vườn hoa đi dạo, vào phòng ấm ngắm hoa, như vậy sẽ tốt với đứa trẻ.” Dịch Sùng Chiều bật cười: “Yên tâm đi bà nội, bây giờ cô ấy có muốn cháu cũng sẽ không cho cô ấy đi.” Nghe vậy bà cụ mới yên tâm hơn, nhưng sau đó lại bắt Nhiếp Nhiên mau đi nằm nghỉ ngơi, mình thì sắc thuốc bắc nấu cơm cho cô.
Nhiếp Nhiên không phản ứng gì. Nếu giữ đứa bé lại, cô cũng phải chuẩn bị tinh thần làm heo mười tháng.
Vì thế, cô quyết định đi ngủ một giấc trước.
Trong hơn một tiếng cô ngủ, bà Dương không ngừng bận rộn trong phòng bếp.
Lúc cô tỉnh dậy đã thấy mùi thơm tỏa ra ngào ngạt, còn có cả mùi thuốc bắc.
Nhiếp Nhiên bị bà Dương ấn xuống ăn một bát cơm, nửa bát canh, lại thêm nửa quả táo và một bát thuốc.
Ăn xong Nhiếp Nhiên tưởng là được yên tĩnh rồi, cô ngồi trên sofa được một lúc, bà Dương lại bề một bát canh gà hầm khoai từ đến.
Nhiếp Nhiên nhìn bát canh, đau khổ nói:
“Bà nội, cháu mà uống sẽ nôn mất, chúng ta có thể để ngày mai tiếp tục không?” “Không được, canh này rất bổ, cháu phải uống nhiều, xem cháu đi, gầy thế này thì phải uống nhiều đứa trẻ mới khỏe mạnh được.” Nhiếp Nhiên không hề muốn uống, nhưng thấy vẻ mặt “cháu nhất định phải uống” của bà Dương, cô đành thỏa hiệp: “Được rồi được rồi, cháu uống, cháu uống, vì con, cháu uống.” Bà Dương cười: “Vậy mới ngoan chứ.” Nhiếp Nhiên cười nói: “Bà nội, bà nấu cái gì thế? Hình như có mùi khét rồi?” “Ôi! Con gà mái của bà!” Bà Dương biến sắc, chạy vội vào bếp.
Nhiếp Nhiên vội vàng kéo Dịch Sùng Chiêu vừa xuống tầng đến sofa, đưa bát canh cho anh: “Mau lên!” Dịch Sùng Chiêu sững sờ: “Anh? Không được không được, đây là canh bà nội hầm cho em.” Nhiếp Nhiên hung dữ trừng anh: “Trước đó bà nội hàm canh cho anh, không phải em cũng uống một nửa à, mau lên, phí lời làm gì!” Nói xong, cô tiến lên định đút cho anh.
Dịch Sùng Chiêu thấy cô hành động mạnh mà sợ hãi, đâu có dám tránh, vội vàng đón lấy, bám hờ vào eo cô sợ cô vấp ngã.
Nhiếp Nhiên đút, Dịch Sùng Chiêu uống, phối hợp vô cùng ăn ý, anh uống hết cả bát canh vào bụng.
Uống xong Nhiếp Nhiên còn lau miệng cho Dịch Sùng Chiêu khiến anh sung sướng:
“Tốt với anh vậy à?” “Không phải, làm chuyện xấu phải xóa sạch dấu vết.” Nhiếp Nhiên tủm tỉm trả lời.
66 Nhân lúc Dịch Sùng Chiều bất lực, Nhiếp Nhiên đặt cái bát không lên bàn rồi nghển cổ nói với bà Dương trong phòng bếp: “Bà nội, cháu uống xong rồi, cháu lên tầng tắm trước đây.” “Nhanh như vậy à? Được, cháu tắm nhớ sấy khô tóc, đừng để bị cảm, có thai không thể uống thuốc!” Bà Dương lau tay vào tập dề, dặn dò Nhiếp Nhiên, thấy Dịch Sùng Chiều ngồi im trên ghế, bà vội nói: “Tiểu Dịch, cháu còn không mau lên xem nó đi, lên tầng đừng có đi nhanh, trong bụng có đứa bé, không được chạy nhảy. Ngộ nhỡ chạy rơi con thì làm thế nào!” Dịch Sùng Chiêu đứng dậy: “Cháu biết rồi, bà nội, cháu lên trông cô ấy đây.” Nói xong anh ngoan ngoãn đi theo cô.
“Anh lên đây làm gì?” Nhiếp Nhiên đang cởi áo thun thấy Dịch Sùng Chiêu mở cửa ra, dừng lại hỏi.
Dịch Sùng Chiều đóng cửa lại, đi tới: “Bà nội nói sợ em đi nhanh quá, làm rơi cả con.” “Bà nội đúng là cẩn thận quá rồi.” Nhiếp Nhiên thật sự cạn lời.
“Cẩn thận không thừa.” Dịch Sùng Chiêu đi tới trước mặt Nhiếp Nhiên, ôm eo cô, tựa trán mình vào trán cô, nhỏ giọng nói:
“Hôm nay anh rất vui.” “Hy vọng tương lai anh cũng nói thế.” Nhiếp Nhiên cười híp mắt nói xong câu này, đẩy anh ra, đi vào phòng tắm.
“Tương lai cũng… nói như vậy?” Dịch Sùng Chiêu không nghe ra ý cô.
“Em nói thế là ý gì?” Dịch Sùng Chiếu đi vào phòng tắm, nhìn chằm chằm Nhiếp Nhiên đang thay đồ.
“Ý trên mặt chữ.” Câu trả lời này không khiến Dịch Sùng Chiêu hài lòng: “Không đúng, chắc chắn em có ý gì khác.” “Em phải tắm rồi, anh chắc chắn muốn ở lại đây chứ?” Nhiếp Nhiên không trả lời mà hỏi ngược lại.
Dịch Sùng Chiêu nhìn hơi nước bốc lên xung quanh, dựa vào cửa phòng tắm, nói:
“Anh ở lại đây đề phòng em trượt chân ngã. Đến lúc đó làm con bị thương, bà Dương sẽ đánh chết anh.” “Bà Dương có đánh chết anh không em không biết, nhưng anh ở lại đây, em biết chắc chắn anh sẽ rất khó chịu.” Nhiếp Nhiên nói xong cởi áo ra.
Da thịt trắng nõn dưới ánh đèn phòng tắm càng thêm nhức mắt.
Dịch Sùng Chiêu nghĩ đến đứa bé trong bụng, nghiêng đầu đi ho nhẹ một tiếng:
“Anh ở bên ngoài, có gì cần thì gọi anh.” “Bây giờ hiểu ý em rồi chứ?” Dịch Sùng Chiều nghe thấy giọng trêu đùa của cô, lập tức hiểu câu tương lai cô vừa nói.