Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1582
CẬU LÀ TÊN CƯỚP BIỂN ĐÓ!
Đêm hôm đó, Nhiếp Nhiên bị Quý Chính Hổ bắt huấn luyện đến lúc trời sáng trưng mới được về.
Nhiếp Nhiên cảm thán, sao tâm trạng của đàn ông cũng thay đổi nhanh như vậy?
Sáng hôm đó suýt nữa cô đến tập hợp muộn, nhưng dù sao tốc độ mấy bước cuối cùng của cô tương đối nhanh, cho nên miễn cưỡng qua cửa.
Buổi sáng Quý Chính Hổ cho bọn họ huấn luyện giơ súng, súng của mỗi người đều dùng một sợi dây thừng nhỏ treo vào.
Nhiếp Nhiên bị Quý Chính Hổ huấn luyện cả đêm, lúc này lại huấn luyện khiến tay cô bị giày vò.
Cuối cùng sau khi huấn luyện mấy ngày liên tiếp, đúng như Quý Chính Hổ nói, bọn họ được nghỉ một ngày để thả lỏng trước khi sát hạch.
Ngày đó sau khi kết thúc huấn luyện, tất cả mọi người nghe nói như vậy đều nhao nhao hoan hô, lúc đi ăn cơm vẻ mặt ai cũng cực kì thoải mái.
“Cuối cùng ngày mai cũng có thể nghỉ ngơi một ngày rồi, cả tuần này mệt chết mất.”
Nghiêm Hoài Vũ cảm thán xong lại đề nghị: “Tiểu Nhiên Tử, hay là ngày mai chúng ta đi ra ngoài chơi đi?”
Nhiếp Nhiên gật đầu, nói: “Được, chỉ cần anh ra được, chúng ta sẽ đi chơi.”
Nghiêm Hoài Vũ nghe thấy thế thì rất vui vẻ.
Nhưng sau đó nghe thấy câu nói phía sau của cô, anh ta không nhịn được cau mày nói: “Ngày mai nghỉ ngơi, theo lý mà nói xin nghỉ là đi được mà.”
“Vậy anh thử đi, nếu như thành công nhớ nói cho tôi biết.” Nhiếp Nhiên ăn cơm xong, định đứng dậy rời đi.
Đúng lúc này, Nhiếp Nhiên vô tình nghe thấy cách đó không xa có một binh lính lẩm bẩm, “Đó không phải là Kiều Duy và Dương Thụ sao?”
Người xung quanh nhao nhao ngẩng đầu nhìn ra phía cửa.
Hà Giai Ngọc cũng không nhịn được ồ lên,
“Không phải nói là ngày mai mới về sao, sao hôm nay đã về rồi? Thi Sảnh, cậu có biết Kiều Duy về trước không?”
Thi Sảnh nhìn thấy ngay Kiều Duy, cô ta khẽ cau mày lại, trả lời: “Không biết.”
Khoảng thời gian này ngày nào cô ta cũng bận huấn luyện, ngay cả thời gian nói chuyện với anh ta cũng không có.
Lúc đưa Kiều Duy vào bệnh viện, sau khi Kiều Duy phẫu thuật xong, cô ta có hỏi bác sĩ, bác sĩ nói ít nhất phải ba tháng mới có thể xuất viện.
Sao bây giờ mới hai tháng đã xuất viện rồi?
Hà Giai Ngọc rất tự nhiên nói: “Vậy xem ra là định khiến cậu bất ngờ rồi.”
Cô ta nói rồi vẫy tay, gọi Kiều Duy.
Kiều Duy tìm ở trong đám người một lúc, khi nhìn thấy Thi Sảnh ở bên cạnh Hà Giai Ngọc, lập tức cười bước nhanh tới.
Đến khi anh ta đi vào, nhìn một cái, lại phát hiện ra Nhiếp Nhiên cũng ở đó.
Anh ta bước chậm lại, kinh ngạc hỏi:
“Nhiếp Nhiên? Cô về lúc nào thế?”
Nhiếp Nhiên thản nhiên đáp, “Tôi về được hai tháng rồi.” Sau đó cô nhìn lên chân anh ta, hỏi: “Chân anh ổn rồi chứ?”
Cô vừa nói như vậy, Lý Kiêu không nói gì từ đầu đến giờ lập tức ngẩng đầu lên nhìn góc mặt nghiêng của Nhiếp Nhiên, đáy mắt lóe lên.
Kiều Duy thì không có phản ứng gì, chỉ cười nói, “À, không có vấn đề gì lớn cả, yên tâm đi.”
“Vậy thì tốt.” Nhiếp Nhiên gật đầu, cũng yên tâm hơn.
Lúc đó là Cửu Miêu bắn anh ta, hai bên lại giằng co lâu như vậy, nói thật cô rất lo lắng liệu chân Kiều Duy có vì thời gian quá dài mà bị chậm trễ chữa trị, để lại ảnh hưởng gì không.
Như thế thì quá có lỗi với Kiều Duy và Thi Sảnh.
Giải quyết xong Kiều Duy, Nhiếp
Nhiên nghiêng đầu nhìn Dương Thụ sau lưng anh ta, “Sao thế, nửa năm không gặp tôi, không nhận ra tôi à?”
Lúc này Dương Thụ mới hoàn hồn lại.
“Nửa năm qua rốt cuộc cô ở đâu? Bọn họ nói cô xảy ra chuyện nghỉ ngơi ở trong bệnh viện, là thật à?”
Nửa năm qua anh ta còn muốn tìm được
Nhiếp Nhiên hơn cả Nghiêm Hoài Vũ.
Vì thế anh ta mới cố ý khiến mình bị thương, mục đích chính là muốn vào bệnh viện tìm Nhiếp Nhiên.
Nhưng ở trong bệnh viện tìm thế nào cũng không tìm được cô.
Hóa ra hai tháng trước Nhiếp Nhiên đã xuất viện rồi, mà anh ta lại vừa vặn được đưa vào đúng khi ấy, hai người bọn họ đã bắt hụt nhau.
Sớm biết thế thì anh ta đã không làm chuyện như vậy rồi.
“Đúng vậy, hai tháng trước tôi đã trả phép về rồi.”
“Vậy bây giờ cô ổn cả rồi chứ? Hoàn toàn không có vấn đề gì nữa chứ?”
“Anh có hai tháng đã ra khỏi bệnh viện, tôi nằm nửa năm đương nhiên là hoàn toàn không có vấn đề gì rồi.”
Lúc này Dương Thụ mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhiếp Nhiên lại nói mấy câu nữa, rồi đứng lên.
“Cố định đi đâu?” Dương Thụ cũng lập tức đứng lên, khẩn trương hỏi.
Nhiếp Nhiên bệ đĩa đồ ăn, nói: “Tôi muốn trở về ngủ một giấc, hơi mệt.”
Những ngày qua Quý Chính Hổ bắt cô huấn luyện không ngừng nghỉ, khiến khoảng thời gian trước cô rơi vào trạng thái thiếu ngủ nghiêm trọng.
Nếu không phải là bởi vì cô muốn biết tình trạng vết thương của Kiều Duy, vừa rồi cô đã đi luôn rồi.
“Vậy tôi đưa cô về.” Dương Thụ chủ động nói.
Nhiếp Nhiên nhìn anh ta, khẽ cong khóe miệng lên, “Yên tâm, tôi không bị đâm hỏng đầu óc, vẫn nhớ đường về, cho nên không cần làm phiền anh, anh ăn cơm đi.”
Cô trở lại ký túc xá tắm rửa xong, thuận tiện giặt luôn quần áo, sau đó đi ngủ.
Dù hôm sau là ngày nghỉ, không có còi báo thức nhưng cô vẫn thức dậy đúng giờ.
Cô nhẹ nhàng đi ra ngoài đánh răng rửa mặt, đợi sửa soạn xong đi ra gặp ngay Hà Giai Ngọc vừa đi vệ sinh xong.
Hà Giai Ngọc chưa tỉnh ngủ, lim dim buồn ngủ lẩm bẩm hỏi: “Chị Nhiên, chỉ định đi đâu thế?”
Nhiếp Nhiên nhướng mày, cười hỏi ngược lại: “Không giận nữa à? Tôi còn tưởng cô sẽ giận tôi một tháng.”
Hà Giai Ngọc đang ngáp, nghe thấy thế giật mình dừng ngay lại, căng thẳng nói: “Em… đâu có… tại sao em phải giận chị, ha ha, ha ha ha, ha ha ha…”
Cô ta cười khan mấy tiếng muốn hóa giải sự lúng túng trong lòng.
Nhiếp Nhiên thấy mình mới nói một câu mà cô ta đã căng thẳng như vậy, rõ ràng là chưa có bất cứ hành động gì.
Nếu nói ý mà cô ta không hiểu, thế thì nói thẳng đi.
“Chỉ số EQ của anh ta thấp, có một số việc cô không nói rõ, có lẽ cả đời anh ta cũng sẽ không hiểu, cuối cùng còn cho là cô khó hiểu, ngang ngạnh.”
Hà Giai Ngọc nghe xong, mặt đỏ lựng lên, hai tay không tự chủ được xoắn vạt áo, luống cuống nói: “Chị Nhiên, chị… chị nói gì thế… em… em không hiểu…”
“Tôi chỉ nói đến thế thôi, cô hiểu hay không hiểu là chuyện của cô.”
Nhiếp Nhiên vốn cũng không phải là kiểu người hóng hớt, thích nhúng tay vào chuyện của người khác. Chỉ có điều, cô không hy vọng Nghiêm Hoài Vũ đặt sự chú ý lên mình, hơn nữa tính cách hai người không tệ, một người đơn giản tùy tiện, một người ngang bướng nhưng quang minh lỗi lạc, tính khí cũng hợp nhau.
Mà Hà Giai Ngọc lại có ý với Nghiêm Hoài Vũ như vậy.
Thế thì đương nhiên cô cũng vui mừng.
“Tôi vẫn nói như vậy, tương lai hoài niệm, không bằng bây giờ tranh thủ, tránh để sau này hối hận.”
Nhiếp Nhiên nói xong câu cuối cùng, đi về phía trước.
“Chị Nhiên!” Đột nhiên, Hà Giai Ngọc ở sau lưng gọi cô.
Nhiếp Nhiên dừng bước lại, nhìn về phía cô ta.
Hà Giai Ngọc xoắn vạt áo, khó xử mấy giây mới nói: “Em không giận chị, đó chỉ là nhất thời thôi. Em sẽ không giận chị đâu, chị tốt hơn anh ta nhiều. Chị dạy em đánh đối kháng, lại còn giúp em. Nếu như chị là đàn ông, em chắc chắn sẽ thích chị, không thèm thích cái tên đầu heo đó!”
Nhiếp Nhiên nhìn cô ta, giả vờ nghiêm túc suy nghĩ, “Ừ. Tôi cũng hy vọng mình là đàn ông, nếu thế thì tôi sẽ có thể tán Lý Kiêu rồi.”
Hà Giai Ngọc nghe xong, vẻ mặt hơi thay đổi một chút.
Nhiếp Nhiên tưởng là cô ta bị mình dọa giật mình.
Ai biết cô còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy Hà Giai Ngọc đứng đối diện dè dặt nhìn ra sau cô, gọi người sau lưng Nhiếp
Nhiên, “Chị Kiều…”
Sau đó sau lưng cô truyền đến giọng nói,
“Tôi không có hứng với cậu.”
Nhiếp Nhiên nghiêng đầu qua nhìn, thấy
Lý Kiêu cao ngạo lạnh lùng bước qua cô đi vào trong.
“Xem đi, chị Kiều nhà cô cũng nói một đẳng nghĩ một nẻo, rõ ràng thích tôi muốn chết, nhưng lại cứ làm bộ làm tịch.”
Chỉ một lát Lý Kiêu đã thay xong quần áo đi ra khỏi ký túc xá, đồng thời đi thẳng xuống dưới tầng.
Nhiếp Nhiên ra hiệu với Hà Giai Ngọc rồi cũng đi theo.
Hà Giai Ngọc đứng tại chỗ nhìn bóng lưng hai người bọn họ, không nhịn được thầm nói trong lòng: Tại sao cô ta lại cảm thấy chị Kiều và chị Nhiên đi cùng với nhau đẹp như vậy nhỉ?
Cái ảo giác quỷ quái gì đây!
Hà Giai Ngọc cảm thấy nhất định là do mình ngủ không được ngon, liên tục lắc đầu đi vào ký túc xá ngủ tiếp.
Mà hai người kia đã xuống tầng, đi tới sân huấn luyện rồi.
“Chạy bộ hay là huấn luyện vượt chướng ngại vật?” Nhiếp Nhiên hỏi.
Lý Kiêu nhìn thẳng về phía trước, “Chạy năm cây số làm nóng người đã.”
“Vậy chúng ta không cùng đường rồi, tôi đi trước đây.” Nhiếp Nhiên ra khỏi cổng ký túc xá, rẽ sang bên phải.
Lý Kiêu cau mày lại, “Cậu đi đâu thế?”
“Đi ra sau núi huấn luyện.”
Lý Kiêu đứng tại chỗ nhìn Nhiếp Nhiên nhanh chóng rời đi, không nhịn được khẽ cau mày lại.
Cậu ấy cố ý muốn tránh mình, cho nên mới hỏi như vậy.
Là sợ mình hỏi một số chuyện, sợ lộ ra chân tướng mới né tránh mình như vậy à?
Lý Kiêu đột nhiên quyết định thay đổi phương hướng hướng, đi ra sau núi.
Nhiếp Nhiên nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân vang lên, phát hiện Lý Kiêu đi từ phía sau tới.
Cô lập tức nhướng mày lên, “Còn nói không có hứng với tôi, chậc chậc, đúng là miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo.”
Lý Kiều im lặng đi tới bên cạnh cô, đột nhiên hỏi, “Người kia là cậu à?”
Một câu nói không đầu không đuôi như vậy khiến Nhiếp Nhiên hoang mang, “Cái gì?”
“Cô gái liều chết cứu Hà Giai Ngọc trên đảo.”
Câu nói này của Lý Kiêu khiến Nhiếp Nhiên dừng chân lại, sau đó thản nhiên hỏi, “Đảo gì?”
Cô không tin Lý Kiều có thể nhìn ra cái gì đó.
Lúc đó cô ấy cách mình xa như vậy, hơn nữa trên đảo sương mù lại dày đặc, mình xuất hiện ở trước mặt mọi người chưa được mười lăm phút đã rơi xuống biển, làm sao Lý Kiều có thể phát hiện ra được?
Nhưng lúc này Lý Kiều lại lạnh lùng nói:
“Thi Sảnh chưa bao giờ nói Kiều Duy bị thương ở chân, cô ấy chỉ nói Kiều Duy bị thương.”
Câu này khiến Nhiếp Nhiên giật mình.
Lúc ấy cô chỉ mải nghĩ đến tình trạng vết thương của Kiều Duy, nhất thời quên mất điểm này.
Không ngờ Lý Kiều lại nhớ kĩ.
Chẳng trách là lính mũi nhọn lớp 1 điều động nội bộ, quả nhiên năng lực quan sát và tư duy đều hơn người.
Nhiếp Nhiên bình ổn lại tâm trạng, làm ra vẻ ung dung cười lên, “Tôi còn tưởng là chuyện gì, hóa ra là cái này à? Đó là vì tư thể lúc anh ta đi không giống với người
khác, bị thương không vận động thời gian dài, cho nên lúc đi sẽ hơi vụng về. Cái này chẳng lẽ cậu lại không biết à?”
Cô giả vờ kinh ngạc nhìn Lý Kiêu một cái, sau đó đi về phía trước.
Lý Kiêu khẽ cau mày nhìn bóng lưng Nhiếp Nhiên.
Thật sự như vậy sao?