Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1581
NGHỈ NGƠI? – CÓ LỪA KHÔNG?
Giọng nói kích động của Tôn Hạo vì câu này của anh ta mà hơi khựng lại, sau đó đột nhiên hất tay anh ta ra, “Đáng đời! Ban đầu bảo cậu đừng rời đi, là tự cậu ngang bướng dẫn Mã Tường, Kiều Duy rời khỏi lớp 1, nếu không cũng sẽ không biến thành hoài niệm!”
Nhắc đến chuyện kia, vẻ mặt Nghiêm Hoài Vũ hiện lên chút ảm đạm, nhưng anh ta lại nhanh chóng khôi phục như cũ, cà lơ phất phơ khoác vai Tôn Hạo, cười nói: “Ôi dào, ai bảo lớp 1 huấn luyện nhiều như vậy, An Viễn Đạo thật sự không phải người, tôi đâu có chịu được.”
Tôn Hạo nghe thấy anh ta nói thế thì càng tức giận hơn, lập tức hất tay anh ta ra, bê đĩa đồ ăn rời đi.
Nghiêm Hoài Vũ nhìn bóng lưng anh ta rời đi, cố ý thở dài, “Thằng nhóc này sao càng ngày càng xấu tính thế?”
“Nếu như là anh, chỉ sợ còn tức hơn thế.”
Nhiếp Nhiên từng nghe Kiều Duy kể chuyện giữa bọn họ, nên nói chen vào một câu.
Nụ cười ở khóe miệng Nghiệm Hoài Vũ cứng đờ, anh ta quay sang nhìn Nhiếp Nhiên.
“Tương lai hoài niệm, không bằng bây giờ tranh thủ đi.”
Nhiếp Nhiên ý tứ nhìn Hà Giai Ngọc.
Nói xong lời này, vừa vặn đến lượt cô lấy cơm, Nhiếp Nhiên cầm hai cái bánh bao rời khỏi phòng ăn.
Sau khi ăn xong, phần lớn mọi người đều trở lại ký túc xá nghỉ ngơi, tắm rửa, thuận tiện giặt quần áo của mình, sau đó chờ đến giờ lên lớp.
Nhiếp Nhiên thì đợi bọn họ đi rồi, mới thu dọn đồ đạc rồi đến sau núi huấn luyện trước.
Cô tiêm mũi gây tê nên cánh tay đã đỡ hơn nhiều, đương nhiên không cần tiếp tục dùng dây thừng an toàn nữa.
Bóng đêm ngày hè buông xuống.
Nhiếp Nhiên leo lên leo xuống vách núi này cả trăm lần, cho nên rất quen thuộc từng điểm dừng chân, có thể chóng leo lên đỉnh núi.
Không biết đã qua bao lâu, sau khi kết thúc một vòng nữa, cô tụt từ đỉnh núi xuống, phát hiện chẳng biết Quý Chính Hổ đã đứng ở chân núi từ lúc nào.
“Thầy đến đây từ lúc nào thế?” Cô lau mồ hôi, hơi mệt hỏi anh ta.
Quý Chính Hổ nhìn đồng hồ trong tay, nói thẳng: “Thành tích này coi như miễn cưỡng đạt.”
Nhiếp Nhiên mỉm cười, “Cuối cùng cũng được khen một lần, đúng là không dễ dàng, xem ra nghỉ ngơi rất quan trọng.”
“Tiếp tục.” Quý Chính Hổ lạnh lùng ra lệnh.
Nhiếp Nhiên không nói nhiều, lại tiếp tục huấn luyện.
Huấn luyện liên tiếp ba tiếng, Quý Chính Hổ thấy thành tích của cô cơ bản đã ổn định, lại thấy cô nhếch nhác ướt đẫm mồ hôi, cuối cùng anh ta lên tiếng: “Nghỉ ngơi mười lăm phút, đợi lát nữa làm lại một lần nữa.”
Nhiếp Nhiên thuận tay lấy chai nước ở bên cạnh để rửa mặt.
Nước khoáng mát lạnh làm cả người cô khoan khoái.
Cô tùy ý lau mặt rồi đứng lên nói với Quý Chính Hổ: “Cho tôi nghỉ nửa tiếng đi.”
Quý Chính Hổ cau mày hỏi: “Tay cô đau à?”
“Không phải tay đau, chỉ là tôi có chút việc.”
Nhiếp Nhiên nói không rõ ràng, Quý Chính
Hổ còn tưởng là cô gặp vấn đề bất tiện của con gái, thế nên gật đầu nói: “Được, nửa tiếng.”
Nhiếp Nhiên lập tức đi ngược từ đỉnh núi về.
Quý Chính Hổ nhân khoảng thời gian này ngồi ở trên một tảng đá nghỉ ngơi.
Qua khoảng mười phút, trong rừng cây vang lên tiếng loạt xoạt, sau đó
Nhiếp Nhiên đi từ bên trong ra.
“Quý Chính Hổ, thầy xem.”
Cô xách một con thỏ đi từ phía xa đến.
Quý Chính Hổ nghi ngờ hỏi: “Không phải cô nói có chút việc à?”
“Đúng vậy, đây chính là việc của tôi! Vừa nãy lúc xuống tôi nhìn thấy nó, vốn dĩ không muốn bắt, nhưng thầy bảo cho tôi nghỉ ngơi, tôi mới nghĩ không bằng nhân nửa tiếng này hai chúng ta nướng ăn.”
Quý Chính Hổ lập tức sầm mặt lại, “Tôi tới canh chừng cô huấn luyện, không phải đi cắm trại dã ngoại với cô!”
“Nhưng thầy đã đồng ý cho tôi nghỉ ngơi nửa tiếng rồi.” Nhiếp Nhiên hoàn toàn không sợ gì cả.
Quý Chính Hổ bị chặn họng buồn bực đi sang bên cạnh.
Anh ta tưởng Nhiếp Nhiên là…
Kết quả không ngờ cô là…
Đúng là tức chết anh ta rồi!
Tốc độ của Nhiếp Nhiên rất nhanh, chỉ một lát đã bắc xong giá, cành cây cũng bén lửa vang lên tiếng tí tách.
Động tác của cô rất nhanh nhẹn, cắt tiết, lột da, bỏ nội tạng, sau đó dùng nước suối rửa sạch sẽ, dùng cành cây xiên vào gác lên bếp lửa để nướng.
Qua khoảng mười lăm phút, mùi thịt thỏ thơm lừng bay ra.
Nhiếp Nhiên ngửi mùi thịt kia, tâm trạng tốt hơn hẳn.
Lại qua năm phút nữa, thịt thỏ cơ bản đã chín, Nhiếp Nhiên nhân lúc còn nóng xé một cái đùi ra, đưa cho Quý Chính Hổ ở bên cạnh, “Thầy mau ăn một miếng đi.”
Dĩ nhiên Quý Chính Hổ sẽ không cần rồi.
Nhiếp Nhiên thấy vậy thì nói: “Cầm đi thầy, nể tình tôi hôm nay vượt qua thử thách, thầy ăn với tôi một bữa. Khoảng thời gian này ngày nào tôi cũng ăn bánh bao, không có mùi vị gì cả.” Nói rồi cô nhét cái đùi thỏ vào trong tay anh ta.
Quý Chính Hổ cau mày nhìn cái đùi thỏ trong tay mình, “Phòng ăn có đồ ăn.”
Nhiếp Nhiên xé nốt cái đùi kia xuống ăn, ung dung nói, “Ăn cơm sẽ tốn thời gian, thời gian đó không bằng đi ngủ.”
Quý Chính Hổ nghe thấy cô nói như vậy cũng dịu đi một chút, anh ta biết khoảng thời gian này cô thật sự vất vả, “Hai ngày
trước khi thi sẽ cho các cô nghỉ ngơi một ngày để chuẩn bị.”
“Vậy sao? Không lừa tôi chứ?”
Thật ra cô chỉ thuận miệng nói thế, nhưng vẻ mặt Quý Chính Hổ lập tức thay đổi, trực tiếp nhét trả cô cái đùi thỏ, “Hết nửa tiếng rồi, lập tức bắt đầu huấn luyện.”
Nói xong, anh ta liền đứng lên.
Nhiếp Nhiên thấy anh ta trở mặt nhanh như lật bánh tráng thì hiểu ra, cô cắn mấy miếng đùi thỏ thật to, bạnh hàm ra nói với
Quý Chính Hổ: “Mấy từ thẹn quá hóa giận chính là để nói thầy đấy.”
Sau đó cô lại như một làn khói chạy tới chân núi tiếp tục huấn luyện.