Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1580
LÀM NGƠ LÀ ĐỈNH CAO CỦA SỰ KHINH BỈ
Nhiếp Nhiên tiêm xong, sau khi xác định cánh tay đỡ đau hơn, cô đi đến sân huấn luyện.
Trong sân huấn luyện, các lớp đều đang huấn luyện các hạng mục khác nhau, đủ để có thể thấy được lần sát hạch mùa hè này quan trọng thế nào với bọn họ.
Ánh mặt trời sáng sớm mùa hè vừa xuất hiện, nhiệt độ đã lập tức tăng cao, mồ hôi trên lớp vải màu rằn ri nhìn vô cùng chói mắt.
Nhiếp Nhiên đứng ở trong sân, nhìn thấy ngay người lớp 6.
Lúc này bọn họ đang huấn luyện khiêng khúc gỗ trong hố bùn.
Cô chạy qua đó, hô “báo cáo” rồi định vào hố bùn, nhưng bị Quý Chính Hổ kịp thời gọi lại.
“Bác sĩ nói thế nào?” Anh ta hỏi.
“Không có gì, chỉ bị trật khớp chút thôi.”
Nhiếp Nhiên còn cố ý xoay xoay cổ tay cho
Quý Chính Hổ xem.
Quý Chính Hổ khẽ cau mày lại, “Thật không?”
“Dĩ nhiên rồi, không tin thầy có thể đi hỏi bác sĩ.”
Dù sao Tống Nhất Thành cũng đã đồng ý với cô, cho dù Quý Chính Hổ đi thật, chỉ sợ cũng sẽ chẳng hỏi được gì.
“Nếu đã như vậy thì hai ngày nay cô nghỉ ngơi một chút đi.” Quý Chính Hổ nói.
Nhưng Nhiếp Nhiên từ chối ngay: “Không cần, trật khớp một chút mà thôi.”
“Đây là mệnh lệnh.”
Vẻ mặt Quý Chính Hổ nghiêm túc, hoàn toàn không thể thương lượng.
Nhiếp Nhiên ngước mắt nhìn về phía anh ta.
Cô biết, Quý Chính Hổ không tin lời mình.
Chỉ là bởi vì thấy mình quá kiên trì, cho nên mới khoan nhượng.
“Còn nữa, buổi tối đừng nghĩ lén chạy ra ngoài huấn luyện, hôm nay tôi sẽ điều người canh chừng camera.” Quý Chính Hổ bổ sung một câu.
Nhiếp Nhiên lập tức cười, lắc đầu, “Không cần điều người, tối hôm nay thầy cũng ngủ một giấc thật ngon đi, tôi không ra ngoài đâu.”
Hai tháng này cô huấn luyện bao lâu, anh ta cũng ở bên cạnh bấy lâu.
Có lúc cô huấn luyện xong còn có thể trở về ký túc xá ngủ một hai tiếng, mà anh ta
còn phải xử lý công việc của đơn vị.
Trên thực tế, anh ta vất vả bận rộn hơn cô rất nhiều.
Cũng đến lúc để anh ta nghỉ ngơi rồi.
Nhiếp Nhiên nói xong thì rời khỏi sân huấn luyện.
Trở về ký túc xá, việc đầu tiên cô làm chính là ngủ!
Hai tháng qua không được ngủ tử tế, lần này cô nhất định phải ngủ đến tối, bù lại tất cả những giấc ngủ chưa đủ trong hai tháng qua.
Mà trên thực tế, cô cũng thật sự ngủ một mạch đến giờ cơm tối ngày hôm sau.
Trong lúc cô ngủ, mấy người Hà Giai Ngọc về ký túc xá phát ra tiếng động cô cũng biết, chỉ là cô không mở mắt ra, mà xoay người tiếp tục ngủ.
Lúc cô tỉnh dậy, nắng chiều đang chậm rãi hạ xuống phía Tây, ánh nắng phản chiếu tầng mây phía Tây đỏ như lửa, vô cùng tráng lệ.
Nhiếp Nhiên rửa mặt xong đến phòng ăn trước.
Lúc này, người của lớp 1 và hai lớp khác đã tới phòng ăn, đang xếp hàng lấy cơm rồi.
Nhiếp Nhiên đi tới cuối cùng, yên lặng đợi.
Người đứng trước mặt cô vô tình nhìn thấy cô, không nhịn được trợn to hai mắt hỏi:
“Nhiếp Nhiên? Sao lại có một mình cô thể, những người khác của lớp 6 đâu?”
Nhiếp Nhiên ngước mắt lên nhìn, phát hiện người đứng ở trước mặt mình là Tôn Hạo của lớp 1.
Cô vẫn nhớ hồi đó Tôn Hạo bị mình chuốc say được người khiêng về, nôn khắp cả đường, người trong ký túc xá ghét bỏ lập tức ném anh ta trên đường ở tòa ký túc xá, để cho anh ta hứng gió lạnh giải rượu.
Sau đó nghe nói Tôn Hạo vì ngủ trên hành lang một đêm nên đã bị cảm một tuần.
Nhớ tới dáng vẻ của anh ta lúc đó, Nhiếp
Nhiên không nhịn được khẽ cười, “Chắc là đang huấn luyện, hôm nay tôi xin nghỉ ốm.”
“Hả? Cô bị sao thế?” Tôn Hạo lo lắng hỏi.
Bây giờ toàn bộ đơn vị dự bị đều biết lần đó trên đường đi lấy lời khai, Nhiếp Nhiên xảy ra chuyện, nghỉ ngơi nửa năm mới trở về.
Nhiếp Nhiên lắc đầu, “Không có gì đáng ngại, chỉ bị treo tay mà thôi.”
Tôn Hạo chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy tiếng hừ lạnh xem thường truyền tới,
“Trẹo tay cũng phải xin nghỉ, đi ra ngoài nằm nửa năm, đúng là càng ngày càng yếu điệu.”
“Trương Nhất Ngải, cô nói cái gì thế?” Tôn Hạo thấy cô ta châm chọc khó nghe như vậy thì không vui, “Cô không biết nói chuyện thì đừng mở miệng.”
“Tôi nói chuyện ảnh hưởng gì đến anh, tự do ngôn luận hiểu không hả?” Trương Nhất Ngải hừ mũi, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khinh thường.
Phải biết lúc biết Nhiếp Nhiên ra ngoài bị xe đâm, cô ta là người vui vẻ và cao hứng nhất.
Lúc ấy cô ta cảm thấy đây là báo ứng!
Cô ta chỉ muốn Nhiếp Nhiên bị đâm chết.
Nhưng rất đáng tiếc, không biết có phải
Nhiếp Nhiên là sát tinh ngay cả ông trời cũng không muốn nhận không, nửa năm sau lại bình an vô sự trở về như vậy.
Hơn nữa nhìn cô hoàn toàn không có vấn đề gì.
Chuyện này làm cho cô ta rất tức giận.
“Tự do ngôn luận?” Lúc này, sau lưng truyền đến một giọng nói.
Mấy người Nghiêm Hoài Vũ đi từ cửa phòng ăn vào, đứng ở bên cạnh Nhiếp Nhiên, “Có muốn chúng tôi cũng tự do ngôn luận không? Ví dụ như nói Trương
Nhất Ngải ngày nào cũng huấn luyện nhưng vẫn bị đá ra khỏi lớp 1.”
Sắc mặt Trương Nhất Ngải lập tức thay đổi, cô ta tức giận gầm lên, “Anh nói cái gì!”
“Đúng vậy, Trương Nhất Ngải, nếu như cô không thoải mái, chúng ta đánh một trận cũng được.” Hà Giai Ngọc ở sau lưng nói rồi vặn vặn cổ tay.
Trương Nhất Ngải lui về phía sau một bước. Cô ta đã thua Hà Giai Ngọc mấy lần rồi. Không biết có phải là Lý Kiêu và Nhiếp Nhiên đã dạy Hà Giai Ngọc không, bây giờ bản lĩnh đánh nhau của Hà Giai Ngọc vượt xa cô ta.
Về cơ bản có thể so với những người lớp 1.
“Coi như cô ghê gớm!” Trương Nhất Ngải oán hận nhìn Nhiếp Nhiên, sau đó quay đầu đi.
Trên thực tế từ đầu tới cuối Nhiếp Nhiên không nói một câu, nhưng Trương Nhất Ngải lại hận cô hơn đám người Hà Giai Ngọc, Nghiêm Hoài Vũ nhiều.
Bởi vì ở trong nhận thức của cô ta, Nhiếp Nhiên không cãi nhau với cô ta là khinh thường cô ta, là coi cô ta không xứng.
“Vừa rồi làm không tệ nha, Chuột.” Nghiêm Hoài Vũ thắng ván này rất cao hứng tiến lên trực tiếp khoác vai Tôn Hạo, cười nói.
“Đương nhiên rồi.” Tôn Hạo đầu tiên là rất đắc ý đáp một tiếng, nhưng chờ sau đó hoàn hồn lại lập tức nói: “Không được gọi tôi là Chuột!”
“Gọi thì đã sao? Đợi qua lần sát hạch này cậu phải đi rồi, để tôi gọi thêm mấy lần nữa, giữ lại chút hoài niệm.” Nghiêm Hoài Vũ khoác vai anh ta cười nói.