Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1579
BỆNH NHÂN KHÔNG NGHE LỜI NHẤT
Cô đi ra ngoài, trước khi rời khỏi phòng làm việc, cuối cùng Tống
Nhất Thành ở sau lưng cũng lên tiếng, “Cô là một trong những bệnh nhân không nghe lời nhất mà tôi từng gặp!”
Nhiếp Nhiên dừng bước, quay đầu lại, hơi kinh ngạc hỏi: “Anh đồng ý rồi à?”
Sắc mặt Tống Nhất Thành vẫn khó chịu, anh ta trợn mắt nhìn cô một cái rồi nói:
“Không đồng ý được không? Không đồng ý có lẽ sau này cũng không có cách nào nói chuyện với cô nữa.”
Đến lúc đó người thua thiệt vẫn là anh ta!
Anh ta sẽ không cho người khác có cơ hội đâu!
Nhiếp Nhiên thở phào nhẹ nhõm cười nói:
“Cảm ơn anh.”
Tống Nhất Thành thấy cô cười với mình, còn thật lòng cảm ơn như vậy, ngay cả chút tức giận cuối cùng cũng biến mất.
Nhưng lại cảm thấy mình dễ hết giận như vậy quá mất thể diện.
Vì vậy anh ta xụ mặt xuống, nhìn chằm chằm cô, nói: “Nhưng cô đừng tưởng như vậy là xong rồi, xương tay cô bị rạn là sự thật, cho dù dùng thuốc thì tay cô vẫn sẽ tổn thương, cho nên đến khi sát hạch kết thúc, lập tức cùng tôi trở về tiếp nhận điều trị.”
Nhiếp Nhiên rất ngoan ngoãn giơ ba ngón tay ra thề, “Nhất định, tôi bảo đảm!”
Chỉ cần có thể chịu đựng qua sát hạch mùa hè, tất cả những thứ khác đều không phải là vấn đề.
Tống Nhất Thành thật sự là không làm gì được cô.
Anh ta đi ra ngoài dặn dò y tá kia một tiếng.
Y tá kia nghe xong vội vàng gật đầu, cầm kim tiêm cùng thuốc vào.
Cô ta rất thuần thục chuẩn bị ổn thỏa tất cả, định sát trùng cho Nhiếp Nhiên, sau đó chuẩn bị tiêm thuốc.
Những tay cô ta còn chưa chạm vào Nhiếp
Nhiên, Tống Nhất Thành đã nói: “Để tôi tiêm cho, cô có thể đi ra ngoài rồi!”
Y tá kia vốn còn muốn mượn cơ hội này khiến Nhiếp Nhiên chịu khổ một chút, không ngờ Tống Nhất Thành lại giữa đường nhảy ra, vì thế cô ta do dự nói: “Thế thì không hay lắm…”
“Không sao, cứ để tôi làm.” Tống Nhất
Thành nhận lấy bông thấm cồn từ tay cô ta.
Y tá kia thấy tay mình trống trơn, lần này chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi.
Trước khi đi cô ta còn đặc biệt nhìn Nhiếp Nhiên một cái.
Nhiếp Nhiên cúi đầu, coi như không nhìn thấy.
“Lát nữa lúc tiêm sẽ hơi đau, cô cố gắng một chút.” Động tác của Tống Nhất Thành rất nhẹ nhàng, cũng rất thành thục.
Nhiếp Nhiên không nhịn được phì cười,
“Nói thật, anh có sự kiên nhẫn này thì không nên ở quân đội, mà nên đến bệnh viện nhi.”
Tống Nhất Thành ngước mắt lên lườm cô,
“Tôi tốt bụng nhắc nhở cô, cô còn trêu chọc tôi, có tin lát nữa tôi khiến cô đau kêu cha gọi mẹ không hả.”
“Được thôi, để tôi thử xem, tôi chưa bao giờ đau đến mức phải kêu cha gọi mẹ cả.”
Tống Nhất Thành nghe vậy, suy nghĩ muốn tiêm mạnh lập tức tiêu tan, rồi lại than thở:
“Đó là bởi vì cô quá giỏi chịu đựng.”
Ngoại trừ không quan tâm đến tính mạng, giỏi chịu đựng ra, quan trọng nhất là từ trước đến giờ cô không hề kêu đau.
Đến bây giờ anh ta vẫn nhớ ngày đó lúc truyền máu xong, truyền đường glucose cho cô, sau khi tỉnh lại cô muốn gặp Cổ Lâm, thô lỗ rút luôn kim truyền ra.
Thậm chí vì thế mà còn bị rách ra một vết lớn mà cũng coi như không có chuyện gì.
Có lúc Tống Nhất Thành còn nghĩ, rốt cuộc cô phải trải qua khổ sở thế nào mới có thể giỏi chịu đựng đau đớn như vậy.
“Bây giờ tôi tiêm cho cô một mũi gây tê, tạm thời có thể làm giảm cơn đau của cô.”
Động tác của Tống Nhất Thành nhẹ nhàng, nhanh nhẹn, Nhiếp Nhiên chỉ cảm thấy giống như bị một con muỗi đốt, mũi tiêm đã được rút ra.
“Ấn bông vào.” Anh ta dặn dò.
“ “Cảm ơn.”
“Cô đừng tưởng tiêm xong không đau là xong, đây chỉ là tạm thời thôi.”
Lần này Nhiếp Nhiên rất ngoan ngoãn gật đâu.
Tống Nhất Thành vừa thu dọn vừa dặn dò cô: “Mấy ngày nay cô chú ý một chút, đừng huấn luyện quá mạnh, cố gắng đừng để tay bị thương nữa biết chưa, nó đã yếu ớt lắm rồi.”
“Còn xuất hiện bất cứ vấn đề gì thì nhớ tìm tôi ngay.”
“Nhất định đừng chịu đựng, nghe thấy chưa! Tác dụng của thuốc không phải cô chịu đựng là có thể vượt qua được đâu, làm không cẩn thận sẽ mất mạng!”
Anh ta không ngừng lải nhải.
Đầu tiên Nhiếp Nhiên còn rất ngoan ngoãn gật đầu, nhưng sau đó thấy anh ta nói mãi, cô không nhịn được, ngắt lời: “Tôi biết rồi, nếu có vấn đề gì tôi nhất định sẽ tìm anh ngay.”
Nói rồi cô đứng dậy đi ra ngoài.
Tống Nhất Thành đang thu dọn lập tức hỏi:
“Cô cứ đi như vậy à?”
Nhiếp Nhiên quay đầu lại, “Nếu không thì sao?”
“Tôi đã đánh cược với cô rồi, dù sao cô cũng phải nói với tôi mấy câu chứ, đã nửa năm không gặp rồi.” Tống Nhất Thành có cảm giác mình giống như đôi đũa dùng một lần, dùng xong là vứt đi.
Nhiếp Nhiên tùy ý ném miếng bông vào trong thùng rác rồi nói: “Chờ tôi huấn luyện xong, lúc nghỉ ngơi anh có thể nói chuyện 24/24 giờ với tôi.”
Mấy chữ 24/24 giờ khiến mắt Tống Nhất Thành lập tức sáng lên, “Được, đây là cô nói đấy nhé, vậy tôi chờ đến tuần sau.”
Nhiếp Nhiên gật đầu rồi đi ra ngoài cửa, vừa định bước ra ngoài thì cô quay đầu lại nói: “À đúng rồi, nếu như Quý Chính Hổ hỏi, anh cứ nói tôi không sao, nghe rõ chưa?”
Lúc này đến lượt Tống Nhất Thành ngoan ngoãn gật đầu, “Ừm, nghe thấy rồi.”
Tống Nhất Thành rất vui vẻ tiễn Nhiếp Nhiên ra khỏi phòng y tế.
Chuyện này làm cho các y tá trong phòng khách đều kinh ngạc.
Binh sĩ nữ kia có lại lịch gì mà lại có thể được bác sĩ Tống đích thân đưa ra?
Trước khi tiễn Nhiếp Nhiên đi, Tống Nhất Thành vẫn không yên tâm dặn dò mấy câu,
“Nhớ nhé, nhất định không được huấn luyện quá mạnh, sát hạch kết thúc lập tức đến chỗ tôi, nghe thấy chưa?”
“Tôi biết rồi, có hai câu mà anh cứ nói đi nói lại, y như mấy bà thím ấy.”
“Tôi còn không phải là vì cô à?” Tống Nhất Thành lại tức giận một lần nữa.
Nhiếp Nhiên thấy anh ta vì mình mà mạo hiểm, lúc này mới gật đầu liên tục: “Đúng đúng đúng, vì tốt cho tôi, được rồi chứ, tôi có thể đi được chưa?”
“Cô nhất định phải nhớ…”
Tống Nhất Thành vẫn muốn nhắc lại một lần nữa, lại bị Nhiếp Nhiên lập tức ngắt lời:
“Tôi biết rồi, phải cẩn thận, không được vận động mạnh, chờ kết thúc sát hạch phải đến tìm anh ngay, tôi nhớ hết, yên tâm đi.”
Cô nghiêm túc nhắc lại lời anh ta, sau đó chạy biến đi.
Tống Nhất Thành tức mà không có chỗ trút.