Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1576
EQ THẤP – PHÂN BIỆT ĐỐI XỬ
Đến khi Nhiếp Nhiên tắm xong quay lại, thấy mấy người Hà Giai Ngọc đã ngủ hết.
Khoảng thời gian này cường độ huấn luyện khá căng thẳng, vì đợi cô về mà ba người này thức cả đêm, bây giờ vừa đặt lưng xuống giường đã ngủ say.
Nhiếp Nhiên đi nhẹ vào trong phòng, sau khi thu dọn xong cũng thuận thế nằm lên giường ngủ.
Ánh nắng ban mai xuyên qua từng tầng mây, chiếu vào cửa sổ.
Trời mùa hè sáng rất nhanh.
Chẳng bao lâu, sắc trời đã sáng rõ.
Tiếng còi báo thức vang lên, tất cả mọi người trong phòng lập tức bật ra khỏi giường, nhanh chóng mặc quần áo, sau khi đánh răng rửa mặt xong thì vội vàng chạy xuống dưới tầng.
Sau khi chạy năm cây số theo thông lệ mỗi sáng, Quý Chính Hổ dẫn bọn họ về phòng ăn, tất cả lấy bữa sáng của mình ngồi xuống bắt đầu ăn.
Nhiếp Nhiên cũng giơ tay ra định bê đĩa đồ ăn đi.
Nhưng không ngờ là cô vừa mới nhấc cái đĩa lên, trên tay đã truyền tới cơn đau dữ dội, cô lập tức buông tay ra. Một tiếng “keng…” vang dội vang lên.
Đĩa đồ ăn bằng thép không gỉ rơi xuống đất, phát ra tiếng vang lớn, làm tất cả mọi người đều dừng lại, nhìn về phía cô.
“Chị Nhiên, chị không sao chứ?” Hà Giai
Ngọc ở sau lưng nhìn thấy, vội vàng bước đến bên cạnh cô, quan tâm hỏi.
Nghiêm Hoài Vũ đã bê đĩa đồ ăn đi giành chỗ ngồi nghe thấy Hà Giai Ngọc kêu lên như vậy, vội vàng để đĩa đồ ăn trong tay xuống, chạy tới, “Sao thế, xảy ra chuyện gì vậy?”
Nhiếp Nhiên kín đáo thu lại vẻ mặt đau đớn của mình vừa rồi, dửng dưng nói:
“Không sao, tôi không cẩn thận bị trượt tay.”
Nghiêm Hoài Vũ cũng rất quan tâm cầm lấy tay cô nhìn kĩ, “Không bị bỏng chứ?”
Dáng vẻ cẩn thận của anh ta khiến mặt Hà Giai Ngọc tái đi.
Từ trước đến giờ cô ta luôn tùy tiện, có cái gì đều hiện hết lên trên mặt nên đâu có qua được mắt Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên vốn cũng không thích bị người khác đụng chạm, lại thêm Hà Giai
Ngọc, cô kiếm cớ ngồi xuống nhặt bánh bao, tránh tay Nghiêm Hoài Vũ, “Thật sự không sao, chỉ trượt tay thôi.”
“Được rồi, để tôi, cô đừng động vào, kẻo đến lúc đó lại bị bỏng.” Nghiêm Hoài Vũ cũng ngồi xuống nhặt bánh bao và trứng gà dưới đất lên cho cô.
Hà Giai Ngọc nhìn thấy, lần này thật sự tức giận, sầm mặt đi ra ngoài.
Nhiếp Nhiên nhìn về phía Hà Giai Ngọc rời đi, lại nhìn Nghiêm Hoài Vũ vẫn đang cúi đầu nhặt đồ, không nhịn được thở dài thay anh ta.
Nghiêm Hoài Vũ nghe thấy tưởng là cô có chỗ nào không thoải mái, vội vàng hỏi:
“Sao thế? Có phải bị bỏng không?”
Nhiếp Nhiên lắc đầu, vỗ vai Nghiêm Hoài
Vũ, “EQ thấp không phải là lỗi của anh, là ba mẹ anh không di truyền tốt, thật đấy.”
Nói xong, cô đứng dậy cầm hai cái bánh bao rời khỏi phòng ăn.
Nghiêm Hoài Vũ ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn bóng lưng Nhiếp Nhiên, không hiểu hỏi,
“Nói linh tinh cái gì thế?”
“EQ của anh thật sự quá thấp.” Thi Sảnh là bạn thân và đồng bọn lúc này cũng im lặng lắc đầu thở dài.
Sau đó Mã Tường cùng với Lý Kiêu vốn ít nói cũng lắc đầu với anh ta, rồi mới bê đĩa rời đi.
Lần này Nghiêm Hoài Vũ thật sự đứng đực ra.
Ai có thể nói cho anh ta biết đây rốt cuộc là chuyện gì không?
Anh ta chỉ nhặt cái bánh bao mà thôi, sao lại là EQ thấp?
Trong khi Nghiêm Hoài Vũ vẫn còn đang hoang mang, Nhiếp Nhiên đã ngồi ở cửa phòng ăn ăn xong bánh bao, đang định tìm một chỗ mát ngủ thêm nửa tiếng thì nghe thấy tiếng Quý Chính Hổ truyền đến từ sau lưng, “Nhiếp Nhiên.”
Nhiếp Nhiên quay đầu nhìn về phía anh ta, hỏi: “Sao thế ạ?”
Quý Chính Hổ đi từ cửa phòng ăn ra, nói:
“Buổi sáng cô không cần huấn luyện, đến phòng y tế trước, sau đó báo cáo với tôi, buổi chiều huấn luyện.”
Nhiếp Nhiên khẽ cau mày, “Tôi…”
Cô còn chưa nói xong, Quý Chính Hổ đã lạnh giọng ra lệnh: “Đây là mệnh lệnh.”
Nhiếp Nhiên biết nhất định là vừa rồi mình làm đổ đồ ăn khiến anh ta chú ý, lúc này mới giục mình đến phòng y tế như vậy.
Nhiếp Nhiên biết vấn đề của cánh tay mình nên thật ra rất không muốn đi, cô muốn cố gắng đến khi kết thúc sát hạch mới đi khám.
Nhưng trải qua chuyện vừa rồi, chỉ sợ đến lúc đó Quý Chính Hổ sẽ áp giải mình đi.
Cô chỉ có thể thấp giọng đáp: “Rõ.”
Sau đó đến phòng y tế.
Sáng sớm nên trong phòng y tế không có binh lính bị bệnh nào, lúc cô đi vào, phòng khách vắng ngắt.
Cô quen thuộc đẩy cửa phòng làm việc ra đi vào, mới tới cửa đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng một y tá, “Bác sĩ Tống, gần đây thời tiết tương đối nóng, binh lính bị cảm nắng rất nhiều, có một số loại thuốc sắp hết rồi.”
Sau đó một giọng nói quen thuộc cũng vang lên, có điều rất lạnh nhạt, “Tôi biết rồi, tôi sẽ báo lên.”
Hình như y tá kia vẫn cảm thấy không đủ, tiếp tục nói: “Còn cả một số thuốc tiêu viêm và nước biển cơ bản cũng hết rồi.”
Giọng bác sĩ Tống bên trong vẫn lạnh nhạt,
“Tôi biết rồi.”
“Đúng rồi, thuốc cảm cũng tốn rất nhiều, còn cả thuốc đỏ, bông băng…”
Nhiếp Nhiên ở ngoài cửa nghe thấy hình như y tá kia định báo tên từng loại vật phẩm một lần, vì thế hiếm khi có lòng tốt quyết định giải quyết thay bác sĩ Tống mới sáng sớm đã gặp phải chuyện xui xẻo kia.
Cốc cốc cốc…
Tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang lời y tá trong phòng.
“Xem ra bác sĩ Tống của chúng ta bận quá nhỉ, trừ chữa bệnh cứu người còn phải bổ sung vật phẩm nữa.” Nhiếp Nhiên đẩy cửa ra, dựa vào khung cửa, cười nói.
Tống Nhất Thành đang ngồi lật xem tài liệu nghe thấy giọng nói này, quyển sách trên tay rơi thẳng xuống bàn.
Anh ta kinh ngạc ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy người nửa năm mới gặp, anh ta đứng phắt lên khỏi ghế.
Vẻ mặt bình tĩnh khi đối xử với người khác của anh ta đã đổi thành vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Nhiếp Nhiên.
“Nhiếp Nhiên?”
Nhiếp Nhiên đi từ cửa vào, “Nửa năm không gặp, bác sĩ Tống của chúng ta vẫn đẹp trai phong độ y như trước.”
Tống Nhất Thành thấy cô yên ổn đứng ở trước mặt mình, còn có thể trêu đùa mình thì cười hỏi: “Vậy cô có bị tôi mê hoặc không?”
“Khỏi, fans hâm mộ của anh nhiều như vậy, tôi không mù quáng đến tham gia náo nhiệt đâu.”
Câu nói nhìn như tùy ý của Nhiếp Nhiên lại khiến y tá ở bên cạnh vừa lúng túng vừa bực mình.
Cô ta lúng túng là vì trong lòng mình có quỷ, sợ bị Nhiếp Nhiên nói như vậy sẽ bị lộ.
Mà cô ta tức giận là vì lúc Nhiếp Nhiên nói lời này không phải là đang nhắm vào mình, nếu như mình nhảy ra, há chẳng phải là khẳng định à?
Lúc y tá kia đang không ngừng giậm chân trong lòng, Tống Nhất Thành ở bên cạnh nghe ra thâm ý trong lời nói của cô, sau đó khẽ mỉm cười, quay lại nói với y tá kia: “Cô đi ra ngoài trước đi.”
Y tá kia ngẩn ra, sau đó chỉ Nhiếp Nhiên,
“Vậy cô ấy…”
“Để tôi tiếp đón là được rồi.”
Tống Nhất Thành nói xong câu này lại ngồi xuống trước bàn làm việc của mình, không để ý tới y tá kia nữa, mà quay sang nói chuyện với Nhiếp Nhiên.
Y tá kia thấy Tống Nhất Thành vui vẻ nhiệt tình, thái độ hoàn toàn khác lúc đối xử với mình thì trong lòng càng thêm bức bối.
Nhưng thấy hai người kia hoàn toàn không để ý tới mình, cuối cùng cô ta chỉ có thể khó chịu rời đi.
Cô ta vừa đóng cửa lại, Nhiếp Nhiên đã quay đầu nhìn ra phía cửa, sau đó nói với
Tống Nhất Thành: “Mới sáng sớm tôi đã chạy tới giải quyết cho anh một người, có phải anh nên cảm ơn tôi không?”
Tống Nhất Thành nhướng mày cười nói:
“Tôi lấy thân báo đáp nhé?”
Nhiếp Nhiên cau mày lại, làm ra vẻ nghiêm túc nói: “Sao con người anh lại lấy oán báo ơn như thế hả?”
Tống Nhất Thành ngẩn ra, sau đó bật cười,
“Nửa năm không gặp, cô hoạt bát hơn nhiều đấy.”
Nhiếp Nhiên cũng cười, “Cũng tạm, có thể là đã lâu không gặp được người quen, bây giờ gặp nên thả lỏng một chút.”
Tống Nhất Thành thu lại ý cười, hỏi: “Nửa năm qua rốt cuộc cô đã đi đâu? Cô có biết người trong đơn vị đều nói cô xảy ra chuyện rồi không.”
Nhiếp Nhiên tựa lưng vào ghế, gật đầu,
“Biết, tôi thật sự vừa nghỉ bệnh về.”
Tống Nhất Thành đứng phắt lên: “Cô bị thương chỗ nào?”
“Không cần căng thẳng, tôi không có vấn đề gì lớn cả, vết thương ngoài da mà thôi.”
Nhiếp Nhiên ra hiệu cho anh ta bình tĩnh.
Tống Nhất Thành còn lâu mới tin lời nói dối của cô.
Anh ta tận mắt thấy Nhiếp Nhiên vì Cổ
Lâm mà ngay cả mạng cũng không màng đến.
Một người ngay cả mạng cũng có thể không cần, có lẽ đối với cô mà nói chỉ cần không chết, tất cả đều là thương nhẹ.
Tống Nhất Thành vội vàng cảnh giác nhìn chằm chằm cô, “Vậy bây giờ cô đến đây làm gì?”
Anh ta thật sự không cho là Nhiếp Nhiên sẽ đến đây để nói chuyện cũ với mình.
Nhắc đến chuyện chính, Nhiếp Nhiên mới giống như nhớ ra cái gì đó, trả lời: “À, hai ngày trước lúc huấn luyện tôi không cần thận và một cái, hình như bị treo tay, anh kê cho tôi ít thuốc giảm đau và lưu thông máu là được.”
Vẻ mặt cô bình thản, giống như thật sự không có chuyện gì.
Nhưng Tống Nhất Thành cứ cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.
“Bị trẹo? Đưa tôi xem.” Anh ta lại ngồi xuống, đưa tay ra định vén tay áo Nhiếp Nhiên lên.
Nhiếp Nhiên theo bản năng rụt tay lại, sau đó giả vờ bình tĩnh nói: “Không cần, trật khớp chút thôi, anh cứ kê đơn cho tôi là được rồi.”
Tống Nhất Thành không tùy tiện như Hà
Giai Ngọc, cũng không có EQ thấp như
Nghiêm Hoài Vũ, anh ta thấy Nhiếp Nhiên tránh né, về cơ bản có thể chắc chắn có vấn đề.
“Trước khi chưa nhìn thấy vết thương, xác định tình trạng vết thương của cô, tôi là bác sĩ không thể tùy tiện kê đơn được, tôi nhất định phải có trách nhiệm với từng bệnh nhân.” “Tôi chỉ bị trật khớp chứ không phải là bệnh nặng, chịu trách nhiệm gì chứ?”
“Cho dù là trật khớp thì tôi cũng phải xác nhận mới được, cũng phải xem mức độ trật khớp mới có thể kê thuốc.”
Nhiếp Nhiên khẽ cau mày lại.
Tống Nhất Thành hình như nắm chắc là
Nhiếp Nhiên sẽ thua trận, thế nên không hề nóng vội.
Hai người cứ giằng co như vậy.
Cuối cùng, Nhiếp Nhiên đành nhượng bộ một bước.
“Được rồi.”
Nếu không vì phải báo cáo với Quý Chính
Hổ, cô sẽ không dễ dàng nhận thua như vậy đâu!
Tống Nhất Thành nghe thấy cô nhượng bộ thì lập tức cười lên.
Có điều, khi xắn tay áo Nhiếp Nhiên lên, anh ta không cười được nữa.
Trên cánh tay kia toàn những vết thương đã đóng vảy, nhìn đến lạnh cả người.
Phải xảy ra chuyện lớn thế nào mới bị thương thế này?
“Đây chính là một chút vết thương ngoài da mà cô nói à?” Tống Nhất Thành cau mày lại, nghiêm túc hỏi.
“Đúng vậy, đều chỉ là bị thương da thịt mà thôi.”
Giọng nói dửng dưng của cô khiến Tống
Nhất Thành rất tức giận, “Chỉ là bị thương da thịt? Nhìn những vết sẹo này của cô, chắc chắn vừa dài vừa sâu. Hơn nữa nếu
cô không chăm sóc cẩn thận, tương lai tất cả đều sẽ để lại sẹo, sau này mặc áo ngắn tay rất khó coi.”
Nhưng Nhiếp Nhiên lại nói mà không hề để ý: “Sẹo thôi mà, đâu phải là gãy tay, sợ cái gì?”
“Sợ cái gì? Cô đúng là vô tâm, không sợ sau này không ai lấy à?”
Cánh tay vốn trắng nõn, bây giờ toàn là những vết sẹo kết vảy màu cà phê, nhìn đã khiến người ta đau lòng.