Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1577
TÁI PHÁT – KHÔNG THỂ VẮNG MẶT TRONG KỲ SÁT HẠCH NÀY
Nhưng Nhiếp Nhiên vẫn không bận tâm.
“Nếu quan tâm những thứ này, tôi cũng sẽ không vào quân đội mà nên ở nhà làm con chim hoàng yến rồi.”
“Kể cả thế thì cô cũng phải biết quý trọng mình một chút.” Tống Nhất Thành tức giận trợn mắt lườm cô.
Thật sự chưa từng thấy cô gái nào vô tâm như cô
Các cô gái khác đều đối xử với mình cần thận từng li từng tí, chỉ sợ trên người có sẹo, sau này đi ra ngoài quá khó coi.
Cô thì hay rồi, không thèm để ý.
Nhiếp Nhiên thấy anh ta nhìn chằm chằm vết sẹo của mình, lập tức nhắc nhở: “Tôi bảo anh khám trật khớp, không bảo anh khám sẹo.”
Sắc mặt Tống Nhất Thành thoáng qua vẻ lúng túng, anh ta ho nhẹ mấy tiếng rồi miễn cưỡng tìm một lý do: “Tôi đang kiểm tra toàn diện, đến lúc đó chữa luôn cho cô một thể.”
“Tôi tin anh mới lạ đấy.” Nhiếp Nhiên hừ mũi tỏ vẻ xem thường.
Tống Nhất Thành nhẹ nhàng xoa cổ tay cô, hỏi: “Chỗ này đau à?”
“Ừm.”
Anh ta sầm mặt lại, “Ừm cái gì mà ừm, cô nghĩ tôi ngu à, trên mặt cô không có một chút biểu cảm đau nào, sao có thể là trật khớp cổ tay được?”
Nhiếp Nhiên ngẩn ra, sau đó nói: “Tôi giỏi nhịn đau hơn người bình thường, không được à?”
Những câu này không lừa được bác sĩ chuyên nghiệp như Tống Nhất Thành, “Có giỏi nhịn thế nào cũng không thể không có một chút biểu cảm nào được.”
Nói xong, anh ta chuẩn xác bóp nhẹ cánh tay cô.
Nhiếp Nhiên nhất thời không đề phòng, lập tức cau mày lại.
Tống Nhất Thành thấy vẻ mặt bị đau của cô, đắc ý nói: “Xem đi, đau đớn là bản năng của con người, không thể dễ dàng nhịn được đâu.”
“Anh!” Nhiếp Nhiên che tay mình lại để giấu giếm, rồi ném ánh mắt ác liệt về phía anh ta.
Tống Nhất Thành nhận được tín hiệu trở mặt của cô, hậm hực thu lại nụ cười, “Cánh tay này của cô không có vết thương, cũng không có máu bầm, nhưng cô lại đau như vậy, tôi cảm thấy cô vẫn nên chụp X-quang thì hơn.”
“Không cần, tôi chỉ không cẩn thận và một cái, không có máu bầm có lẽ là do thời gian quá ngắn, mới bị lúc sáng nay ngủ dậy thôi.” Nhiếp Nhiên thản nhiên nói dối.
“Vậy sao?” Tống Nhất Thành thông minh hoàn toàn không tin, “Từ đầu cô đã lừa tôi, rốt cuộc là trật khớp hay là vết thương khác thì cũng phải chụp X-quang cho tôi xem mới được.”
“Tống Nhất Thành, anh…”
Nhiếp Nhiên rất tức giận vì hành động không nể mặt của anh ta, cô vẫn chưa nói hết thì đã nghe thấy Tống Nhất Thành ngắt
lời: “Tôi phải có trách nhiệm với cô.”
Lý do này hoàn mỹ đến nỗi khiến Nhiếp Nhiên không thể làm gì.
Bác sĩ chịu trách nhiệm với bệnh nhân, đó là điều tốt nhất.
Cô không thể mở miệng nói không cần anh ta chịu trách nhiệm!
Nếu như nói thế, cô sẽ thành người kỳ quái.
“Nhưng sắp phải sát hạch rồi, tôi không có thời gian chụp X-quang.” Nhiếp Nhiên kiếm lý do, cố gắng muốn không bị kiểm tra.
Tống Nhất Thành mỉm cười, “Bây giờ có thể chụp ngay, sẽ không lãng phí một giây nào của cô.”
“…” Nhiếp Nhiên im lặng.
“Đi thôi.” Tống Nhất Thành nói rồi đứng lên, đi ra ngoài cửa.
Nhiếp Nhiên nhìn thấy thế, lập tức gọi anh ta lại, nói: “Thật sự không cần phải phiền toái như thế, tôi không có chuyện gì lớn cả, anh chỉ cần cho tôi ít thuốc giảm đau là được rồi.”
Tống Nhất Thành nghiêm túc trả lời:
“Thuốc giảm đau không thể tùy tiện uống được.”
“Thế thì xịt giảm đau cũng được.”
Sự từ chối, giấu giếm, cùng với thỉnh cầu hết lần này đến lần khác của Nhiếp Nhiên khiến Tống Nhất Thành phải hỏi: “Cô sợ chụp X-quang như vậy, có phải là có cái gì muốn giấu tôi không?”
Đáy mắt Nhiếp Nhiên hơi dao động, cô lập tức quay đầu đi, lạnh giọng trả lời: “Không có.”
Tống Nhất Thành nhướng mày lên, đứng thẳng người, nói với cô: “Vậy thì chụp đi.”
Lúc này Nhiếp Nhiên đã bị ép không còn đường lui nữa rồi.
Nếu như không làm, chỉ sợ đến lúc đó Tống
Nhất Thành sẽ đi tìm Quý Chính Hổ.
Cuối cùng cô chỉ có thể bị ép buộc cùng
Tống Nhất Thành rời khỏi phòng y tế.
Mới vừa ra khỏi phòng làm việc, y tá đang đứng ở quầy vẫn nhìn chằm chằm bên này lập tức chạy tới, “Bác sĩ Tống, có cần tôi giúp gì không?”
“Tạm thời không cần.” Tống Nhất Thành lạnh nhạt trả lời, sau đó dẫn Nhiếp Nhiên vào phòng làm việc cuối hành lang.
Y tá đó thấy Tống Nhất Thành ân cần mở cửa cho người khác, dáng vẻ vô cùng lịch sự, trong lòng lập tức bốc hỏa.
Nhưng cô ta không biết là Tống Nhất
Thành ân cần như vậy là vì có thể để Nhiếp Nhiên nhanh chóng chụp X-quang, không cho cô có cơ hội lề mề mất thời gian.
Cửa mở ra, trong phòng có một cái máy đặt đó.
“Cô đứng ở đó là được rồi.” Tống Nhất
Thành chỉ cái máy, đi tới bàn điều khiển đối diện bắt đầu làm việc.
Nhiếp Nhiên đứng tại chỗ, nhìn cái máy kia, vẻ mặt do dự.
Tống Nhất Thành chuẩn bị ở bàn điều khiển, đến khi ngẩng đầu lên, thấy Nhiếp Nhiên vẫn đứng tại chỗ.
Anh ta tiến lên trêu chọc, “Sao còn chưa qua đó? Chẳng lẽ Nhiếp Nhiên không sợ trời không sợ đất lại sợ chụp X-quang à?”
Nhiếp Nhiên lườm anh ta một cái.
Nhưng Tống Nhất Thành vẫn vui vẻ, tự nhiên giơ tay ra đỡ cô, dẫn cô đi đến vị trí đối diện, hơn nữa còn không ngừng nói với cô bằng giọng an ủi trẻ con: “Được rồi, yên tâm đi, không đau, chỉ là chụp X-quang mà thôi, nhanh lắm.”
Đến khi cô vào vị trí rồi, lúc này Tống Nhất
Thành mới định đi đến bàn điều khiển.
Ai ngờ mới đi được hai bước, anh ta phát hiện áo blouse của mình bị kéo lấy.
Tống Nhất Thành quay đầu lại, thấy Nhiếp
Nhiên nắm vạt áo của anh ta.
Nhiếp Nhiên dừng lại mấy giây, sau đó nói:
“Anh không phải là một người vong ân phụ nghĩa, đúng không?”
Tự dưng cô nói một câu khó hiểu như vậy khiến Tống Nhất Thành ngẩn ra.
Hơn nữa bây giờ nhìn bọn họ như vậy, giống như mình làm gì cô không bằng.
Bác sĩ Tống có trí tưởng tượng phong phú lúc này nghĩ hơi nhiều.
Anh ta không hiểu tại sao Nhiếp Nhiên lại đột nhiên nói câu này, nhưng thấy vẻ mặt
Nhiếp Nhiên nghiêm túc, không giống đùa giỡn, anh ta chậm rãi gật đầu, “Ừ.”
Hình như câu này khiến Nhiếp Nhiên rất hài lòng, cô buông tay ra, nói với anh ta:
“Vậy thì chụp đi.”
Tống Nhất Thành bị cô làm cho hoang mang, hoàn toàn không hiểu tại sao cô lại muốn có câu trả lời này.
Dáng vẻ vừa rồi của cô giống như là cô gái trước khi trao “lần đầu tiên” của mình, cố chấp hỏi bạn trai, có phải anh sẽ vĩnh viễn yêu em không?
Nhưng trên thực tế, sở dĩ Nhiếp Nhiên hỏi câu này là có nguyên nhân của mình.
Đến khi chụp X-quang xong, Tống Nhất
Thành bảo Nhiếp Nhiên về phòng làm việc trước, anh ta ở đây đợi lấy phim chụp.
Nhiếp Nhiên gật đầu, rời khỏi phòng máy.
Trên hành lang, cô thấy y tá kia vẫn đứng ở cửa.
Vừa nhìn thấy Nhiếp Nhiên xuất hiện, y tá lập tức đi tới hỏi, “Bác sĩ Tống đâu?”
“Ở bên trong.” Nhiếp Nhiên không dừng bước, đi qua cô ta vào phòng làm việc.
“Này cô đợi đã!” Y tá kia vội vàng đuổi theo cô, “Tôi muốn hỏi một chút, cô ở lớp nào?”
Nhiếp Nhiên nhướng mày quan sát cô ta, nhưng không nói gì.
Y tá kia thấy vẻ mặt cười như không cười của cô mới hoàn hồn lại giải thích: “À thì… tôi muốn viết giấy báo bệnh cho cô, như vậy cô có thể nghỉ ngơi một khoảng thời gian.”
Giấy báo bệnh?
Ngay cả bệnh gì cũng không biết, lại dám nói là viết giấy báo bệnh.
Nghĩ chỉ số thông minh của cô bằng 0 à!
Nhiếp Nhiên cười nói: “Không cần, tôi khám xong sẽ về huấn luyện.”
Sau đó cô đi qua cô ta vào phòng làm việc.
Sau khi vào phòng làm việc, cô còn thuận thế đóng cửa lại, rõ ràng là từ chối nói chuyện với cô ta.
Nhiếp Nhiên đợi trong phòng làm việc nửa tiếng thì thấy Tống Nhất Thành cầm phim chụp vội vàng đi vào, vẻ mặt anh ta không được tốt lắm.
Không đợi Nhiếp Nhiên hỏi kết quả, Tống
Nhất Thành đã đứng trước mặt cô, nghiêm túc hỏi: “Cô chỉ bị va vào đâu thật à?”
“Nghiêm túc mà nói, là đập một cái.” Lúc này Nhiếp Nhiên không cần thiết giấu giếm nữa.
Sắc mặt Tống Nhất Thành càng lạnh lùng hơn, anh ta gắn phim chụp lên đèn chiếu, chỉ phần cánh tay nói: “Cô bị gãy xương, hơn nữa nhìn ra được là bị rạn xương lần thứ hai, vết thương cũ tái phát.”
Nhiếp Nhiên nhìn theo phía anh ta chỉ, quả nhiên có một vết nứt nhỏ, cô nghiêm mặt hỏi: “Vậy cần phải thế nào?”
“Nhất định phải bó bột lại mới được.” Tống
Nhất Thành lấy phim chụp xuống, định gọi người vào.
Trước khi anh ta lên tiếng, Nhiếp Nhiên đã ngắt lời anh ta: “Không được, sắp đến kỳ sát hạch mùa hè rồi, tôi không thể bó bột được.”
Tống Nhất Thành kinh ngạc nhìn cô, “Bây giờ cô còn quan tâm sát hạch cái gì, nên quan tâm đến tay cô ấy. Nếu như cô không bó bột nghỉ ngơi điều dưỡng, đến lúc đó
chuyển biến xấu, có thể phải phẫu thuật đóng đinh cho cô, như vậy cô sẽ phải khổ sở thế nào hả!”
Nhưng Nhiếp Nhiên lại giống như không nghe thấy, chỉ bình tĩnh hỏi: “Có thuốc giảm đau gì đó để tạm hoãn không?”
Lần này Tống Nhất Thành đã bực đến phát cáu, “Tôi nói cô không nghe rõ à? Bây giờ cô không thể vận động mạnh! Như vậy sẽ chỉ làm vết thương của cô nặng thêm thôi.”
“Nhưng tuần sau tôi phải sát hạch rồi, tôi không thể dừng lại vào lúc này được.”
Nhiếp Nhiên lạnh giọng trả lời.
Tống Nhất Thành cau mày lại: “Cô vì sát hạch mà ngay cả tay mình cũng không quan tâm à?”
“Anh đã nói mình không vong ân phụ nghĩa rồi.”
Tống Nhất Thành ngẩn ra, sau đó buồn bực nói: “Bây giờ tôi đang cứu cô, sao lại vong ân phụ nghĩa!”
“Tôi vừa giúp anh một lần, bây giờ anh phải giúp tôi một lần mới đúng.”
“Đúng vậy, tôi giúp cô, giúp cô chữa khỏi.”
Nhiếp Nhiên lắc đầu, “Tôi muốn anh giúp tôi tiếp tục giấu chuyện này.”
“Cô nói cái gì?” Tống Nhất Thành kinh ngạc trợn mắt nhìn cô.
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên, hờ hững nhắc nhở, “Anh là đàn ông con trai, nói lời phải giữ lời. Vừa rồi anh đã đồng ý với tôi là sẽ không vong ân phụ nghĩa, sẽ giúp tôi rồi.”
Cô nắm được câu này làm Tống Nhất Thành tức giận không ngừng giậm chân,
“Đây rõ ràng là cô đào hố cho tôi nhảy vào!”
“Nhưng anh nhảy rồi, cũng đồng ý rồi.”
Nhiếp Nhiên bổ sung một câu.
Lần này Tống Nhất Thành tức đến nghẹn họng, “Tôi…”
“Anh không thể nói lời không giữ lời được.”
“Cô…”
“Anh đã đồng ý với tôi rồi.”
Lần nào Nhiếp Nhiên cũng cướp lời anh ta, làm Tống Nhất Thành tích đầy một bụng lửa giận, sắc mặt đỏ bừng.
Khó khăn lắm mới hoãn lại được, Tống
Nhất Thành thở hổn hển nói: “Tôi đồng ý với cô, nhưng tôi đứng trên lập trường cứu cô, bây giờ cô mà không giữ gìn, tương lai tay cô sẽ bị phế, cô hiểu không?”
Nhiếp Nhiên tự biết mình đuối lý, lại thêm đúng là mình cần anh ta giúp, chỉ có thể thấp giọng nói: “Lần sát hạch này rất quan trọng, chỉ một tuần thôi, sát hạch xong tôi sẽ bó bột, được không?”
“Không được! Một tuần thay đổi quá nhiều, hơn nữa cô còn phải huấn luyện, dưới cường độ như vậy, rất dễ xảy ra vấn đề lớn hơn.” Trong việc chữa bệnh cứu người,
Tống Nhất Thành tuyệt đối sẽ không cho cô
cơ hội thương lượng.
Huống hồ người đứng trước mặt anh ta còn là cô gái mà anh ta thích.
Anh ta càng phải bảo vệ cô mới đúng!