Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1575
BỊ PHẠT MỘT ĐÊM?
Đến khi tan học, Nhiếp Nhiên mới bị Hà Giai Ngọc ở bên cạnh đánh thức.
“Chị Nhiên, chị ngủ say quá rồi đấy. Mấy lần Quý Chính Hổ quét mắt qua chỗ chúng ta, em cũng lạnh cả sống lưng vì chị.” Hà Giai Ngọc ôm sách nói.
Nhiếp Nhiên ngủ đến hồ đồ, đầu óc vẫn chưa được tỉnh táo.
Giấc ngủ này của cô thật sự rất sâu.
Trước kia ở nơi xa lạ cô đều chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi, chưa bao giờ ngủ. Nhưng ở trong đơn vị, không biết có phải là huấn luyện quá mệt mỏi hay không mà cô có thể ngủ mọi lúc mọi nơi.
Lúc Nhiếp Nhiên lim dim buồn ngủ đi theo đám người kia định ra khỏi phòng học thì nghe thấy Quý Chính Hổ đứng trên bục giảng gọi cô lại, “Nhiếp Nhiên.”
Âm thanh vang dội cùng với vẻ mặt nghiêm túc kia khiến tất cả đồng loạt nhìn Nhiếp Nhiên.
Ngay cả mấy người Hà Giai Ngọc cũng lập tức dừng bước, đứng ở cửa sau phòng học.
“Lập tức ra ngoài.” Quý Chính Hổ nói xong cũng ra khỏi phòng học trước.
Hà Giai Ngọc thấy gương mặt lạnh lùng vừa rồi của Quý Chính Hổ, không nhịn được nhỏ giọng lẩm bẩm với Nhiếp Nhiên:
“Chị Nhiên, không phải là Quý Chính Hổ phát hiện chị ngủ trong giờ học, cho nên bây giờ định tìm chị ra ngoài giáo huấn đấy chứ?”
Thi Sảnh cũng nhẹ giọng nhắc nhở, “Nhiếp Nhiên, bây giờ Quý Chính Hổ nổi tiếng là nghiêm khắc lúc lên lớp, vì thế người bị phạt không ít đâu.”
Phạt?
Có thể phạt thế nào?
Dù sao tối nào cô cũng đã bị phạt, phạt thêm hay phạt bớt đối với cô mà nói, căn bản không có bất cứ ảnh hưởng gì.
“Không sao, mọi người mang sách về giúp tôi là được rồi.” Nhiếp Nhiên tùy ý nhét quyển sách nhăn nheo trong tay vào trong lòng Hà Giai Ngọc, sau đó ra khỏi phòng học, đi về phía Quý Chính Hổ.
“Chị Kiêu, chị nói xem liệu chị Nhiên có bị phạt không?” Hà Giai Ngọc nhìn bóng lưng
Nhiếp Nhiên, lo lắng hỏi Lý Kiêu vừa đi qua bên cạnh.
Lý Kiều bình tĩnh nhìn về phía Nhiếp
Nhiên, dửng dưng nói: “Cậu ấy vẫn luôn bị phạt.”
Nói xong, Lý Kiêu rời khỏi phòng học.
“Luôn bị phạt?” Vẻ mặt Hà Giai Ngọc mờ mịt, nhìn về phía Thi Sảnh bên cạnh, “Chị
Kiêu nói như vậy là có ý gì?”
Thi Sảnh cũng lắc đầu, “Không biết, nhưng chắc là bảo chúng ta yên tâm.”
Sau đó, cô ta giục Hà Giai Ngọc cùng rời khỏi phòng học.
Còn Nhiếp Nhiên thì theo Quý Chính Hổ xuống tầng, sau đó đi đến chỗ buổi chiều huấn luyện.
Đến dưới chân núi, Nhiếp Nhiên không nói nhiều với anh ta mà quen thuộc quấn dây thừng vào.
“Cô chắc chắn là tay không sao chứ?” Quý
Chính Hổ đi từ phía sau tới, đứng ở bên cạnh cô hỏi.
Nhiếp Nhiên gật đầu, “Chắc chắn.”
Sau đó cô bắt đầu huấn luyện.
Cả ngày huấn luyện nên Nhiếp Nhiên đã biết qua về địa hình nơi này.
Ở trong bóng tối, cô nhanh chóng tìm được chỗ phù hợp, sau đó không ngừng leo lên.
Ban đầu Nhiếp Nhiên không có vấn đề gì quá lớn. Tốc độ, động tác đều vô cùng nhanh nhẹn.
Nhưng dần dần, tốc độ của cô bắt đầu chậm lại.
Không chỉ chậm lại, hơn nữa Nhiếp Nhiên còn cảm nhận được cánh tay mình lại bắt đầu liên tục đau.
Quý Chính Hổ đứng ở dưới chân núi luôn nhìn chằm chằm cô, sau khi ghi chép xong kết quả lần huấn luyện cuối cùng, anh ta lập tức tiến lên hỏi: “Tôi hỏi cô một lần nữa, rốt cuộc tay cô có vấn đề gì không?”
“Vừa nãy không phải thầy đã hỏi rồi à? Sao lại hỏi nữa thế?” Lúc này Nhiếp Nhiên vừa tụt từ đỉnh núi xuống, trải qua vận động mạnh, lúc nói chuyện cô thở hổn hển, vẻ mặt cũng lộ ra chút khó chịu.
“Bởi vì tôi phát hiện sau khi cô huấn luyện một đêm, trọng tâm cả cơ thể đều đặt hết lên một bên người, bên còn lại gần như không dùng sức, khiến cho tốc độ càng lúc càng chậm.” Quý Chính Hổ đưa thành tích từng lần huấn luyện đến trước mặt Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên nghiêng đầu nhìn lướt qua.
Dưới ánh sáng mờ mờ từ đường chân trời, thành tích hiện ra trước mặt cô không sót chữ nào.
Thành tích ban đầu coi như không tệ.
Nhưng càng về sau, thời gian vốn từ mấy giây kéo dài thành mười mấy giây.
Nhiếp Nhiên biết, mấy lần sau đó tay cô luôn không thể dùng sức, vì thế cô chỉ có thể bất đắc dĩ chậm lại, đồng thời dựa vào sức của cánh tay còn lại mà hoàn thành huấn luyện.
“Tốc độ càng ngày càng chậm là do thể năng của tôi không đủ, liên quan gì đến tay?” Nhiếp Nhiên giả vờ bình tĩnh vừa tháo dây thừng vừa nói với anh ta: “Nếu có vấn đề thì tôi đã sớm nói, sau đó trốn huấn luyện rồi, làm sao có thể nghiến răng chịu đựng được?”
Vẻ mặt cô không có chút hoảng hốt nào, làm như chuyện đương nhiên.
Nhưng Quý Chính Hổ biết khả năng diễn xuất của cô tốt thế nào, vì thế anh ta vẫn kiên trì nói: “Không được, ngày mai lúc nghỉ trưa cô đến phòng y tế khám xem.”
Nhiếp Nhiên đang cởi dây thừng hơi khựng lại, “Đến phòng y tế làm gì chứ, phiền phức lắm, tôi thật sự không sao.”
“Không sao cũng phải đi, đây là mệnh lệnh.”
Nhiếp Nhiên thấy anh ta kiên quyết như vậy, ý cười giảm đi mấy phần, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.
Trở về đơn vị, vừa vào phòng, Nhiếp
Nhiên đã thấy ba người trong ký túc ngồi ngay ngắn trên giường. Cô nhướng mày hỏi, “Sao mọi người dậy sớm thế?”
Thi Sảnh nhìn thấy Nhiếp Nhiên đi vào thì giống như nhìn thấy cứu tinh, thở phào nhẹ nhõm, “Sớm cái gì mà sớm, chúng tôi không ngủ, luôn đợi cậu về.”
“Tại sao phải đợi tôi về? Có chuyện gì muốn nói với tôi à?” Nhiếp Nhiên cởi mũ ra, đặt lên giường.
Trải qua cả đêm huấn luyện, tóc cô đã ướt nhẹp rồi.
Lý Kiêu thấy thế, tiện tay đưa cái khăn mặt cạnh giường cho cô.
Nhiếp Nhiên lập tức nghiền ngẫm cười,
“Quan tâm thế.”
Lý Kiêu vốn không có gì, vừa nhìn thấy nụ cười của cô, lập tức nghĩ đến chuyện chiều hôm qua bị vẩy mồ hôi vào mặt, lập tức lạnh mặt lại.
Lúc Lý Kiêu đang chuẩn bị lấy lại cái khăn,
Nhiếp Nhiên đã nhanh tay lẹ mắt cầm lấy, cười nói: “Cảm ơn.”
Kết quả là bị Lý Kiêu lườm cho một cái.
Nhưng Nhiếp Nhiên cũng không giận mà còn cười vui hơn.
Hà Giai Ngọc và Thi Sảnh ở bên cạnh nhìn thấy, hoàn toàn không hiểu chuyện gì.
Chỉ là được chị Kiêu đưa cho cái khăn mà thôi, sao chị Nhiên lại vui như vậy?
Nhiếp Nhiên cảm nhận được ánh mắt tò mò của Hà Giai Ngọc mới hoàn hồn lại, hỏi:
“Đêm hôm mọi người không ngủ, rốt cuộc muốn nói gì với tôi?”
“Chuyện này phải hỏi Hà Giai Ngọc, tối qua cô ấy đợi cậu cả đêm, đi đi lại lại trong ký túc xá, kết quả làm hại tôi và Lý Kiêu cũng không ngủ ngon, chỉ có thể đợi cùng cô ấy.”
Nhắc đến chuyện tối qua, Thi Sảnh lập tức oán trách.
Buổi tối huấn luyện không cho ngủ cũng thôi đi.
Thức cả một đêm như vậy là sao hả!
“Có chuyện khẩn cấp gì muốn nói với tôi mà thức trắng đêm thế?” Nhiếp Nhiên dùng khăn lau đầu, hỏi.
“Không phải, chỉ là em thấy chị bị Quý
Chính Hổ đưa đi, muộn rồi vẫn không về, nên lo lắng không ngủ được.” Hà Giai Ngọc ngượng ngùng gãi đầu.
“Yên tâm, chị Nhiên nhà cô chân tay khỏe mạnh hoàn hảo không tổn hại gì trở về rồi đây.”
“Vậy rốt cuộc Quý Chính Hổ gọi chị đi làm gì? Không phải là phạt chị cả đêm chứ?”
“Cô quên rồi à, buổi chiều tối huấn luyện không đạt tiêu chuẩn, cho nên sĩ quan huấn luyện bảo tôi buổi tối huấn luyện thêm.”
Hà Giai Ngọc trợn mắt, kinh ngạc nói: “Quý Chính Hổ điên rồi à? Thầy ấy lại bắt chị huấn luyện cả đêm.”
Nhiếp Nhiên gật đầu, “Đúng vậy, tôi luôn không vượt qua được, cho nên vẫn tập suốt.”
Hà Giai Ngọc nghe vậy, lập tức tức giận,
“Làm sao có thể qua được, chị mang nặng leo lên, căn bản không nên dùng thời gian như vậy để quy định mới đúng. Quý Chính Hổ đang làm khó chị!”
Nhiếp Nhiên cười, vỗ vai trấn an cô ta,
“Thầy ấy không phải An Viễn Đạo, không có sở thích chính người khác đâu.”
“Nhưng mà cả đêm chị không ngủ, lát nữa lại phải bắt đầu huấn luyện, thân thể chịu nổi sao?”
Khoảng thời gian này Hà Giai Ngọc vì chuyện của Nghiêm Hoài Vũ mà không biết chuyện buổi tối Nhiếp Nhiên đi huấn luyện thêm.
Hơn nữa sáng nào Nhiếp Nhiên cũng lén về ngủ hơn một tiếng, sau đó dậy cùng bọn họ, cho nên cô ta tưởng là Nhiếp Nhiên chỉ về ngủ muộn mà thôi.
Nếu không phải tối hôm qua Quý Chính Hổ gọi cô đi, có lẽ đến bây giờ Hà Giai Ngọc vẫn sẽ không biết.
“Không sao, tôi ở bệnh viện lâu như vậy, đang muốn huấn luyện tử tế đây.” Nhiếp Nhiên cầm chậu rửa mặt cùng với quần áo, nói với bọn họ, “Tôi đi tắm đây, mọi người cũng tranh thủ ngủ đi, càng tới gần kỳ sát
hạch, cường độ huấn luyện càng lớn, càng vất vả hơn.”
“Nhưng mà…”
Hà Giai Ngọc thấy Nhiếp Nhiên xoay đi ra ngoài, đang định nói gì thì bị Thi Sảnh ở bên cạnh kéo lại.
“Đừng lãng phí thời gian của cậu ấy, để cậu ấy tắm rồi ngủ sớm đi, cả đêm không ngủ nhất định rất mệt rồi.”
“Nhưng chị ấy như vậy đúng là quá liều mạng rồi, cho dù muốn huấn luyện bù lại nửa năm qua thì cũng không cần phải liều mạng như thế chứ. Huống hồ tôi cảm thấy cho dù chị Nhiên huấn luyện ít hơn chúng ta nửa năm, năng lực vẫn mạnh hơn chúng ta.”
“Mục tiêu của mỗi người khác nhau, cậu ấy đối xử với bản thân không giống với chúng ta đối xử với cậu ấy.” Thi Sảnh đi về phía giường của mình.
“Đương nhiên tôi biết chị Nhiên khác với chúng ta, tôi chỉ cảm thấy chị Nhiên như vậy quá cực khổ.” Hà Giai Ngọc nhìn ra hướng cửa, không đành lòng nói.
“Đợi lát nữa cậu cũng sẽ rất khổ cực.” Thi Sảnh nằm ở trên giường, cảm thán, “Không nghe thấy Nhiếp Nhiên nói gần đến kỳ sát hạch, cường độ huấn luyện càng tăng lên vô hạn à, còn có hơn một tiếng nữa thôi, mau đi ngủ đi.”
Hà Giai Ngọc tức giận giậm chân, “Cậu cứ ngủ như vậy à?”
“Nếu không thì sao? Chị Kiều nhà cậu đã ngủ rồi.” Thi Sảnh nói xong quay người đi ngủ.
“Làm sao có thể, chị Kiều nhà tôi còn lâu mới…” Hà Giai Ngọc vừa nói vừa nhìn cái giường đối diện.
Kết quả là thấy Lý Kiêu đã nằm nhắm mắt ngủ rồi.