Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1574
NGUY HIỂM! – CÔ CÓ SAO KHÔNG?
Nhiếp Nhiên lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía Lý Kiêu.
Mà lúc này, Lý Kiêu cũng đang dùng ánh mắt phong tỏa cô.
Hai người im lặng nhìn nhau.
Đang thăm dò à?
Tại sao Lý Kiêu lại đột nhiên thăm dò mình, mình có chỗ nào làm không ổn sao?
Nhiếp Nhiên xoắn xuýt trong lòng, nhưng trên mặt lại không lộ ra chút nào, cô nhướng mày cười hỏi: “Vậy sao? Chẳng lẽ tên của tên cướp biển đó cũng có một chữ Nhiên?”
“Ha ha ha, chị Nhiên, chuyện cười của chị chẳng buồn cười chút nào.” Hà Giai Ngọc cười khẽ, vỗ vai Nhiếp Nhiên.
“Tại sao cậu không nói là trùng tên trùng họ?”
Câu nói này của Lý Kiêu có ý tứ khác, chỉ có điều đám người Hà Giai Ngọc nghe không hiểu được mà chỉ cười nói: “Cho xin đi chị Kiều, chuyện cười này của chị càng nhạt hơn, trên thế giới này đâu có chuyện trùng hợp như vậy. Chị nói trùng tên trùng họ, vậy còn không bằng nói người đó chính là chị Nhiên đi.”
Cô ta vừa mới dứt, nụ cười ở khóe miệng lập tức thay đổi, quay sang nhìn Nhiếp
Nhiên bằng ánh mắt rất kinh ngạc.
Nhiếp Nhiên biết Hà Giai Ngọc chỉ vô tình nói ra, nhưng lúc cô ta nhìn chằm chằm mình, Nhiếp Nhiên vẫn hơi giật mình.
Cuối cùng, Hà Giai Ngọc trợn to hai mắt, dè dặt nói với Nhiếp Nhiên: “Thật ra thì cũng không phải là không thể.”
Nhiếp Nhiên lập tức híp mắt lại.
Nhận ra mình rồi à?
Chỉ dựa vào mỗi câu nói đùa vừa rồi?
Cô không cho là một cô gái đầu óc đơn giản như Hà Giai Ngọc có thể nhận ra mình.
Vì vậy, cô cố chống đỡ, sắc mặt thản nhiên không lộ ra chút sơ hở nào, chờ câu nói tiếp theo của Hà Giai Ngọc.
Hà Giai Ngọc nắm cánh tay Nhiếp Nhiên, trong giọng nói mơ hồ mang theo sự kích động: “Nếu như thật sự là trùng hợp như vậy, há chẳng phải là em trúng số rồi à?!”
Nhiếp Nhiên nghe xong câu nói hoàn chỉnh của cô ta, trái tim căng thẳng mới dần thả lỏng.
Sao cô gái này nói chuyện lại giật gân như vậy chứ!
Thật là!
Nhiếp Nhiên cười, trả lời qua loa lấy lệ:
“Đúng vậy đúng vậy, cô thật sự trúng giải thưởng lớn rồi.”
“Đúng! Em cũng cảm thấy như vậy! Ha ha, chỉ có thể nói nhân phẩm của em quá tốt.”
Nhiếp Nhiên có cảm giác mình thật sự sắp bị cô ta đánh bại rồi.
Lúc nhìn Hà Giai Ngọc gật gù đắc ý, Nhiếp
Nhiên phát hiện Lý Kiêu vẫn đang nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.
Cô không hiểu tại sao Lý Kiêu lại đột nhiên trở nên như vậy.
Là bởi vì vết thương của mình vừa rồi à?
Nhưng từ những vết thương kia chắc không nhìn ra rốt cuộc là tai nạn xe để lại hay là rơi xuống biển để lại đúng không?
Để đề phòng đến lúc đó Lý Kiêu lại nói thêm gì đó, Nhiếp Nhiên vội vàng nói:
“Được rồi được rồi, sắp đến lượt mọi người
rồi, mau vận động cho nóng người đi, kẻo đến lúc đó chân tay cứng nhắc, lại giống như vừa rồi, lần này tôi không cứu được cô đâu.”
Hà Giai Ngọc cười nói: “Yên tâm, lần này em nhất định sẽ cố gắng.”
Vừa rồi sở dĩ cô ta phân tâm rơi xuống là bởi vì khoảng thời gian này cô ta luôn bị vấn đề của Nghiêm Hoài Vũ quấy nhiễu, cho nên mới nhất thời không nhìn rõ dưới chân.
Bây giờ Nghiêm Hoài Vũ đã nhận sai, vậy thì sự quấy nhiễu này không tồn tại nữa, cô ta còn có thể phân tâm sao?
Quả nhiên, ở lần leo tiếp đó, Hà Giai Ngọc thể hiện rất xuất sắc.
Không chỉ hoàn thành trong thời gian quy định mà thậm chí còn xong trước hai giây.
Còn Nhiếp Nhiên, dù Quý Chính Hổ đặc xá cho cô tối mới phải luyện tiếp, nhưng bây giờ đối với cô, mỗi giây mỗi phút đều vô cùng quan trọng, cô không muốn lãng phí.
Nhiếp Nhiên nghỉ ngơi xong, lại cùng với nhóm binh lính cuối cùng leo lên vách đá.
Huấn luyện ban ngày khác với buổi tối, ít nhất tầm mắt không có bất cứ trở ngại gì nên thành tích của cô đã tốt hơn buổi tối rất nhiều.
Nhưng có tốt thế nào đi nữa thì miếng chì trên người cô từ đầu đến cuối vẫn gây trở ngại.
Cô lại trèo cùng đám người kia mấy lần.
Mặt trời dần ngả về Tây.
Trong vòng huấn luyện cuối cùng, Nhiếp
Nhiên cùng đám người kia trèo lên đỉnh núi.
Lúc đầu hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì, nhưng lúc leo được một nửa, Nhiếp
Nhiên lại cảm thấy cánh tay mình đột nhiên đau buốt.
Trong mấy vòng huấn luyện trước, tay cô thỉnh thoảng lại xuất hiện cảm giác đau đớn, có điều cô vẫn có thể nhịn được.
Nhưng lúc này cơn đau dữ dội đó khiến cô không nhịn được, lập tức buông lỏng tay.
Chỉ cần hai chân và cái tay còn lại vẫn giữ lấy thì cũng không có vấn đề gì, nhưng bởi vì cô chưa điều chỉnh thăng bằng cơ thể xong, điểm đặt chân tiếp theo không chịu được sức nặng lớn như vậy, vì thế cô lại tụt xuống.
Đá và bùn đất lăn lông lốc xuống dưới chân núi.
Một tay và một chân còn lại của Nhiếp
Nhiên lập tức mất đi điểm tựa, cô cũng sắp rơi xuống theo.
Mọi người đợi ở đỉnh núi thấy biến cố này, vẻ mặt cũng lập tức căng thẳng.
“Chị Nhiên!” Hà Giai Ngọc nằm bò ra sát đỉnh núi, hô thất thanh.
Có điều trên người Nhiếp Nhiên có thiết bị bảo vệ an toàn, cộng thêm năng lực của
Nhiếp Nhiên cũng không tệ, cho nên dù mọi người lo lắng nhưng cũng không hoảng hốt như vừa rồi Hà Giai Ngọc ngã,
Bọn họ cứ ở trên đỉnh núi nhìn chằm chằm tình hình dưới chân núi.
Cơ thể Nhiếp Nhiên không có điểm bám, rơi xuống trong nháy mắt.
Đất cát dưới chân cô rơi rào rào.
Cái tay còn lại của Nhiếp Nhiên lập tức theo bản năng bắt lấy khối đá nhô ra, cả người gần như dồn hết sức vào một cánh tay, để thân thể treo lơ lửng giữa vách núi.
Nghiêm Hoài Vũ thấy thế, vội vàng hô to:
“Tiểu Nhiên Tử, bên kia! Bên kia có khối đá!”
“Anh có biết nói chuyện không hả, cái gì mà bên này bên kia! Chị Nhiên có thể hiểu được à!” Hà Giai Ngọc rất ghét bỏ đẩy anh ta ra, nói với Nhiếp Nhiên ở giữa sườn núi:
“Chị Nhiên, ở bên phải chị hướng một giờ có một khối đá, chị mau bám lấy!”
Lúc này, cảm giác đau đớn trên cánh tay cô lại biến mất.
Nhiếp Nhiên dùng ánh mắt tìm kiếm xung quanh, quả nhiên cô nhìn thấy có khối đá góc một giờ, nhưng hơi xa.
Với tình trạng nửa người bị treo lơ lửng thế này, nếu muốn bắt lấy khối đá đó, cũng không phải là quyết định quá sáng suốt.
Nhưng vấn đề là, xung quanh trừ khối đá này ra, không còn chỗ nào lồi lõm cả. Nó chính là hy vọng duy nhất của cô.
Bất đắc dĩ, Nhiếp Nhiên chỉ có thể giơ tay ra thử khoảng cách.
Dưới sức nặng có thể chấp nhận, cô giơ thẳng tay ra, phát hiện mình cách khối đá kia một bàn tay nữa.
Nếu muốn bắt lấy khối đá đó, cô nhất định phải tìm điểm dừng chân trước mới được.
Nhiếp Nhiên cúi đầu nhìn xuống phía dưới, lúc này cô đang lơ lửng ở giữa sườn núi, độ cao khoảng năm sáu tầng nhà, gió mùa hè oi bức thổi qua khiến cô khẽ lung lay.
“Chị Nhiên, nếu như không được, chị xuống rồi làm lại lần nữa đi, dù sao cũng quá thời gian rồi.”
Nghiêm Hoài Vũ cũng gật đầu nói: “Đúng vậy, nếu như không được thì làm lại một lần đi.”
Nhìn Nhiếp Nhiên treo lơ lửng ở đó, trái tim anh ta cũng căng thẳng theo, lâu dần còn bắt đầu không thở nổi.
Nhưng Nhiếp Nhiên ở bên dưới không nghe lời bọn họ, cô tìm xung quanh dưới chân một lúc, cuối cùng thấy cách đó không xa có một chỗ lõm có thể đạp vào.
Cô lập tức giơ chân ra, nghiến răng, căng người ra bám sát vào vách núi, cố gắng cân đối sức nặng, tránh mất đi điểm tựa cuối cùng.
Đá vụn trên vách núi cũng theo đó rơi xuống.
Quý Chính Hổ đứng ở phía dưới thấy vậy, khẽ cau mày lại. Lúc anh ta đang định bảo
Nhiếp Nhiên từ bỏ thì không ngờ một giây tiếp theo cô đã nhảy một cái, đạp một chân vào chỗ lõm kia.
Cả hai chân của cô đều đã tìm được điểm đặt, lần này thân thể về cơ bản đã thăng bằng.
Nhiếp Nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Cả nhóm người trên đỉnh núi cùng với Quý Chính Hổ dưới chân núi cũng thở phào thay cho cô.
Lúc này cảm giác đau đớn trên cánh tay Nhiếp Nhiên đã biến mất, cộng thêm dưới chân đã có điểm tựa nên cô rất dễ dàng bắt được khối đá kia.
Sau khi hòa hoãn hai ba giây, cô tiếp tục leo lên trên.
Trong quá trình leo lên, cô tương đối ổn định, không xuất hiện tình huống như vừa rồi, cho nên chỉ một lát là cô đã thuận lợi leo đến đỉnh.
Hà Giai Ngọc và Nghiêm Hoài Vũ vội vàng tiến lên kéo cô từ mép đỉnh núi lên.
“Chị Nhiên, chị có sao không?” Hà Giai Ngọc lo lắng hỏi.
“Không sao.” Nhiếp Nhiên cúi đầu tháo sợi dây thừng quanh eo ra.
“Vừa rồi chị dọa chết em mất.”
Nhiếp Nhiên cười lau mồ hôi trên trán, trêu chọc hỏi ngược lại: “Có thể đáng sợ hơn lúc cô rơi xuống không?”
Hà Giai Ngọc gãi đầu, cười he he.
Sau đó, tất cả mọi người đi xuống dưới chân núi.
Lý Kiêu nhân lúc tất cả mọi người không chú ý, đi tụt lại phía sau, hỏi Nhiếp Nhiên:
“Có phải vừa rồi lúc cứu người tay cậu xảy ra vấn đề không?”
Bước chân Nhiếp Nhiên hơi khựng lại, nhưng vẻ mặt cô không có bất cứ chút thay đổi nào, cười nói: “Không có vấn đề gì, chỉ là vừa rồi cả người toàn là mồ hôi, tay tôi bị trơn, mới xuất hiện chuyện ngoài ý muốn đó.”
“Cậu chắc chắn chứ? Nếu như không được thì nói với sĩ quan huấn luyện một tiếng.”
“Xem cái dáng vẻ lo lắng của cậu đi. Yên tâm, tôi rất ổn. Tôi thật sự bị ra nhiều mồ hôi quá, bị trượt tay, không tin cậu xem!”
Nói rồi, Nhiếp Nhiên dùng sức vẩy vào cô ấy.
Mồ hôi trên đầu cô lập tức bắn hết vào người Lý Kiêu.
Lý Kiêu lập tức lạnh mặt, ghét bỏ đi ra ngoài.
Nhiếp Nhiên không nhịn được bật cười.
Khi xuống núi, Quý Chính Hổ bảo bọn họ làm một vòng huấn luyện cuối cùng, cho đến khi ánh nắng chiều buông xuống, anh ta mới dẫn cả đội trở lại đơn vị.
Đám người leo trèo suốt buổi chiều, tất cả mọi người đều kiệt sức.
Nhiếp Nhiên đến phòng ăn lấy hai cái bánh bao rồi trở về phòng ngủ.
Tối hôm nay huấn luyện thêm, cô nhất định phải lấp đầy bụng, sau đó tranh thủ thời gian có thể nghỉ ngơi được lúc nào hay lúc ấy.
Ngủ trong ký túc xá được khoảng một tiếng, cô bị Hà Giai Ngọc gọi dậy đi học.
Từ trước đến giờ Nhiếp Nhiên không có hứng với kiểu học này.
Cô ngồi ở hàng cuối cùng trong góc lớp tiếp tục ngủ bù.
Bởi vì khoảng thời gian này nội dung giảng dạy toàn là về súng ống, Quý Chính Hổ biết cô hiểu rõ súng như lòng bàn tay, cho nên cũng châm chước, không gọi tên cô.
Hai tiếng lên lớp này là giấc ngủ ngon nhất trong cả tháng nay của Nhiếp Nhiên.