Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1573
TÂM LINH TƯƠNG THÔNG? – BỊ NGHI NGỜ?
Cuối cùng hai người này cũng hòa thuận rồi.” Cô nói.
Một tháng qua ngày nào cô cũng vùi đầu huấn luyện, gần như quên mất chính mình.
Hơn nữa về cơ bản cứ đến thời gian nghỉ ngơi là cô sẽ tìm cơ hội ngủ bù, nên đương nhiên cũng ít trao đổi với bọn họ.
Nhưng mỗi lần thấy dáng vẻ khó chịu của bọn họ lúc ăn cơm, cô cũng biết là bọn họ chưa làm lành. Vừa rồi cô thấy Nghiêm
Hoài Vũ cuống quýt lao từ trên đỉnh núi xuống như vậy, thế nên cô mới mượn cơ hội này thuận thế buông tay ra, cho anh ta
một cơ hội thể hiện.
Nhìn từ tình hình vừa rồi, coi như không tệ.
“Cô là vì hai người bọn họ, mới cố ý giả vờ không ôm nổi Hà Giai Ngọc?”
Cho dù sự thật nhìn qua có vẻ đúng là như vậy, nhưng Quý Chính Hổ vẫn nghi ngờ.
Với sự hiểu biết của anh ta về Nhiếp Nhiên, hình như cô chưa bao giờ có hứng với mấy việc vớ vẩn này, sao lần này cô lại bằng lòng làm bà mối?
“Nếu không thì sao?” Nhiếp Nhiên thu hồi ánh mắt, nói với anh ta một câu, sau đó đứng lên đi tới dưới chân núi.
Quý Chính Hổ lập tức hỏi: “Cô định đi đâu?”
“Đương nhiên là huấn luyện rồi, không phải thầy bảo tôi phải trèo lại à?!” Nhiếp
Nhiên ném lại câu này, sau đó đi tới dưới chân núi, lại quấn miếng chì lên tay chân, rồi buộc dây thừng bên hông vào eo.
“Cậu chắc chắn cậu không có vấn đề gì chứ?” Lý Kiêu đi tới, hỏi.
“Dĩ nhiên.” Nhiếp Nhiên cười, cài nốt cái khóa cuối cùng rồi lại leo lên.
Lần này bởi vì lúc nãy cô tháo miếng chì ra, được nghỉ ngơi trọn vẹn, cho nên lúc leo lên tốt hơn vừa rồi rất nhiều.
Mặc dù vẫn chưa đạt tiêu chuẩn, nhưng trên người cô quấn miếng chì, mang theo sức nặng như vậy, căn bản không thể sử dụng thời gian của bọn họ để quy định cho cô.
Nhưng chỉ có bọn họ nghĩ như vậy, chứ Quý Chính Hổ không nghĩ như vậy.
Sau khi ghi chép xong thời gian của cô, anh ta lại lạnh giọng nói: “Buổi tối huấn luyện thêm.”
“Rõ.”
Quý Chính Hổ lại chia nhóm huấn luyện một lần nữa.
Mấy người Nghiêm Hoài Vũ đứng ở bên cạnh chờ đợi không nhịn được nhỏ giọng oán thán, “Đầu óc Quý Chính Hổ này có vấn đề à? Cô quấn đồ nặng như vậy, lại mới khỏi bệnh, làm sao có thể đạt tiêu chuẩn được, rõ ràng là đang làm khó cô.”
“Đúng thế, Quý Chính Hổ rõ ràng là muốn chị huấn luyện nhiều.” Hà Giai Ngọc cũng nói hùa theo.
“Thầy ấy đã đối xử với tôi rất tốt rồi.”
Theo lý mà nói, cô chưa vượt qua được thì phải huấn luyện không ngừng nghỉ giống như tối ngày hôm qua.
Nhưng lần này anh ta lại nhẹ tay với cô, đổi đến tối huấn luyện thêm, rõ ràng là cho có cơ hội nghỉ ngơi.
Nhưng đám người Nghiêm Hoài Vũ không hiểu những điều này.
Nhiếp Nhiên cũng lười giải thích với bọn họ, dứt khoát nói sang chuyện khác, “Hai người chấm dứt chiến tranh lạnh rồi à?”
Câu này quả nhiên thành công khiến
Nghiêm Hoài Vũ nuốt xuống vấn đề vừa định nói ra, hơn nữa còn bị sặc.
“Khụ khụ…”
Phản ứng lớn như vậy ở trong mắt người khác hoàn toàn chính là vì che giấu sự xấu hồ.
Hà Giai Ngọc nghe xong cũng dứt khoát học cô nói sang chuyện khác, “Chị Nhiên, lần này phải cảm ơn chị.”
Nhiếp Nhiên nghiêm túc xua tay nói:
“Không sao, thỉnh thoảng hòa giải mâu thuẫn nội bộ nhỏ, tôi coi như là người điều hòa cuộc sống.”
Lần này Hà Giai Ngọc không chịu nổi, cuống lên giậm chân khiển trách:
“Cái gì thế, em nói là cảm ơn chị vì vừa rồi đã cứu em cơ mà!”
“Không cứu cô thì làm thế nào, cô đã gọi tôi rồi, tôi còn có thể giả vờ không nghe thấy à?”
Nhiếp Nhiên theo bản năng buột miệng nói một câu, nhưng sau khi nói xong cô mới biết được mình vừa nói gì?
Xong rồi!
Cô lại liên hệ chuyện ngày đó cứu Hà Giai Ngọc với chuyện hôm nay lại với nhau.
Quả nhiên, nụ cười của Hà Giai Ngọc hơi khựng lại, cô ta cau mày nói: “Vừa rồi… hình như em không gọi chị đúng không?”
“…Ý tôi là, cô gọi tôi trong lòng.”
Hà Giai Ngọc kinh ngạc nắm tay cô, hỏi:
“Sao chị biết em gọi chị trong lòng?!”
“Tôi nghe thấy, cái này gọi là tâm linh tương thông.”
Nhiếp Nhiên nói cực kì nghiêm túc, giống như thật sự như vậy, dọa cho Hà Giai Ngọc ngẩn ra.
Sau đó cô ta vui vẻ nói: “Quá tốt rồi, chị
Nhiến tâm linh tương thông với em, vậy sau này lúc em xuất hiện nguy hiểm gọi thầm chị Nhiên là được rồi! Như vậy chị thật sự sẽ tới cứu em.”
Nhiếp Nhiên biết cô ta đang nói ai, nhưng vẫn cố ý nhiều chuyện hỏi: “Sao thế? Nghe ý của cô hình như là từng có chị Nhiên giả đến cứu cô à?”
Hà Giai Ngọc rất kinh ngạc: “Sao chị biết?”
“Ồ? Cô gái đó nhìn giống tôi như đúc hả?” Nhiếp Nhiên hỏi.
Hà Giai Ngọc lắc đầu, “Không, cô ta không giống chị.”
Nhiếp Nhiên nhíu mày, “Không giống mà cô cũng có thể nhận sai? Đồng chí Hà Giai
Ngọc, tôi có thể ném cô xuống sông lần nữa không?”
Hà Giai Ngọc ra sức xua tay, “Không không không! Không phải vậy, lúc đó em rơi xuống vách đá gọi tên chị, sau đó cô gái cướp biển đó lao đến, dũng cảm quên mình cứu em giống chị.”
“Cướp biển cứu cô? Cô đi nằm vùng à?”
Nhiếp Nhiên giả vờ như không biết gì cả, hỏi.
“Không phải thế, lúc hai bên giao chiến, em không cẩn thận rơi xuống, cô ta tới cứu em.” Nhắc đến chuyện này, Hà Giai Ngọc cũng rất khó hiểu, “Chị Nhiên, chị nói xem
có lạ không, một tên cướp biển lại cứu một binh lính.”
Nhiếp Nhiên suy nghĩ một lát rồi gật đầu nói: “Cũng có thể là cô ta muốn cứu cô để được giảm tội.”
“Lúc đó em cũng nghĩ như vậy, nhưng cuối cùng cô ta vẫn… chết.”
Nhắc đến cướp biển từng có ơn cứu mạng với mình, Hà Giai Ngọc không nhịn được có chút thương xót.
Nhiếp Nhiên cũng bày ra dáng vẻ đồng cảm sâu sắc, “Đúng là một người có số phận tệ hại.”
“Nhưng tôi cảm thấy cô ta không phải là vì giảm tội, mà là phản ứng theo bản năng sau khi nghe thấy tiếng kêu cứu kia.” Đột nhiên, Lý Kiều lạnh lùng lên tiếng.